Ta Không Thành Tiên

Chương 25: Có tin bằng hữu



Ra ngoài Lãm Nguyệt điện, Kiến Sầu liền quay lại theo con đường vừa đến. Khi ra đến đình đá bên ngoài vách núi liền nhìn thấy bóng dáng Khúc Chính Phong đang đứng trong đình.

Kiến Sầu đi tới: "Khúc sư đệ".

"Đại sư tỷ, chúc mừng!"

Khúc Chính Phong hiển nhiên đã nhìn thấy chiếc gương tròn không lớn không nhỏ trên tay Kiến Sầu, biết là quà gặp mặt chưởng môn cho, thế là tươi cười chào nàng.

Kiến Sầu cũng cúi đầu nhìn chiếc gương trong tay, lại hơi tò mò: "Chưởng môn nói là quà gặp mặt, tên là Lý Ngoại Kính, có điều ta còn không biết dùng thế nào".

"Hẳn là chưởng môn cũng cho đại sư tỷ một miếng ngọc giản, sau này từ từ tập là được". Khúc Chính Phong nhìn những hoa văn quanh chiếc gương, đột nhiên ơ một tiếng: "Chờ đã, sư tỷ vừa nói chiếc gương này tên là gì?"

"Lý Ngoại Kính". Kiến Sầu thắc mắc: "Có gì không ổn à?"

Khúc Chính Phong lại lắc đầu bật cười.

"Ta mới nhớ ra, vừa rồi đại sư tỷ nói đây là Lý Ngoại Kính, ta cũng không chú ý..."

Trong mắt Kiến Sầu lộ rõ vẻ bỡ ngỡ.

Khúc Chính Phong giải thích: "Vũ khí tu sĩ trong giới tu hành sử dụng được gọi chung là pháp khí, bình thường có ba cấp bậc lớn gọi là pháp bảo, linh bảo, huyền bảo. Mỗi một cấp bậc lại chia ra thành tam phẩm thượng trung hạ, tộng cộng vừa khéo tương ứng với chín cảnh giới tu hành của tu sĩ. Chiếc Lý Ngoại Kính này chính là một pháp bảo thượng phẩm, cho dù sư tỷ đến Kim Đan kì cũng hoàn toàn có thể dùng tốt, xem ra chưởng môn cũng dốc vốn liếng ra rồi".

Đương nhiên, Khúc Chính Phong thần nghĩ trong lòng, nhất định là sư phụ đè đầu ấn xuống nên chưởng môn mới chịu cho.

Chưởng môn keo kiệt thế nào, hắn không phải không biết.

Còn Kiến Sầu vừa mới hiểu được thêm một chút về giới tu hành, vừa nghe nói chiếc Lý Ngoại Kính này là pháp bảo tu sĩ Kim Đan kì cũng có thể dùng được, lập tức cảm thấy màu xanh đồng lờ mờ xung quanh cũng sáng lên.

Vẻ thích thú trên mặt nàng hoàn toàn không phải giả bộ, càng không có nửa phần xấu hổ, tỏ ra rất ngay thẳng.

Khúc Chính Phong đã gặp nhiều tu sĩ nhập môn, phần lớn đều hơi ngượng ngùng, lần đầu tiên thấy một tu sĩ mới nhập môn lại tự nhiên hào phóng như Kiến Sầu.

Quả thật là có chút bất đồng, nếu không cũng sẽ không được vị sư tôn mắt cao hơn đầu của bọn hắn coi trọng.

Khúc Chính Phong nghĩ vậy, mỉm cười hỏi Kiến Sầu: "Đại sư tỷ cần về động phủ không?"

"Không".

Kiến Sầu lắc đầu, cất Lý Ngoại Kính đi, nhìn Khúc Chính Phong nói: "Chưởng môn nói hôm qua có tin tức từ Vô Vọng trai và Phong Ma kiếm phái gửi đến cho ta. Không biết..."

Nàng vừa nói đến chuyện này, Khúc Chính Phong lập tức nhớ ra: "Đúng là có chuyện đó, mời sư tỷ đi theo ta".

Hắn lại gọi ra thanh Hải Quang kiếm đó, mời Kiến Sầu đứng lên.

Kiến Sầu thành thạo bước lên kiếm đi theo Khúc Chính Phong.

