Hiệu trưởng Takai tự mình tiễn khách đến cổng rồi đứng nhìn Takai Mariko cùng Shiraishi Shū đi xa…
Hả, sao lại có Mariko lẫn vào đây?
“Takai-chan không về sao? Sắp 5 giờ rồi đó."
Shiraishi Shū dắt xe, nhắc khéo Takai Mariko.
“Giờ mới hơn bốn rưỡi, thời gian còn sớm mà! Shiraishi-kun, chúng ta cùng đi dạo quanh đây được không? Cậu hẳn rất ít dịp đến khu Ota chơi đi. Tớ lớn lên ở đây từ nhỏ nên biết rất nhiều chỗ chơi thú vị lắm..." Takai Mariko đi cạnh Shiraishi Shū, cười tủm tỉm và nói, “Hơn nữa tớ cũng muốn mời Shiraishi-kun ăn tối một bữa. Dù sao cũng chuẩn bị đến giờ cơm tối mà.”
Mình tuyệt đối không thể thả Shiraishi-kun!
Kế hoạch ban đầu của cô là tranh thủ thời gian Shiraishi-kun phải đợi đến tối mới trừ tà để rủ cậu đi chơi.
Nói cách khác, từ chiều đến tối là khoảng thời gian họ có thể hẹn hò!
Cặp đôi cùng thám hiểm ký túc xá ma ám, ăn bữa tối ngọt ngào nơi hẻm sâu, dạo quanh khu Ota, rồi không biết từ bao giờ, hai bàn tay sẽ được đan với nhau thật chặt...
Takai Mariko thậm chí đã nghĩ sẵn cả tên con trai con gái tương lai!
Cho nên cô tuyệt đối không thể để Shiraishi Shū cứ thế mà đi!
Dù kế hoạch thay đổi thì cô vẫn còn cơ hội rủ cậu đi ăn tối mà.
Shiraishi Shū không biết ảo tưởng của Takai Mariko.
Cậu đang sốt ruột về nhà.
Ban đầu cậu định trừ linh vào buổi tối, không ngờ lại may mắn gặp được "quỷ ban ngày", giúp vấn đề được giải quyết nhanh chóng.
Nhờ đó mà Shiraishi Shū sẽ có thêm thời gian niệm kinh ôn bài ở chùa mà không cần ở bên ngoài bôn ba.
Đặc biệt là... 1.000.000 yên đang ở trong túi cậu.
100 tờ 10.000 yên!
Cộng với 370.000 yên trong quỹ, cậu có thể xây thêm một gian phòng ngủ cho chùa!
Xây phòng sẽ rất mất thời gian. Cho dù phòng một tầng kiểu Nhật bằng gỗ cũng không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai.
Ngay cả khi đã có bản thiết kế thì thi công cũng phải tốn nửa tháng.
Shiraishi Shū thực sự muốn lập tức quay lại chùa để giao tiền cho trụ trì già và nhờ ngài gọi người tới xây phòng.
Như thế, Shiraishi Shū sẽ có phòng ngủ riêng sau nửa tháng nữa.
Trước tình huống phòng ngủ riêng chuẩn bị được hoàn thành, Shiraishi Shū bắt đầu tự hỏi vị trí cần cải tạo tiếp theo.
Tàng Kinh Các?
Kinh văn trong chùa Linh Minh đều được cất trữ cạnh phòng ngủ chính.
Không gian nhỏ hẹp khiến việc quét tước, lau chùi rất vất vả, muốn tìm sách cũng phải mất nhiều thời gian.
Có lẽ mình nên xây thêm một Tàng Kinh các mới chuyên dùng để bảo tồn các kinh văn điển địch kiêm phòng đọc sách!
Hoặc là sửa đường?
Con đường nhỏ trải sỏi dẫn vào chùa Linh Minh rất khó tìm thấy giữa rừng rậm Yoyogi có diện tích lên tới 70 héc-ta.
Chẳng khác nào câu "nơi ẩn giấu sâu nhất là ở giữa thành thị đông đúc." (1)
Có lẽ mình nên mở đường giúp khách hành hương có thể dễ ràng tìm được chùa hơn?
Nhưng sửa đường lại rất tốn kém.
Đó là những gì mà Shiraishi Shū đang tự hỏi.
Dẫu cậu và Takai Mariko đang đi cạnh nhau, ý nghĩ hai người lại như đường thẳng song song cách xa vạn dặm.
Khi Shiraishi Shū vừa nghe Takai Mariko nhắc tới cơm tối, cậu mới nhớ mình đã nhắn tin cho trụ trì già không cần để phần cơm.
Còn chưa đến 5 giờ chiều, nói cách khác, cậu vẫn kịp đi chợ và báo tin kế hoạch thay đổi trên đường về Shibuya.
Đèn đỏ chuyển sang xanh.
Shiraishi Shū một cái xoay người, cưỡi lên xe đạp.
"Thật có lỗi, Takai-chan. Tối mình còn phải niệm kinh lễ Phật, không có thời gian rảnh. Hẹn cậu lần sau nhé!"
Nói xong, cậu phóng xe đi thẳng.
Takai Mariko đứng sững cạnh xe đạp của mình với vẻ khóc không ra nước mắt.
