Duy Nam cũng không mấy khả quan. Cậu ta chiến đấu bằng một thứ sức mạnh ở thế giới của cậu, được gọi là "Linh hồn hộ mệnh". Mỗi người từ khi sinh ra sẽ có từ một tới hai linh hồn hộ mệnh cạnh bên, đó có thể là động vật, danh nhân lịch sử hoặc thần thoại.
Mà phía sau lưng Duy Nam hiện tại có một thân ảnh mờ nhạt không rõ ràng, nhưng Hoàng Vĩ vẫn có thể nhận ra.
Linh hồn đó mang theo một tấm khiên tròn và một cây thương giống hệt Duy Hải. Linh hồn duy chuyển như thế nào thì Duy Nam sẽ hành động như thế đó. Không khó để Hoàng Vĩ biết được người đó là Leonidas, chiến binh Spartan huyền thoại.
Nhưng cho dù linh hồn danh nhân của Duy Nam có mạnh tới mức nào đi chăng nữa thì cậu vẫn rất chật vật với lũ da xanh này.
Kai liên tục xả đạn vào đám đông goblin, chúng ngã xuống như rạ. Tuy nhiên hết đám này thì lại tới đám khác tiến lên.
Jason, với cái rìu cơ khí trên tay đã lao lên một đối một với con hobgoblin.
H và Melina phối hợp với nhau tàn sát goblin, cả hai người đều sử dụng kiếm thuật rất điêu luyện.
Caryln với bộ giáp của mình cô xông thẳng vào đội hình kẻ địch, đấm nát đầu từng con quỷ lùn rồi trở ra không một vết xước.
Riêng Cao Thiết và Hoàng Vĩ đứng trong cùng bảo vệ Stella. Cao Thiết vốn là thợ rèn nên sức chiến đấu không cao, còn Hoàng Vĩ vẫn chưa làm chủ được sức mạnh của mình.
Trên tay hắn hiện tại là chiếc khiên đồng cùng cây đao ngắn do Cao Thiết và Akira tặng. Nhiệm vụ của Hoàng Vĩ là xử lý những con goblin lọt qua hàng phòng thủ.
Chẳng phải đợi lâu, một con goblin cầm dao găm đã may mắn né thoát được cú chém của H lao như bay tới chỗ Hoàng Vĩ.
Mà chứng kiến cảnh này tinh thần Hoàng Vĩ căng thẳng tột độ, từng dòng suy nghĩ trong đầu cứ tuôn ra: "Mình có giết được nó không?" "Dù sao chúng vẫn là sinh mạng!" "Nhưng không giết thì chúng sẽ giết mình!...
Con goblin đang rút ngắn khoảng cách với Hoàng Vĩ, biết được sự đắn đo của hắn Cao Thiết hét lên:
Cao Thiết: Làm đi!
Bừng tỉnh, Hoàng Vĩ nắm chặt cây đao, nhắm thẳng vào tim con quái vật rồi đâm mạnh.
Phập!
Lưỡi đao cắm sâu vào tim con goblin. Con quái vật co giật một lúc, đánh rơi con dao rồi ngã ngửa ra sau, máu bắn lên mặt Hoàng Vĩ:
Hoàng Vĩ: Mình... mình giết... nó rồi!
Hắn đưa tay lên lau vết máu trên mặt. Cảm xúc vui buồn lẫn lộn, vui vì hắn đã có thể dũng cảm giết địch, buồn vì bản thân vừa ra tay lấy đi một sinh mạng. Dù sao thì trải qua những chuyện này là hơi quá sức đối với một thanh niên thế kỷ 21 như Hoàng Vĩ.
Cao Thiết tiến tới vỗ vai Hoàng Vĩ tỏ ý động viên:
Cao Thiết: Tốt lắm!
Chính vì phải tập trung vào trận chiến trước mắt này nên chẳng còn ai có thời gian để tâm tới Gramas đang ở đâu nữa.
Stella liên tục tag tên Gramas trên nhóm chat!
