Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 123: Tập hợp.



Hàn Vũ Thiên ở trong Trụ Hư thành được dẫn tới một tòa lầu các xa hoa, nơi đây tụ họp vô số cao thủ thắng các cuộc đối kháng ở khắp các thành trêи lãnh thổ Trụ Hư.

"Mời, đây là phòng của ngài ở trong các trận chiến sắp tới."

Tướng quân dẫn Hàn Vũ Thiên tới một gian phong sau đó rời đi, sự xuất hiện của hắn đã gây ra rất nhiều sự chú ý với mái tóc màu trắng.

"Ôi, hết chuyện để làm rồi hay sao mà lại bôi vôi lên đầu vậy."

Một nữ nhân dùng quạt che miệng giọng nói châm chọc, một thanh niên khác cười nói:

"Chắc là vừa mới tìm ra nước vôi mới, nên bôi lên tóc xem có tốt không ấy mà."

"Ha ha ha, ha ha ha."

Những người xung quanh đắc ý cười lớn, rất hả dạ khi người khác bị sỉ nhục trước đám đông.

"Ồ, vậy ngươi dùng quạt là để che đậy đôi môi bị đấm cho tím tái của mình sao?"

Hàn Vũ Thiên nhếch môi chế giễu ngược lại nữ tử kia, hắn mặc kệ biểu hiện của nàng mà nhìn tới thanh niên nói:

"Một con chó mà thôi, sủa bậy không chừng bị cắt lưỡi đấy."

Thanh niên tức giận bộc phát khí tức lao tới, Hàn Vũ Thiên xoay người không thèm chú ý tới, một bóng người xuất hiện trấn áp thanh niên xuống đất.

"Ta cảnh cáo ngươi, không nên động thủ trước khi trận đối kháng diễn ra."

Một trung niên chiến giáp sắc mặt băng lãnh giữ lấy quyền của thanh niên, giọng nói cảnh cáo kèm theo một chút sát ý.

Hắn thấy hết mọi chuyện diễn ra ở đây, châm chọc người khác thì cười rất đắc ý, tới khi bị người ta châm chọc lại thì nhục nhã muốn động thủ, hắn đang tự hỏi sao loại người như vậy lại có thể tham gia được Trụ Hư Chiến.

Hàn Vũ Thiên đóng cửa phòng lười biếng nằm ở trêи giường, tài nguyên hiện tại hắn có không đủ để đột phá Thiên Thánh, chỉ còn cách tham gia đối kháng và tìm một số thông tin liên quan tới tài nguyên.

"Hừm, nếu như quen biết một số thế lực, lấy thông tin từ họ chắc sẽ tìm ra không ít tài nguyên ở không gian này."

Hàn Vũ Thiên bật dậy khỏi giường bước ra bên ngoài, hắn hướng tới một thác nước cách đây không xa.



Nước nơi đây chảy xuống cùng mấy làn sương che phủ thật đẹp, hắn chậm rãi cởi y phục bước xuống dòng nước lạnh.

Đã không biết bao lâu hắn chưa hưởng thụ cảm giác ngâm mình trong nước, Hàn Vũ Thiên nhắm mắt lại ngẫm nghĩ về kế hoạch trong tương lai.

Ở từ trêи thác lại đang có một bóng người quan sát hắn, Hàn Vũ Thiên tay kết ấn vẫn nhắm mắt như cũ:

"Căn Nguyên Sung Pháo."

8 tia nước từ phía dưới thác nước đánh lên, uy áp và uy lực kinh người khiến cho kẻ nhìn lén kia kinh hãi dùng toàn lực chặn lấy, một tiếng ầm vang liền thấy kẻ đó đã bị đánh bay.

Hàn Vũ Thiên không muốn bị làm phiền liền tạo ra một bức tường băng xung quanh thác nước, nếu có kẻ chạm vào hắn sẽ lập tức phát giác ra ngay.

"Tên lập dị đó cũng rất là nhạy bén đấy."

Kẻ bị đánh bay lúc trước tên là Na Lạp Ngạc Tôn, thuộc bộ lạc Na Lạp cao quý ở bình nguyên Trụ Hư.

"Cũng đúng thật rất lập dị, xem ra tiếp cận làm quen hơi khó đó."