"Chưởng môn và các trưởng lão công việc bề bộn, cho nên một số tin tức qua lại giữa các môn phái đều có người phụ trách quản lí riêng. Đương nhiên cũng có tình huống chỉ biết trong một môn phái có người mình cần tìm nhưng lại không thể gửi tin tức thẳng đến người đó nên phải đưa đến môn phái. Tin tức của đại sư tỷ chắc là loại thứ hai".

Tu sĩ trong giới tu hành trao đổi tin tức chủ yếu dùng phong vũ tuyết lôi điện, dùng biện pháp đặc thù khắc tin tức vào gió, mưa, tuyết, sấm, chớp, có thể mượn quy tắc huyền diệu của trời đất để một người nhất định nhận được tin tức.

Mà tin tức từ Phong Ma kiếm phái và Vô Vọng trai gửi đến lần này đều nói rõ là gửi cho Kiến Sầu Nhai Sơn.

Kiến Sầu đã hiểu, biết là đám Trương Toại muốn gửi tin tức cho mình nhưng lại không biết liên lạc với mình thế nào nên đành phải đưa tới tông môn.

Nàng cho rằng Khúc Chính Phong sẽ dẫn mình đến một nơi giống như trạm dịch để nhận tin tức, lại không nghĩ rằng Khúc Chính Phong chỉ đạp kiếm bay xuống như một ngôi sao băng rồi vững vàng dừng lại bên cạnh Quy Hạc tỉnh.

Lúc này cả Nhai Sơn đã chìm trong nắng sớm.

Trên Linh Chiếu đỉnh có không ít đệ tử đang so chiêu diễn luyện với nhau, cảnh tượng rất náo nhiệt.

Thấy Khúc Chính Phong và Kiến Sầu cùng đến, không ít người đều cung kính chào hỏi.

"Chào Kiến Sầu sư bá, chào Khúc sư bá".

Khúc Chính Phong khẽ gật đầu đáp lễ.

Kiến Sầu thầm thắc mắc không biết Khúc Chính Phong tới đây làm gì, có điều nàng cũng không hỏi, chỉ nhìn hắn.

Khúc Chính Phong cười: "Mời sư tỷ đợi một lát".

Nói xong hắn phất tay một cái, tay áo mang theo một làn gió mát lướt qua trên mặt nước không hề hẹp của Quy Hạc tỉnh, sóng gợn lăn tăn nổi lên.

Trong nháy mắt đó, ánh sáng lóe lên.

Trên mặt nước Quy Hạc tỉnh không ngờ lại xuất hiện một vùng ánh bạc lấp loáng.

Mỗi một ánh bạc đều nhỏ như một chiếc kim đứng thẳng trên mặt nước, nhấp nhô theo làn sóng gợn.

Kiến Sầu nhìn những ánh bạc này, trong đầu đột nhiên hiện lên một hình ảnh.

Thanh Phong am, đỉnh vách núi, gió mạnh phần phật. Ngón tay Phù Đạo sơn nhân kẹp vào ngọn gió vô hình lấy ra một thứ như ngân châm, sau đó bóp vụng, đó chính là "thư" gửi cho lão.

Đáy mắt Kiến Sầu lộ ra một thần thái kì dị.

"Thủ đoạn của tu sĩ thật là tuyệt diệu khó tả".

Khúc Chính Phong lại không ngờ Kiến Sầu hình như biết đây là cái gì, hơn nữa còn thờ ơ như vậy, trong lòng không khỏi đánh giá nàng cao hơn một chút.

Hắn nhẹ nhàng vẫy tay, hai ánh bạc trong đống kim đó bay ra, rơi vào lòng bàn tay hắn.

"Thuật truyền tấn phong lôi vũ tuyết điện, kì thực chúng ta cũng chỉ biết nó mà không biết bản chất của nó, biết dùng mà không rõ tại sao lại được như vậy, cũng giống như là truyền tống trận. Cho nên cũng không phải là tuyệt diệu khó tả như vậy. Nếu sư tỷ muốn, chỉ sợ không cần một khắc đã có thể học được".

Khúc Chính Phong hơi khum bàn tay phải vào, đưa hai ánh bạc trong lòng bàn tay cho Kiến Sầu.

"Quy Hạc tỉnh chính là nơi nhận gửi tin tức của Nhai Sơn ta, tất cả mọi tin tức không trực tiếp đưa đến môn hạ, trưởng lão hay đệ tử đều sẽ tự động chuyển đến Quy Hạc tỉnh, sau dó sẽ có người có trách nhiệm xử lí. Thư của sư tỷ chỉ rõ đích thân sư tỷ đọc, cho nên liền để đến bây giờ".

