Có hộ vệ cầm đao đứng canh ở đó, nhìn thấy một đám lưu dân tập hợp chật cứng lại, muốn làm gì vậy ?
Phá thành để vào, muốn vào thành để giết người cướp của ư ?
m thanh tập hợp vang lên, có đánh lén. Những tên lưu dân bạo phát ra mục đích thực sự đó là chúng muốn tiến công U Thành. Những tên hộ vệ xếp thành một hàng, tay cầm binh khí, khí thế lạnh lùng, chỉ cần có tình huống xảy ra thì lập tức giết chết những tên lưu dân này.
“Cẩu Tử, ngươi xem những tên hộ vệ này lại còn ra đây nghênh tiếp chúng ta nữa chứ.”
Đứng nơi xa Lâm Phàm cười lớn!
Hắn nghĩ, từ trước đến giờ hộ vệ đứng canh cửa thành chỉ là bày biện, hôm nay tập hợp đầy đủ ở đây chắc là biết bổn công tử ta muốn làm một việc lớn, tập hợp tại đây để hoan nghênh ta chắc.
“công tử, hộ vệ của U Thành sợ là trông thấy những tên lưu dân này tập hợp lại, chắc cho rằng có bạo loạn, để tiểu nhân lên trước nói rõ ràng đề phòng dẫn đến những xung đột không cần thiết.”
Trần Quản gia khuôn mặt như bị một chậu nước hất xuống.
công tử vẫn thích ban ngày nằm mơ, Lâm Phàm có chút thất vọng, thì ra không phải, vậy theo ý Trần quản gia làm đi.
Trần quản gia trước đây ngất xỉu trước cổng thành đến bây giờ đã thản nhiên tiếp nhận. Quá trình này rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu đấu tranh nội tâm, người ngoài không thể biết được cho dù là Lâm Phàm cũng không tưởng tượng nổi
Trần quản gia giải thích rõ với những tên hộ vệ giữ cửa thành. Khi Lâm Phàm cùng với đám lưu dân đi qua, khuôn mặt thần sắc phức tạp của những tên hộ vệ nhìn theo Lâm Phàm. Đều cảm nhận thấy đầu óc của công tử Lâm gia hình như vấn đề.
Với thân phận và địa vị của công tử Lâm gia vui chơi với những người đáng lẽ ra đều là hào môn thế gia, tại sao lại đi cùng với đám lưu dân này chứ?
Nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến công tử Lâm gia đang ở cùng với đám người này. Cẩu Tử nhìn lướt qua mấy tên hộ vệ, nói nhỏ với công tử: “công tử, ánh mắt của những tên hộ vệ này thật làm người khác khó chịu, bọn chúng không hiểu được dụng ý của người.”
“Không sao, không phải ai cũng nhưng công tử rộng lượng đại nghĩa, có thể làm công tử không phải nói số được đầu thai tốt.”
Lâm Phàm nói: “Nhiều nhất xem độ lượng, kiểu dáng người, anh chị em khác không theo kịp bản thân, chính là đạo lý này.”
Cẩu Tử đầu tóc thấm đầy nước sương, nghe không hiểu lời công tử nhắc đến anh chị em là ai?
Lâm gia chỉ có mỗi công tử thôi à.
Tại Thuần Hương Các.
Đám lưu dân đã tới, khi đi qua đường đám người dân thường đều nhìn theo. Thiết nghĩ lưu dân sao có thể vào được thành vậy, mà lại còn vào Thuần Hương Các nữa chứ, không lẽ là hộ vệ giữ cổng thành cho chúng vào.
Đối với những tên lưu dân ở trong thành, đa số đều là trốn vào mà không bị phát hiện. Nhưng khi nhìn thấy thủ lĩnh của đám lưu dân đó là công tử Lâm gia, những người dân thường đều cảm thấy dị thường.
Tin đồn lần trước đó là, công tử Lâm gia mời những lưu dân trong thành ăn uống một bữa no nê tại Thuần Hương Các, chẳng nhẽ lần này lại tiếp tục.
