Ta Là Nam Phản Diện Số Một!

Chương 11: - Ta Còn Có Chuyện Gì Để Sầu Não Nữa Đây?



Ánh mắt sắc bén của lão trừng ta thật lâu, ta chỉ còn biết cười lấy lòng, cúi đầu coi như chào hỏi. Lão hừ lạnh một cái, sau đó cao ngạo xoay người nói chuyện với viên quan bên cạnh.

Ta lắc đầu không biết nên làm sao cho phải, đến chào hỏi hắn? Không thể được đâu, cung quy ra rõ, nếu nhập tiệc không được phép trở dậy, trừ khi ngươi muốn rời tiệc hoặc do ý của hoàng đế. Hơn nữa thật tâm ta cũng không muốn đi, tới làm thân với kẻ không rõ lí do mà căm ghét mình, đúng là chẳng khác gì tự đâm chân mình!

Chậc, có điều không muốn đi cũng không thể được, một khi lão trở về đây, còn đảm đương chức vụ cao như vậy.. Quận công nho nhỏ như ta không quỳ liếm không được!

"Sao lạ vậy? Lão ta chẳng phải đã bị điều về Cao Bình hay sao?" Mấy vị bên cạnh ta cũng có chung thắc mắc, ai nấy đều tò mò thăm dò "Phục chức? Hoàng thượng đã có chỉ rồi ư?"


"Chuyện của thánh thượng đâu tới phiên các người bàn tán!" Ai đó nhỏ giọng nạt nộ "Chằn tinh diệt xong, lão về là đúng rồi! Dù thánh thượng không chuẩn, nhưng thế nào thái hậu cũng chuẩn!"

"Thái hậu.." Không biết là ai gật gù, mãi lúc này ta mới sực nhớ ra vị tướng quân đương triều này là kẻ sâu khó lường. Họ ngoại, còn là em trai ruột của thái hậu, tương đương với chức danh cậu của hoàng đế.

Ai dám đắc tội lão ta?

Chỉ có kẻ ngu! Và hình như ta đã vô tình tự biến mình thành kẻ ngu ấy mất rồi..

"Hơn nữa chuyện của công chúa hình như đã khiến các nước rục rịch rồi! Nếu nàng không chọn được phò mã, thế nào chúng cũng liên quân đánh ta.. Tướng quân trở lại chức vụ của mình cũng là lẽ đương nhiên mà thôi!"

Đúng lúc câu nói ấy kết thúc, công công từ phía xa cất cao giọng hô vang thông báo tập đoàn vương tộc cao quý đã tới. Ta cùng văn võ bá quan nhất tề đứng dậy, cùng nhau hô vang chào mừng.


Trong lúc cúi đầu lễ bái ta đột nhiên phát hiện một chuyện rất thú vị. Ví như đông đúc thế này, nếu ngươi không muốn lên tiếng chào cũng không sao cả, chỉ cần mấp máy môi, âm thanh của những người khác sẽ lấp đầy sự bất kính của ngươi.

Giống như một sự khinh nhờn hèn mọn, buồn cười thật đấy.

Hoàng thượng nhanh chóng cười vui vẻ, phất tay một cái liền truyền lệnh ngồi. Ngay khi người vừa đặt mình xuống ghế chủ tọa, giọng nói trầm trầm đầy yêu thương đã vội vang lên: "Công chúa, lên ngồi cạnh ta!"

Chẳng ai còn ngạc nhiên với sự yêu chiều này của người dành cho con gái, bọn họ còn cảm thấy đó là điều hiển nhiên nữa cơ. Hoàng đế mặc dù anh minh thần võ cả đời, nhưng không có con trai. Người tôn thờ chế độ mẫu hệ, hôn nhân chung thủy một vợ một chồng. Hoàng hậu đương triều chỉ sinh được một cô công chúa duy nhất, sau đó liền bất hạnh ngã bệnh, sớm ra đi. Mặc dù triều thần khuyên nhà vua nạp thêm phi tần, nhưng quan niệm là một thứ thâm căn cố đế, có muốn cũng không thể thay đổi được.


Cũng may công chúa lớn lên muốn tài có tài muốn sắc được sắc. Nàng mang trong mình nét đẹp mạnh mẽ phi thường, lại tự sở hữu trí tuệ vượt trội. Khả năng của công chúa được toàn thể bá quan công nhận, hơn nữa còn vươn xa ra cả các cường quốc bên cạnh. Mười tám quốc gia xung quanh đều mong muốn cầu thân, họ gửi thư cầu hôn, yêu cầu công chúa đưa ra một câu trả lời thỏa đáng.