Hai ánh bạc đó nằm trong tay Khúc Chính Phong giống như hai con cá nhỏ màu bạc.

Kiến Sầu đưa tay cầm lấy, chúng lại như có trí tuệ, nhẹ nhàng cúi xuống lấy đã rồi nhảy từ tay Khúc Chính Phong sang lòng bàn tay nàng.

Nàng ngẩn ra một lát, lại không khỏi mỉm cười nói: "Chúng còn có thể nhận chủ nữa à?"

"Có lẽ vẫn có thể phân biệt là ai cần đọc chúng".

Bởi vì hai "lá" thư này đã ghi rõ chỉ có Kiến Sầu mới được đọc.

Khúc Chính Phong không còn ngạc nhiên nữa.

Hắn chỉ tò mò, Phong Ma kiếm phái, Vô Vọng trai, những môn phái trước kia không hề có liên hệ gì với Nhai Sơn này nên cũng không có tin tức qua lại bao giờ, không ngờ lần đầu tiên liên lạc lại là bởi vì Kiến Sầu.

Rốt cuộc là trong thư nói gì?

Kiến Sầu lại không biết trong lòng Khúc Chính Phong đang nghĩ gì, nàng chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra nắm một ánh bạc trong đó, nhớ tới cách làm của Phù Đạo sơn nhân lần trước liền bóp mạnh một cái.

Ánh bạc không có bất cứ động tĩnh nào, không hề hóa thành một màn sáng.

Kiến Sầu ngẩn ra, lại suy nghĩ một lát, lần này rót chút ít linh lực trong người vào đầu ngón tay rồi nhẹ nhàng bóp một cái.

Xoẹt!

Ánh bạc trên ngón tay dường như từ đồng từ sắt cứng rắn biến thành bột mịn, chỉ một thoáng đã bay lên trong hư không, sau đó tổ hợp thành những văn tự đơn giản, từng hàng từng hàng.

Lá thư đầu tiên nàng bóp nát này đến từ Vô Vọng trai, có điều giọng điệu lại không giống như là của Niếp Tiểu Vãn.

"Chào Kiến Sầu tiểu hữu của Nhai Sơn. Tiểu Vãn là ái đồ của bần ni, dạy dỗ như con mình. Chuyến đi ẩn giới Thanh Phong am, Tiểu Vãn gặp độc thủ của kẻ xấu, may được Kiến Sầu tiểu hữu ra tay tương trợ, mọi chuyện lớn nhỏ, trên dưới Vô Vọng trai đã được tiểu hữu Phong Ma kiếm phái cho biết, bần ni vô cùng cảm kích. Nay đã đón Tiểu Vãn về bế quan chữa thương để không tổn tu vi. Ân của Nhai Sơn, trên dưới Vô Vọng trai suốt đời khó quên, sau này nhất định hết lòng báo đáp. Vô Vọng trai, Ngọc Tâm".

Đây chắc là thư của thụ nghiệp ân sư của Niếp Tiểu Vãn từ Vô Vọng trai gửi tới.

Qua những hàng chữ này, Kiến Sầu ngửi được một mùi khác thường.

Xem ra hai người Chu Cuồng và Trương Toại đích xác đã thuận lợi tìm được người của Vô Vọng trai, đưa Niếp Tiểu Vãn về Vô Vọng trai. Bây giờ Vô Vọng trai cũng bắt đầu cứu chữa cho Tiểu Vãn, chỉ có điều câu "để không tổn tu vi" lại phủ một bóng tối lên tin tốt lành này.

Chỉ cần nghĩ kĩ một chút là biết, Vô Vọng trai đã nói như vậy thì sợ là khả năng không tổn tu vi đã cực thấp.

Sau một lúc, ánh bạc giữa không trung liền bắt đầu dần dần tan đi.

Thấy Kiến Sầu vẫn đứng yên tại chỗ, không có một chút phản ứng nào, Khúc Chính Phong không khỏi nhắc nhở một tiếng: "Kiến Sầu sư tỷ?"

Kiến Sầu lấy lại tinh thần, cúi đầu cười, lại có chút nặng nề.

"Không sao, dù thế nào cũng xem như một tin tốt".

