Ta Là Trù Thần Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Chương 17: 17




Nhìn bàn tay huyết sắc đang hung hăng trấn áp về phía mình, Diệp Trường Thanh chỉ cảm giác được một trận lạnh lẽo, hoàn toàn không sinh ra chút tâm tư phản kháng.Sự chênh lệch thực lực thật sự quá lớn, ngay khi Diệp Trường Thanh đều cho rằng tính mạng của mình không giữ được.Tiểu Bạch đột nhiên khẽ vỗ hai cánh, trong nháy mắt đánh ra vô số đạo phong nhận màu xanh, va chạm với chưởng ấn huyết sắc hung lệ kia.Hai bên tiếp xúc, cơ hồ không có chút sức chống cự nào, chưởng ấn huyết sắc đã bị phong nhận trực tiếp xé nát.Nhìn thấy một màn này, Diệp Trường Thanh choáng váng, Huyết Lệ Lão Ma cũng ngây ngốc."Làm sao có thể."Không thể tin tưởng nổi mà nhìn chưởng ấn huyết sắc của mình bị xé nát, Huyết Lệ Lão Ma kinh hãi kêu lên.Lập tức liền bị phong nhận màu xanh xé nát thân thể.Một kích, Huyết Lệ Lão Ma chết.Tình huống nguy hiểm tới rất nhanh, cũng đi nhanh, chủ yếu vì thực lực của Tiểu Bạch thật sự thái quá, nhìn Huyết Lệ Lão Ma hóa thành một đoàn sương máu, Diệp Trường Thanh rốt cục thở phào nhẹ nhõm, sau đó vui mừng nhìn về phía Tiểu Bạch."Mẹ kiếp, Tiểu Bạch ngươi khá lắm a."Thật sự là mang tới cho mình niềm vui bất ngờ, không nghĩ tới thực lực của Tiểu Bạch lại mạnh như vậy, như vậy, ngày sau không chỉ giải quyết được vấn đề tọa kỵ, còn có thêm được một siêu cấp bảo tiêu?Đối mặt với lời khen ngợi của Diệp Trường Thanh, Tiểu Bạch cũng cao hứng kêu lên một tiếng, có vẻ rất là hưởng thụ."Đệ tử đã gặp qua.

.


."Đúng lúc này, mấy tên đệ tử Đạo Nhất tông kia cũng đi tới trước mặt Tiểu Bạch, đang định mở miệng, nhưng khi nhìn thấy Diệp Trường Thanh nằm sấp trên lưng Tiểu Bạch, thanh âm đột nhiên dừng lại.Vốn tưởng rằng chỉ là ngẫu nhiên gặp được Tiên Hạc tiền bối, nhưng không nghĩ tới trên lưng Tiên Hạc này còn có một người, hơn nữa, người này ừm, tu vi Luyện Thể Cảnh?Đối với việc này, Diệp Trường Thanh chỉ ho khan hai tiếng, vừa lúc Tiểu Bạch cũng ngừng lại, Diệp Trường Thanh mới có thể đứng lên, chắp tay nói với mấy người."Diệp Trường Thanh Thần Kiếm Phong, gặp qua chư vị sư huynh.""A.


.

.

Thì ra là Trường Thanh sư đệ."Thấy rõ diện mạo của Diệp Trường Thanh, rất anh tuấn, thế nhưng vì cái gì lại mặc quần áo của đệ tử tạp dịch? Ngắn ngủi ngây người, người cầm đầu vẫn chắp tay trả lời.Chuyện này có chút không thích hợp a, một đệ tử tạp dịch, làm sao có thể cưỡi trên lưng một Hồng Đỉnh Tiên Hạc?"Sư đệ, không biết Hồng Đỉnh Tiên Hạc này.

.