“Lâm công tử!”
Trưởng quầy của Thuần Hương Các nhìn thấy Lâm Phàm, cả người chạy đến cung kính quỳ xuống hết sức lấy lòng.
“Sắp xếp chút đi.”
Lâm Phàm rất thoải mái, ăn một bữa no thôi mà cũng không có gì cầu kỳ phức tạp. Trưởng quầy nhìn thấy phía sau công tử là đám người lưu dân, trong tâm rất do dự nhưng biểu cảm không thay đổi, vội vàng tiếp đón.
“Lâm công tử mời!”
“Các vị xin mời!”
Trưởng quầy cũng không hiểu dụng ý của Lâm công tử, cho dù sản nghiệp của Lâm gia to lớn cỡ nào, nhưng cũng không cần thiết lãng phí như vậy.
“Trưởng quầy, theo như thường lệ!”
“Đây đều là người của bổn công tử, chú ý chút!”
Lâm Phàn theo thông lệ cũ vẫn ngồi ở vị trí đó tại Thuần Hương Các. Ngồi đây dễ dàng nhìn thấy tình hình bên ngoài. Nếu lão cha có tới đây thật, hắn là người nhìn thấy đầu tiên và sẽ rút nhanh. Đám lưu dân lần đầu tiên được đến một nơi hào hoa xa xỉ như vậy có chút ngồi không yên, rụt rè sợ hãi. Nhưng khi nghe thấy Lâm công tử nói bọn chúng là người của công tử. Bọn hắn trào ra nước mắt, cảm kích nhìn công tử.
Ai nói hào môn thế gia dữ như hổ, công tử Lâm gia đối với họ rất tốt. Cẩu Tử đứng phía sau công tử, giơ ngón tay ra tính toán không biết lần này phải tốn bao nhiêu tiền, sợ rằng mấy trăm lượng cũng không đủ đi!
Phía ngoài Thuần Hương Các.
Những người dân thường chưa giải tán, tất cả đều tụ tập đông dưới lầu, nhỏ tiếng thảo luận:
“Các ngươi nói xem công tử Lâm gia đang nghĩ gì thế, tại sao hai lần liên tiếp mời đám lưu dân này ăn cơm chứ?”
“Hay là não bị lừa đá rồi?”
“Suỵt!! Nhỏ tiếng thôi, muốn chết à, nếu mà bị nghe thấy cái lưỡi này của ngươi không muốn nữa hả”
“Không phải như vậy đâu, ta nghe nói công tử Lâm gia vừa làm một việc tốt đấy, các ngươi biết Vương gia thôn không, năm nay thời tiết không tốt, đại hạn hán, mùa màng không thu hoạch được nhiều, thuế điền không giao ra được, mà các ngươi biết thuế điền không giao ra được, hậu quả sẽ như thế nào không?”
“Cái này đương nhiên là biết, hào môn thế gia nhất định sẽ không tha cho bọn họ đâu.”
“Không sai, chắc chắn là như vậy, nhưng Vương gia thôn đó là do Lâm gia phụ trách quản lý, Lâm công tử lần đó đi ngang cảm thấy thương xót đồng cảm cho họ, không những vừa miễn thuế năm nay, vã lại sau này chỉ nộp một phần thuế.”
“Tần gia thôn có chút thảm, bởi vì thuế không nộp đủ đã bị đám chó săn của Viên gia đánh chết hai người.”
“Nội trong bảy ngày. nếu không nộp đủ thuế thì sẽ tiêu diệt hết thôn.”
“Hầy!”
Trong đám người có tiếng thở dài lạnh lẽo phát ra.
m thanh nghe rất ghê sợ.
Trong đám người đó, có một người đàn ông ngẩng đầu lên dõi nhìn theo Lâm Phàm ở Thuần Hương Các.
Lương Dịch Sơ trầm tư phút chốc, vội vã bước đi hướng về phía Thuần Hương Các. Hắn muốn làm quen một chút với Lâm công tử, bởi vì hắn rất ngưỡng mộ Lâm công tử là người dám nghĩ dám làm.