Cũng chỉ có thể nói là "xem như".

Nàng lạnh nhạt đưa mắt nhìn về phía ánh bạc thứ hai trong lòng bàn tay.

Ngón tay nhón lấy, ánh bạc liền tự động nhảy vào tay nàng, bị nàng bóp khẽ một cái.

Ánh bạc lần nữa tản ra, lại biến thành bức thư thứ hai.

Bức thư này đương nhiên là đến từ Phong Ma kiếm phái.

"Kiến Sầu sư tỷ mạnh giỏi. Sau khi từ biệt trên đảo Đăng Thiên, hai người Toại đã đưa Niếp Tiểu Vãn sư muội về Vô Vọng trai như đã hứa. Ngọc Tâm sư thái của Vô Vọng trai đã ra tay cứu chữa, mong sư tỷ yên tâm chớ lo. Toại và Chu sư đệ đều bất bình, nhưng người nhỏ, lời nhẹ, không thể làm gì được ả. Chỉ mong tiểu hội Tả Tam Thiên Trung Vực ba năm sau có thể rửa sạch sỉ nhục, báo được thù hôm nay".

Đọc xong lá thứ này, Kiến Sầu càng thêm yên lặng.

Nàng nhìn kĩ những dòng văn tự đó, lại có một cảm giác hoang đường.

Hứa Lam Nhi trước đã giậu đổ bìm leo gây họa kéo Đào Chương đến, sau đó dẫn họa đến chỗ Niếp Tiểu Vãn và Trương Toại định kéo bọn họ xuống nước, còn dốc hết sức đánh lén Niếp Tiểu Vãn để chạy thoát thân. Nếu không phải khi đó nàng cầm cửu tiết trúc trong tay, chỉ sợ Niếp Tiểu Vãn đã dữ nhiều lành ít.

Sau đó Hứa Lam Nhi như bị thương ngã xuống biển, nhưng Đào Chương tìm kiếm không có kết quả.

Cuối cùng không ngờ lại để ả chạy thoát được, quay về Tiễn Chúc phái.

Kiến Sầu không nhịn được cười lạnh một tiếng.

Nàng phủi tay, dường như trên tay dính thứ gì đó bẩn thỉu.

"Thập Cửu Châu đúng là một nơi kì quái..."

"Kiến Sầu sư tỷ, phải chăng có chuyện gì khổ não?"

Dù mới biết Kiến Sầu không lâu, tiếp xúc cũng không nhiều, nhưng Khúc Chính Phong vẫn cho rằng Kiến Sầu không phải một người thích cười lạnh, mà vừa rồi nụ cười bên môi nàng lại mang vẻ châm chọc cực kì rõ ràng.

Trong thư rốt cuộc viết cái gì?

Mà lại khiến Kiến Sầu lộ ra vẻ mặt như vậy.

Kiến Sầu cười cười: "Trên đường đến Thập Cửu Châu ta đã làm quen với vài người bạn, không nghĩ tới lại bị kẻ xấu đánh lén. Bây giờ mấy người bạn đó gửi thư đến nói với ta tiến triển của chuyện này. Người bạn bị đánh lén trọng thương bây giờ có thể giữ được mạng, nhưng tu vi lại không nhất định giữ được. Còn kẻ gây ra chuyện này không ngờ lại lành lặn quay về sơn môn. Khúc sư đệ, Thập Cửu Châu không có cái gọi là báo thù hay sao?"

Khúc Chính Phong ngẩn ra.

Hắn không ngờ Kiến Sầu lại nói thẳng ra chuyện này.

Liên tưởng đến những động thái của Phong Ma kiếm phái và Vô Vọng trai thời gian gần đây, Khúc Chính Phong lập tức nghĩ ra, hẳn là chuyện ẩn giới Thanh Phong am.

Hắn cân nhắc rồi nói: "Hoàn toàn trái ngược với những gì Kiến Sầu sư tỷ nghĩ. Chuyện tìm thù trên Thập Cửu Châu khắp nơi đều có, có điều giữa tông môn và tông môn dù sao cũng phải bận tâm đến thể diện một chút, có thể không trở mặt thì rất ít môn phái trực tiếp tìm thù".

Cũng đúng.

Vậy là tư duy của nàng nhất thời đi vào lối cụt.

Hít vào một hơi không khí lành lạnh trên Linh Chiếu đỉnh Nhai Sơn, Kiến Sầu cười thành tiếng: "Ta hiểu rồi".