.""A, sư đệ có việc muốn đi tới Nhất Nguyên thành, là phong chủ đại nhân giao cho ta."Giải thích một phen, vài tên đệ tử coi như đã hiểu rõ nên gật đầu, thì ra là Tiên Hạc của phong chủ Thần Kiếm Phpng, như vậy không thành vấn đề.Tuy rằng vẫn cảm thấy có chút không thích hợp, một đệ tử tạp dịch, cho dù có ra ngoài làm việc, cũng không có khả năng cưỡi Hồng Đỉnh Tiên Hạc a, dù sao cũng hơi quá mức.Có điều đây cũng là chuyện của Thần Kiếm Phong nhà người ta, ngoại trừ chủ phong ra, ba mươi lăm phong còn lại, cũng chỉ có Thần Kiếm Phong có Hồng Đỉnh Tiên Hạc, cũng là Hồng Tôn tự mình nuôi dưỡng, người ta muốn như thế nào, tất nhiên không thành vấn đề."Nếu không có việc gì, vậy sư đệ liền đi trước một bước.""Sư đệ đi chậm rãi, chuyện của Huyết Lệ Lão ma, chúng ta sẽ thành thật bẩm báo lên tông môn."Sau khi giao lưu xong, Diệp Trường Thanh cáo từ rời đi, khom lưng co chân, lần nữa nằm sấp trên lưng Tiểu Bạch, nhìn toàn bộ quá trình, khóe miệng mấy sư huynh đều nhịn không được mà co rút.Sao lại có cảm giác thoáng cái đã không còn chút tiên khí nào.Một tay ôm cổ Tiểu Bạch, tay kia quơ quơ với mấy người."Chư vị sư huynh, sư đệ cáo từ."Lập tức Tiểu Bạch vỗ cánh, veo một cái liền bay xa.Một đường bình an vô sự đến Nhất Nguyên thành, Diệp Trường Thanh nhảy khỏi người Tiểu Bạch, cười cười sờ đầu nó."Ngươi ở ngoài thành chờ ta."Kêu lên một tiếng, ý bảo mình đã biết, lúc này Diệp Trường Thanh mới cất bước đi vào trong thành.Đối với Nhất Nguyên thành, Diệp Trường Thanh cũng không quen thuộc lắm, bái nhập Đạo Nhất tông hơn một năm, số lần đến Nhất Nguyên thành cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.Nhưng mà dù sao cũng là một thành lớn nằm trong danh sách những thành trì đứng đầu Đông Châu, có thể nói Nhất Nguyên thành vô cùng phồn hoa.Tường thành cao vút, sau khi bước vào thành, trên đường phố cũng đầy người đến người đi, cửa hàng hai bên có đủ loại.Hơn nữa đi dạo một đường, Nhất Nguyên thành này thế mà lại có không ít tu sĩ.Toàn bộ nhân khẩu của Nhất Nguyên cũng có tới mấy trăm vạn, hai thành trì khác, Nhị Nguyên thành cùng Tam Nguyên thành cũng tương đương vậy.Trong Nhất Nguyên thành, chỉ cần ngươi có tiền, cơ hồ không có thứ gì là không mua được.Bất luận là phàm tục, hay là thiên tài địa bảo mà tu sĩ cần, đều có thể mua được.Diệp Trường Thanh có chút hứng thú nhìn trái nhìn phải khắp đường đi, thành trì này giống với mấy thành trì ở cổ đại, khiến cho hắn cảm thấy thập phần hứng thú.Mà một phần tu sĩ ở xung quanh cũng chú ý tới Diệp Trường Thanh, không có cách nào, bởi vì trên người hắn mặc trang phục của đệ tử Đạo Nhất tông, khó tránh khỏi không khiến cho người ta chú ý.Chỉ là khi có người nhận ra đây chỉ là đệ tử tạp dịch Đạo Nhất tông, rất nhiều người liền mất đi hứng thú, nhất là những tu sĩ kia.Đối với việc này, Diệp Trường Thanh cũng không quan tâm, bản thân mình cũng không có hứng thú làm quen với những người này.Một đường đi dạo, ngược lại nhấm nháp được không ít mỹ thực đặc sắc của Nhất Nguyên thành, có tốt có xấu, nhưng đối với Diệp Trường Thanh mà nói, chủ yếu muốn nếm thứ mấy món mới mẻ.Sau một hồi, rốt cục đã tìm được một cửa hàng bán gia vị.Cất bước đi vào bên trong, nhìn thấy Diệp Trường Thanh, chưởng quầy lập tức tươi cười nghênh đón."Tiên sư cần cái gì?"Liếc mắt một cái đã nhìn ra Diệp Trường Thanh là đệ tử Đạo Nhất tông, khoan hãy nói, thân phận Đạo Nhất tông đích thật là dễ dùng ở nơi này, mặc dù chỉ đệ tử tạp dịch nhưng cũng vẫn như thế.Ít nhất đối với đại bộ phận người mà nói, đệ tử tạp dịch của Đạo Nhất tông cũng là sự tồn tại khiến cho bọn họ cao cao nhìn lên.Lựa chọn một phen, gia vị của cửa hàng này coi như phong phú, hơn nữa chất lượng cũng không tệ, có thể xem là thượng phẩm.Mua hết toàn bộ gia vị mình cần, trả tiền, thu vào trong túi Bách Nạp, Diệp Trường Thanh xoay người rời đi.Mua sắm xong xuôi, Diệp Trường Thanh liền chuẩn bị rời đi.Phía bên kia, Thần Kiếm Phong, Lục Du Du đang luận bàn với tam sư huynh Từ Kiệt.Chỉ là liên tiếp giao thủ vài lần, đều là Lục Du Du thất bại.Tuy nói tu vi của Từ Kiệt đích thật ở trên Lục Du Du, nhưng khi giao thủ, hắn đã áp chế tu vi bản thân đến trình độ ngang với Lục Du Du.Trước kia cùng cảnh giới, hắn muốn đánh bại được Lục Du Du, cũng không dễ dàng, nhưng hôm nay lại liên tục dễ dàng giành thắng lợi.Nguyên nhân vẫn bởi vì bản thân Lục Du Du đang thất thần.Sớm đã nhận thấy lục Du Du khác thường, lại một kiếm phá vỡ phòng ngự của Lục Du Du, Từ Kiệt nghi hoặc nói."Sư muội có tâm sự gì sao?""A, không có, không có."Nghe vậy, Lục Du Du liên tục lắc đầu, ý bảo mình căn bản không có tâm sự, nàng sao có thể nói cho Từ Kiệt biết, bởi vì mình đói bụng cho nên không có tâm tư tu luyện sao?"Rõ ràng mới ăn cơm trưa xong được hơn một canh giờ, nhưng Lục Du Du đã không đợi được, trong đầu chỉ có mỗi Diệp Trường Thanh.Chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm a, vì sao đã lâu như vậy còn chưa đến giờ ăn cơm tối.Đối với việc này, Từ Kiệt tất nhiên là không tin, rõ ràng là bộ dáng tâm sự trùng trùng điệp điệp a, hơn nữa, hình như khóe miệng tiểu sư muội này ch ảy nước miếng thì phải?"Thật sự không sao? Tiểu sư muội ngươi còn chả y nước miếng làm cái gì?""A, tam sư huynh ta ngươi nhìn lầm rồi, hôm nay đến đây là được rồi, ta trở về trước."Vội vàng lau nước miếng khóe miệng một chút, Lục Du Du lập tức liền chạy trối chết, nhìn bóng lưng cô, Từ Kiệt nhíu mày, nha đầu này tuyệt đối có vấn đề a, vẫn là bắt đầu từ hai ngày nay, hơn nữa hình như vừa đến thời gian cố định, liền không tìm được người đâu..