Trong Thuần Hương Các, Lâm Phàm nhàn rỗi nói chuyện, một bên nhìn 2061 điểm nộ khí.
Thật không ngờ, ngoảnh đi ngoảnh lại trong một ngày đã tích lũy được nhiều nộ khí như vậy.
Rốt cuộc là ai?
Tại sao lại phẫn nộ bản thân như thế?
Nếu có thế, hắn cũng muốn nói chuyện với đối phương chút.
Tiểu phụ trợ mặc dù tốt nhưng đối với hắn mà nói cũng chỉ là đồ chơi lúc nhàn rỗi, đồng thời là một loại biểu hiện năng lực của bản thân. Thời thời khắc khắc luôn nhắc nhở năng lực của hắn vẫn chưa được, không nên lãng phí.
Thể Phách: 24
Nội Lực: 0
Tâm Pháp: 0
Công Pháp: Hổ Sát đao Pháp (Đăng Phong Tạo Cực)
Điểm nộ khí: 2061
“Chán thật, gia tăng điểm cho vui.”
Thể Phách từ 24 trực tiếp tăng lên 30. Tiêu hao 600 điểm nộ khí.
Đột nhiên!
Lâm Phàm cảm thấy toàn thân có chút gì không ổn, hình như có một nguồn khí trong cơ thể đang lưu chảy.
Phốc!
Một âm thanh chói tai vang lên.
“Biểu Ca, người…….”
Châu Trung Mậu đang đứng đờ người ra, nhưng khi hắn nghe thấy âm thanh thất thanh đó thì lại có cảm giác thân thuộc, không dám nhìn thẳng Biểu Ca.
m thanh đó chính là tín hiệu đột biến của thịt da phát ra.
“Không sao, vừa rồi ta xì hơi.”
Lâm Phàm mặt có chút đỏ.
Cái đậu phộng!
Chỉ tăng điểm thôi mà! Có cần phải phát ra âm thanh từ trong cơ thể giống như tiếng xì hơn đâu chứ.
Chẳng lẽ về sau tăng điểm phải lén lút sao?
Không thể quang minh chính đại được hả?
Nhưng mà hàng chữ nhỏ ở thể phách, có chỗ biến hóa.
Thể phách: 30 (Võ đạo nhất trọng).
Lúc trước thì chưa có phân chia võ đạo cảnh giới, thật không ngờ thể phách tăng lên tới 30, đã đạt đến Võ đạo nhất trọng, đúng là có chút ý nghĩa. Thế nhưng là không có cảm giác biến hóa kinh ngạc nào, dường như chỉ có cơ bắp biến hóa, trở nên săn chắc hơn mà thôi.
"Không phải, biểu ca, ngươi đây là. . ."
Châu Trung Mậu vừa muốn nói gì, một bên lại truyền đến thanh âm.
"Lâm công tử."
Lương Dịch Sơ đến, trong phòng có mùi kỳ lạ, nhưng hắn cũng không thèm để ý đến.
Đối với mấy cái này đám lưu dân cũng không bất cứ ý kiến gì.
Lâm Phàm nhìn xem người đang tới. Trong lòng thầm nói “Lớn lên cao như vậy làm gì? Đẹp trai như thế, lại muốn làm cái gì?”
"Công tử, vị này là Lương gia đại công tử, Lương Dịch Sơ."
Trần quản gia tựa ở bên tai nhỏ giọng nói.
Lâm Phàm nghe xong là Lương gia, vậy liền hăng hái và nói đùa: "Làm sao vậy? lão đệ ngươi vừa bị người đánh, ngươi cái này một tên đại ca, chẳng lẽ nhịn không được muốn tới lấy lại danh dự?"
Lương Dịch Sơ nghi hoặc nói: "Cái gì?"
"Còn giả vờ?"
Lâm Phàm nhìn hắn, thích thì chiều, ta sẽ cùng ngươi tán gẫu vài câu xem ngươi muốn làm.