Trương Toại nói "người nhỏ, lời nhẹ" trong thư hẳn là nói đến xung đột lợi ích giữa đệ tử và môn phái. Giọng điệu của hắn trong thư lại cực kì bình tĩnh, chỉ nói muốn rửa sạch sỉ nhục tại tiểu hội Tả Tam Thiên Trung Vực.

Như vậy hẳn là Phong Ma kiếm phái sẽ không tham dự việc này.

Lại nghĩ đến lời Khúc Chính Phong vừa nói, Kiến Sầu liền có thể suy đoán được ngọn nguồn câu chuyện.

Nói lớn, đây là thể diện của hai môn phái. Nhưng nói nhỏ lại chỉ là ân oán của các cá nhân.

Trong thư của Vô Vọng trai cũng không hề nhắc tới chuyện đòi lại công bằng cho Niếp Tiểu Vãn, không biết...

Không biết tâm tình của Niếp Tiểu Vãn sẽ như thế nào?

Có lẽ Ngọc Tâm sư thái cũng không thể lấy quan điểm của một cá nhân để ảnh hưởng đến cả tông môn.

"Nếu ngươi có bản lãnh, dù có đồ sát cả Thập Cửu Châu cũng không có ai làm gì được ngươi".

Lời của Phù Đạo sơn nhân một lần nữa vang vọng bên tai.

Kiến Sầu lắc đầu cười khẽ một tiếng, nàng cũng không nói đến chuyện này nữa, chỉ nói với Khúc Chính Phong: "Ta mới tới Thập Cửu Châu, chuyện gì cũng không rõ, không biết Nhai Sơn có điển tịch nào liên quan có thể cho ta đọc hay không?"

"Cái này thì có". Khúc Chính Phong gật đầu: "Không chỉ có phong tục nhân tình của Thập Cửu Châu mà còn có một số pháp môn nền tảng trên đường tu luyện. Cái này... sư phụ dạy đồ đệ luôn luôn tương đối tùy hứng, cho nên..."

Tùy hứng?

Kiến Sầu sửng sốt: "Nói đến chuyện này, sư phụ đã ba trăm năm không về Nhai Sơn, vậy các ngươi tu luyện..."

Khúc Chính Phong thở dài nói, gân xanh trên trán giật giật: "Cơ bản dựa vào chính mình".

"..."

Kiến Sầu đã hiểu.

Thảo nào lúc nói đến tra cứu điển tịch, Khúc Chính Phong lại nói thêm cả pháp môn nền tảng, còn phải nhắc tới chuyện sư phụ dạy đồ đệ tương đối tùy hứng, thì ra là vì... Nhiều lúc dù đã bái sư vẫn cứ phải tự lực cánh sinh.

Khúc Chính Phong vừa đi về phía trước vừa thở dài: "Sư phụ đa số thời gian đều không đáng tin, bây giờ tu vi của Chính Phong mặc dù không phải là cao nhưng cũng đã sắp bước vào xuất khiếu, đang ở nguyên anh thượng đỉnh. Đại sư tỷ nếu có vấn đề gì trên phương diện tu hành, hỏi ta có thể sẽ đáng tin hơn hỏi sư phụ một chút".

Khiến một đệ tử phải nói ra những lời như vậy...

Kiến Sầu không dám nghĩ rốt cuộc Phù Đạo sơn nhân vô trách nhiệm đến mức nào nữa.

Nàng nhìn Khúc Chính Phong: "Vậy thì đa tạ Khúc sư đệ, sau này không thiếu được phải quấy quả. Có điều lời này nghe có vẻ hơi là lạ..."

Là một đại sư tỷ với tu vi Luyện Khí kì, Kiến Sầu nói chuyện thật sự là không có tự tin gì.

Khúc Chính Phong đương nhiên biết nguyên nhân ở đâu, hắn chỉ cười, ấm áp như gió xuân: "Trước khi đại sư tỷ được sư phụ thu làm đồ đệ, ta là đại sư huynh Nhai Sơn".

Ơ...

Kiến Sầu không nhịn được cúi đầu cười một tiếng, trong lòng lại nghĩ, Khúc Chính Phong bề ngoài xem như không để ý, nhưng không biết trong lòng có phải cũng rất ấm ức.