Con gái đến tuổi cập kê không người hỏi thật đau lòng, nhưng con gái đến tuổi cập kê mà ai cũng muốn giành giật còn mệt mỏi hơn. Mười tám hoàng tử của mười tám nước đều say mê công chúa, quyết không cưới được nàng không chịu quay đầu. Thậm chí có kẻ còn lớn giọng tuyên bố: Công chúa theo kẻ nào, mười bảy nước còn lại sẽ liên hợp đánh sụp kẻ đó!

Nguy cơ chiến tranh nổ ra chỉ vì một cô gái, ta thật sự không hiểu nổi tư duy của những người đứng đầu này!
Tiếng đàn ca sáo nhị dập dềnh vang vọng, hoàng thượng tuyên bố bữa tiệc bắt đầu. Chúng thần cùng nhau chúc tụng, ai nấy đều treo trên mặt nụ cười hòa nhã nhất, ta cũng như vậy, vừa cười vừa nâng li.

Tiệc vừa nhập không lâu, từ sau cửa lớn truyền đến từng loạt tiếng hô vang, tiếp sau đó là nườm nượp từng đoàn người đi tới. Ta tò mò nhìn về phía ấy, chỉ thấy một đoàn nam thanh niên tuấn tú cùng nhau đi vào.

Đúng là mỹ cảnh hiếm có!

Mười tám vị, đây lẽ nào là mười tám hoàng tử của mười tám nước lân cận?

Không để ta thắc mắc quá lâu, công công bên cạnh hoàng thượng đã vội vã hô vang câu thoại chào mừng. Quả nhiên là hoàng tử của mười tám nước xung quanh!

Đám con rể "có thể" này đồng loạt kéo nhau đến đây làm gì vậy nhỉ? Chắc chắn có liên quan trực tiếp đến cô gái tài sắc vẹn toàn ngồi cạnh hoàng thượng kia. Lẽ nào tới thúc ép người chọn lựa?
Haha, không thể có chuyện lỗ mãng như vậy đâu, vấn đề này liên quan đến vận mệnh cả một quốc gia cơ mà.

Tuấn nam mỹ nữ xuất hiện đồng loạt lập tức khiến chúng thần bên dưới trở thành vật làm nền hết lượt. Ta mong chuyện này còn không được, vui vẻ âm cúi thấp đầu, cố gắng không để người ta chú ý đến mình. Vừa thưởng thức mỹ tửu vừa xem ca múa, cũng may tướng quân đối diện kia bận bịu với những lời chúc tụng, không còn lườm ta nữa rồi.

Đèn đăng rực rỡ, náo nhiệt vui tươi.. Có điều vẫn không thể khiến ta vui vẻ hơn chút nào. Đây là khoảng cách về mặt giai cấp, một kẻ xuất thân bần hàn như ta quả thật có cố gắng cách mấy cũng không thể hòa nhập. Tay nâng chén rượu, chỉ thấy thứ được ca tụng mỹ tửu này còn kém xa rượu hôm đó ta và Thạch Sanh cùng uống. Năm mười chén còn chưa có hơi men, uống hoài uống mãi cũng chẳng thể khiến người ta quên sầu.
Nhưng...

Ta sầu ư?

Ta có chuyện gì để sầu não nữa đây?

Xem đi, hoa hoa gấm gấm, tiền bạc vô cùng, muốn quyền được quyền muốn tiền được tiền. Viên mãn đến mức này mà vẫn còn thấy sầu não tới mức phải mượn rượu để quên hay sao? Nhất định là suy nghĩ nhiều quá đến mức loạn cả rồi!

Lí Thông, ngươi nên tự tỉnh táo lại đi!

Đúng lúc ta lắc đầu đặt chén trở xuống, hoàng thượng cũng cùng lúc ngẩng đầu lên ung dung tuyên bố: "Ngày mai đúng giờ Mùi công chúa sẽ đứng trên lầu cao ném tú cầu xuống dưới. Kẻ nào bắt được chính là phò mã, không kể đó là hoàng tử hay thứ dân!"

(*) Hôm qua mị ngủ quên mất không update, xin lỗi mọi ngườiiii~