Shiraishi-kun đừng đi. Chính cậu nói "tớ rất rảnh sau khi tan học" mà!
Đúng thế...
Shiraishi Shū không nói dối.
Trước mặt 1.000.000 yên, cậu luôn có rất nhiều thời gian.
……
“Taidama."
Ánh vào mắt Takai Koichi khi ông đẩy cửa vào là một hành lang ấm áp tràn ngập ánh sáng. Giày dép đặt chỉnh tề trong tủ, dép lê cũng được sắp sẵn nơi bậc thềm cùng hương thơm của đồ ăn và thanh âm quen thuộc vang lên chào đón ông trở về.
"Okaeri. Em sắp nấu xong cơm tối rồi đó."
Takai Koichi xỏ dép rồi bước vào phòng trong.
Bóng lưng vợ ông đang đứng bận rộn nấu nướng bữa tối cạnh tủ bếp hiện ra.
Bàn cơm được bày sẵn ba bộ chén đũa, con gái ông, Takai Mariko đang ngồi trên sô pha chơi di động.
Takai Koichi nhìn qua rồi mở miệng hỏi.
“Mayuko vẫn ở trong phòng sao?”
Động tác của vợ ông hơi khựng lại, bà gật đầu.
“Con bé… vẫn không chịu rời khỏi phòng. May mà nó không còn lén tự sát nữa."
Đúng vậy.
Sau sự kiện ba năm trước đây.
Gia đình hạnh phúc bốn người đã thiếu mất một.
Takai Mayuko nhìn như được cứu vớt, thực tế luôn sống trong sợ hãi và áy náy suốt ba năm.
Sau tất cả những đau xót, hối hận, phẫn nộ và thất vọng, Takai Koichi chỉ còn cảm thấy thương tiếc con gái mình.
Khiến ông cảm thấy vui mừng là con gái út Takai Mariko đã chín chắn hơn rất nhiều sau vụ việc đó.
Nó không chỉ chăm chỉ đọc sách học hành mà còn trở thành học sinh giỏi ở trường trung học Hibiya, có thể thi đậu một đại học tốt và có một tương lai tươi sáng.
Nghe được Takai Koichi dò hỏi về Mayuko, Takai Mariko ngẩng đầu nói.
“Cha ơi, con đã đưa chị hai tượng Phật Shiraishi-san tặng cho rồi ạ."
Mayuko luôn đóng kín chính mình, không giao lưu với cha mẹ hay hỏi sự tình bên ngoài. Chỉ có Mariko là có thể trao đổi với cô đôi câu.
Takai Koichi gật đầu, trong lòng ẩn ẩn có chút chờ mong nhưng lại sợ phải thất vọng một lần nữa.
Ông đã phải thất vọng quá nhiều rồi.
Mấy năm nay Takai Koichi đã bôn ba thỉnh xin đủ loại đồ vật ở các đền thờ chùa miếu, cũng tìm bác sĩ tâm lý để khai đạo cho Mayuko. Nhưng nó hoàn toàn không có tác dụng.
Một lần lại một lần như vậy khiến Takai Koichi không còn dám ôm chờ mong quá lớn nữa.
“Ăn tối đi.”
Vợ ông đã nấu xong bữa tối.
Takai Mariko giúp mẹ xếp mâm lên bàn rồi bưng một hộp cơm riêng để đưa cho chị gái...
Bỗng nhiên, Takai Koichi nghe được tiếng chén đũa rơi trên mặt đất.
"Sao vậy Mariko?"
Takai Koichi đặt bát cơm xuống rồi đứng dậy đi ra hành lang.
Đến nơi, ông sững sờ đến mức không thể nói lên lời.
“Ma, Mayuko…”
Không biết từ bao giờ, cô gái có làn da tái nhợt tên Mayuko đã bước ra khỏi phòng và đứng trong hành lang.
Sau ba năm, đây là lần đầu tiên Takai Mayuko tự nguyện xuất hiện trước mặt cha mẹ mình.
Nhìn mái tóc đã bạc, khóe mắt nhiều nếp nhăn bởi tuổi tác của Takai Koichi và vợ, Mayuko không thể ngăn cản dòng nước mắt lăn dài trên má. Cô quỳ xuống sàn gỗ và dập đầu.
“Thực xin lỗi, cha, mẹ…”
#Chú thích:
1) "Nơi ẩn giấu sâu nhất là ở giữa thành thị đông đúc." nguyên gốc: "Đại ẩn ẩn vu thị" trích từ câu thành ngữ của Trung Quốc: “Đại ẩn ẩn vu triều, trung ẩn ẩn vu thị, tiểu ẩn ẩn vu hoang dã” có nghĩa là: nơi lẩn trốn tốt nhất là nơi nguy hiểm nhất, được chia làm ba loại: nơi ẩn giấu sâu nhất là trong triều đình, sau đó là thành thị đông đúc, mà cách đơn giản nhất chính là tìm nơi hoang dã mà ở. Câu này có thể hiểu là hàm ý mỉa mai rằng giữa rừng Yoyogi thì chùa Linh Minh quá bé, chẳng khác nào một nơi để trốn chạy.