Nói đến chuyện này mới nhớ, nàng còn không biết mấy đệ tử còn lại của sư phụ.

"Đúng rồi, Khúc sư đệ, ta nhớ sư phụ tổng cộng đã thu tám đồ đệ".

"Đúng là có tám người, có điều bây giờ tính cả đại sư tỷ cũng chỉ có sáu người ở Nhai Sơn. Ta bây giờ là thứ hai, tứ sư đệ sư tỷ cũng đã gặp rồi, hắn chính là kẻ không đáng tin trong trong số bọn ta".

Khúc Chính Phong cùng Kiến Sầu đi lên Nhai Sơn đạo, hắn đứng lại nhẹ nhàng giậm chân.

Mây gió cuồn cuộn thoáng chốc ngưng tụ thành một cầu thang xuất hiện trước mặt Kiến Sầu và Khúc Chính Phong.

Cầu thang này chạy thẳng lên vách núi, lên đến chỗ ở của Kiến Sầu.

Thủ đoạn thần kì này Kiến Sầu đã được thấy từ hôm qua, hôm nay lại nhìn thấy, tuy có thán phục nhưng cũng không phải chuyện gì to tát.

Nàng đi lên theo cầu thang.

"Vậy còn có ba người ở Nhai Sơn".

"Đúng vậy, một người là tam sư đệ, hắn là kiếm si, bế quan quanh năm không mấy khi xuất quan, bây giờ cũng thế. Hai người còn lại, một là đồ ngốc, một là tên mập".

Khúc Chính Phong cười một tiếng, nói: "Bọn chúng mấy ngày nay đều ở Chấp Sự đường, dù biết đại sư tỷ đến, trong lòng khó chịu muốn gặp nhưng cũng không được phép. Ta đoán hôm nay sau khi xong việc chúng sẽ đến tìm. Đại sư tỷ sẽ không có mấy ngày yên tĩnh".

Thẩm Cữu nàng gặp hôm qua rõ ràng là một người không thật sự bình thường, có chút khí chất của công tử ăn chơi chốn thế tục phàm trần, có điều thật sự trầm tĩnh, lại ngang tàng hào hiệp, làm mọi người không thể ghét nổi.

Còn Khúc Chính Phong, để mà hình dung hắn thì quân tử nhẹ nhàng như trăng sáng gió mát là không thể thích hợp hơn được.

Có điều...

Kiến Sầu thầm nghĩ, với tính tình kiêu ngạo như Thẩm Cữu mà lại không dám trêu chọc Khúc Chính Phong, chỉ sợ trong lòng cũng đen lắm, không trắng như ngoài da, xé ra không chừng tim cũng đen luôn, về sau nhất định phải cẩn thận.

Còn ba người khác Kiến Sầu còn chưa gặp, chỉ nghe biệt danh kiếm si, đồ ngốc, gã mập thì dường như cũng không có tính nguy hiểm lắm.

Có điều...

Nghĩ lại thì trong số các đồ đệ sư phụ của nàng thu nhận chẳng lẽ lại có người bình thường sao?

Kiến Sầu nhất thời nhớ tới một câu của chưởng môn Trịnh Yêu lúc ở Lãm Nguyệt điện: Phù Đạo sơn nhân không bình thường như thế tại sao lại thu nàng làm đồ đệ?

Thực ra đây không chỉ là nghi vấn của Trịnh Yêu mà cũng là nghi vấn của đám người Khúc Chính Phong.

Thoạt nhìn Kiến Sầu rất không hòa hợp với cả Nhai Sơn.

Hai người mỗi người một ý nghĩ, chẳng bao lâu đã theo cầu thang lên đến nơi.

Không ngờ Thẩm Cữu vẫn còn đứng ở chỗ cũ, trong tay cầm một bông hoa đáng thương không biết tìm ở đâu ra, tay kia ngắt từng cánh hoa: "Đi đòi, không đi đòi, di đòi, không đi đòi, đi đòi, không đi đòi..."

"Thẩm sư đệ".

Kiến Sầu bước lên khoảng đất trống khoét vào vách đá, nơi này bây giờ xem như sân nhà nàng.

"Đại sư tỷ về rồi!"

Thẩm Cữu nghe thấy tiếng động, đột nhiên giật mình đứng thẳng lên nhìn về phía Kiến Sầu.

Nếu nói lúc trước hắn là một tượng gỗ máy móc thì bây giờ liền như được người ta rót vào linh khí và sức sống.