Một thanh niên khác phía sau đầu có đội một đầu khô lâu sói, tên là Ô Nhã Ý Hoan.

Cũng là Ô Nhã bộ lạc cao quý không thua kém Na Lạp bộ lạc, hai người họ là đang tìm người kết giao, nhìn trúng Hàn Vũ Thiên trong một đám ngươi, nên mới có ý định kết thân, nhưng chưa kịp mở lời đã bị đánh bay, thật có chút xấu hổ a.

"Đợi khi khác rồi bắt chuyện vậy."

Na Lạp Ngạc Tôn quay người rời khỏi, Ô Nhã Ý Hoan cũng nhún vai một cái biến mất tại chỗ.

Hàn Vũ Thiên ngâm mình trong làn nước mắt, chậm rãi kết nối lại từng cái ký ức lúc xưa.

"Ngươi nghĩ mình cao quý lắm sao? Bao nhiêu năm nay ta chỉ vì một lời hứa của ngươi để lại, mà luôn chờ đợi một cách mù quáng, cái gì là thiên hạ thái bình cho toàn cõi? Chẳng qua người dùng nó chỉ để che giấu sự ham muốn trở thành đệ nhất của mình, từ nay về sau ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, Hàn Vũ Thiên hãy nhớ lấy, Trụ Bách Hợp này vĩnh viễn không muốn gặp mặt người."

Nữ tử ấy đứng ở chư thiên vạn giới từng lời nói ra đều rơi xuống huyết lệ, nàng ấy hóa thành vô số ánh sáng tan biến trong màn đêm vô tận của vũ trụ.

"Không, Bạch Hợp!"

Hàn Vũ Thiên phóng xuất khí tức muốn giữ nàng ấy lại, nhưng dù là kẻ mạnh nhất vũ trụ như hắn cũng tuyệt vọng nhìn người mình yêu tan biến.



Hắn chậm rãi mở mắt, một mau lam lan tỏa đóng băng thác nước, sát ý dâng trào muốn hủy chư thiên diệt vạn giới.

"Là kẻ nào? Nàng ấy vốn không dễ bị đã kịch đến như vậy, là kẻ nào đã tạo ra thủ đoạn đê hèn để hại nàng ấy?"

Hàn Vũ Thiên trong lòng nghĩ tới chuyện xưa càng thêm phần lạnh lẽo, hắn thật sự không hiểu vì sao Tru Bạch Hợp lại kϊƈɦ động tới như vậy, cũng không biết nàng đã từng tiếp xúc với những ai.

Đây là khuất mắt lớn nhất trong đời hắn và cũng đã thề rằng dù lật hết thẩy chư thiên vạn giới lên, cũng phải tìm được kẻ đã làm ra việc này.

Lệnh bài treo ở bên thắt lưng của hắn đột nhiên phát sáng, truyền tới một thanh âm:

"Hà Vô Thi, mau chóng tập hợp nào."

Hàn Vũ Thiên gác lại những ý nghĩ trong đầu, thân hình lóe lên bay về phía lầu các.

Vừa tới nơi đã thấy một nhóm người đứng thành hàng rất ngay ngắn, hắn đáp xuống tùy tiện đứng vào một hàng.

Trùng hợp thay là cùng hàng với Ngạc Tôn và Ý Hoan, bọn họ lập tức cười nói:

"Chào, tại hạ là Ý Hoan của Ô Nhã bộ lạc, còn vị phía trước là Ngạc Tôn cùa Na Lạp bộ lạc."

Hàn Vũ Thiên ôm quyền nói:

"Tại hạ là Hà Vô Thi, xuất thân không mấy đặc biệt, là một bộ lạc nhỏ ở nơi hoang vu thôi."

Ngạc Tôn cười rất chân thành nói:

"Dù xuất thân thế nào cũng không quan trọng, cứ hết mình vượt qua đợt đối kháng lần này đi."

Ý Hoan cũng tiếp lời nói:

"Phải, ta thấy huynh cũng rất là mạnh đấy, thật mong chờ xem huynh biểu hiện thế nào."

Hàn Vũ Thiên cười khoác tay nói:

"Ta tài chẳng bằng ai, hai vị đã quá lời rồi."