Kiến Sầu cảm thấy kì quái, rốt cuộc hắn có chuyện gì cần tìm mình?

"Vừa rồi ta đã theo Khúc sư đệ đến bái kiến chưởng môn, nhớ Thẩm sư đệ đã nói có việc cần bàn bạc với ta".

Thẩm Cữu mở miệng định nói chuyện, tuy nhiên khóe mắt lại liếc thấy Khúc Chính Phong đang khoanh tay đứng bên cạnh như cười như không nhìn hắn.

Lời đã ra đến miệng, từng chữ từng câu đột nhiên lại biến thành những lưỡi dao sắc bén mắc kẹt trong cổ họng Thẩm Cữu.

Thẩm Cữu mấp máy môi, lại không thể nói ra được.

Kiến Sầu càng thấy kì quái, quay sang nhìn Khúc Chính Phong.

"Thẩm sư đệ cần tìm Khúc sư đệ à?"

"Không phải!"

Thẩm Cữu lập tức phủ nhận, vẻ mặt như sắp sụp đổ.

Hắn nhìn Khúc Chính Phong một cái rồi lại nhìn Kiến Sầu hoàn toàn không hiểu tình hình, lỗ hổng trong lòng bị xé ra từ đêm qua lập tức rách ra to hơn, bây giờ không phải rỉ máu mà quả thực như là nước lũ vỡ đê gào thét tràn ra.

"À, nhị sư huynh, ta có chuyện cần nói riêng với đại sư tỷ, nhị sư huynh có thể tránh ra một chút không?"

"Oa..." Khúc Chính Phong khoanh tay, bước hai bước trên không, ánh mắt nhìn Thẩm Cữu trở nên khác thường: "Có lời gì không thể nói ở đây mà phải nói riêng với Kiến Sầu sư tỷ? Ta không biết ngươi và Kiến Sầu sư tỷ có nhiều chuyện cần nói với nhau như vậy đấy".

Vẻ trêu đùa và châm chọc trong giọng hắn, dù một con lợn cũng có thể nghe ra, càng không cần phải nói là Thẩm Cữu vẫn khoe khoang tuyệt đỉnh thông minh.

"Két két, két két..."

Đây là tiếng Thẩm Cữu nghiến răng.

Hắn trợn mắt nhìn Khúc Chính Phong, cuối cùng không nhịn được nữa.

Ngọn lửa thù hận bùng cháy hừng hực, Thẩm Cữu ấn tay xuống bên hông, âm thanh như rít ra qua kẽ răng.

"Rút kiếm!"

Nụ cười ranh mãnh trên mặt Khúc Chính Phong lập tức đông cứng.

Hắn khẽ nheo mắt, nhìn chằm chằm cánh tay Thẩm Cữu đặt bên hông, hỏi lại: "Rút kiếm thật?"

"Đương nhiên là thật".

Thẩm Cữu ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười rực rỡ.

"Thật sự?"

Ánh bạc rợp trời lập tức tràn ra khi hắn nói xong câu này.

Đấu bàn phạm vi hai trượng đột nhiên xuất hiện trên vách đứng, linh lực mãnh liệt từ đấu bàn tràn ra như bão táp.

Trong nháy mắt đó cả Nhai Sơn dường như đều có thể tiếng kiếm ngâm lanh lảnh!

Trong lúc ánh bạc vừa mới mửo rộng, một vệt sáng màu lam đậm đã xẹt tới dưới chân Khúc Chính Phong. Hắn bay ra ngoài, cất giọng cười dài: "Chỉ vì một chiếc Thiên Hỏa Trản nho nhỏ mà ngươi lại phải rút kiếm với ta, sư huynh đúng là rất đau lòng!"

"Rắm!"

Thẩm Cữu lúc này chỉ hận không thể chặt Khúc Chính Phong thành tám mảnh ném cho chó ăn.

Đường đường nam tử hán đại trượng phu tuyệt đối không thể dày mặt đòi Kiến Sầu đại sư tỷ trả lại Thiên Hỏa Trản trước mặt người khác.

Mà kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này lại còn mẹ nó đứng bên cạnh buông lời châm chọc!

Nhịn được thì ai không muốn nhịn?!

Đầu óc nóng lên, Thẩm Cữu thầm nghĩ: "Phải xử thằng này! Rút kiếm thì rút kiếm!"