- Stella: @Gramas @Gramas @Gramas @Gramas...
Ngoại trừ một người.
...
"Đừng có đến đây!"
Marin chỉa đầu cây trượng về phía trước mặt Gramas, để khi cần thiết cô sẽ dùng ma pháp "tỏa sáng" (bright) làm lóa mắt anh rồi bỏ chạy.
Gramas: Bình tĩnh đi! Tôi không có làm hại gì cô đâu!
Anh lên tiếng trấn an cô gái.
Marin: Làm sao tôi tin được chứ! Biết đâu trong lúc tôi không phòng bị anh sẽ tấn công tôi thì sao?
Gramas: Tôi tấn công cô làm gì? Cô đâu có gì để tôi phải làm thế?
Nghe thấy cũng có lý, Marin dần buông lỏng cảnh giác. Cô thu pháp trượng lại, giọng dò xét hỏi:
Marin: Anh là ai? Và đang làm gì ở đây?
Gramas (bật cười): Trước khi hỏi danh tính người khác thì cô phải xưng tên của mình trước chứ!
Marin: Được thôi! Tên của tôi là Marin Jim. Học trò của ma pháp sư vĩ đại của đế quốc Emmecia, Roland Buss!
"Roland? Không lẽ là lão Hiền triết Roland đó? Lão có học trò luôn à?" Gramas nghĩ thầm.
Gramas: Hóa ra cô là học trò của Roland!
Marin (bất ngờ): Anh biết thầy? Chờ chút...! Không lẽ anh chính là bạn mà thầy nói đó ư?
Gramas: Tôi tên Gramas, một long nhân. Nay tôi đến thế... đất nước này theo lời mời của Roland!
Tốt nhất là nên giấu việc anh là người của thế giới khác đi.
Marin: Mặc dù chưa từng nghe tới long nhân bao giờ nhưng chào mừng anh đến với đế quốc.
Đế quốc vốn là nơi sinh sống của rất nhiều chủng tộc khác như Elf (Yêu Tinh), Dwarf (Người Lùn) hay Thú nhân nên cho cô không hề cảm thấy lạ lẫm khi gặp một người tộc khác.
Marin: Thú thật lúc nãy tôi cứ tưởng anh là Lizardman (Người Thằn Lằn) đấy!
Lizardman hay người thằn lằn là một chủng tộc quái vật giống với goblin. Chúng đi bằng hai chi sau, hai chi trước có thể cầm nắm như con người, đuôi và đầu của loài bò sát, cơ thể được bao phủ bởi lớp vải cứng màu xanh lá hoặc lam. Loài này sinh sống chủ yếu ở các vùng đầm lầy hoặc hồ nước.
Với khả năng chiến đấu vượt trội ở dưới nước cộng thêm bản tính máu lạnh và khí hậu lý tưởng của Ma Sâm Lâm. Lizardman là loài gây nhiều cái chết nhất cho nhân loại chỉ sau goblin.
Sỡ dĩ Marin nhầm Gramas với lizardman do cô vô tình thấy cánh tay rồng của anh. Dù sao thì cô cũng chưa từng thấy long nhân bao giờ nên nhầm lẫn là điều dễ hiểu.
Gramas: Bộ tôi giống với lizardman mà cô nói lắm hả?
Marin: Thật mà! Ngoại trừ khuôn mặt không giống ra thì chỗ nào cũng khác hết!
Cách nói chuyện dí dỏm của Marin làm Gramas không nhịn được cười.
"Đúng là một cô gái thú vị! "
Marin: Trên mặt tôi có gì hay sao mà anh lại cười?
Gramas: Không có gì! Chỉ là đây là lần đầu tiên tôi có thể nói chuyện thoải mái đến như vậy!
Gramas nói thật. Suốt mấy trăm năm qua thì đây là lần đầu anh có thể giao tiếp bình thường với người khác chứ không phải trốn chui trốn nhủi như mọi lần.
Marin: Ý anh là sao?
Gramas: À! Là thế này...
Gramas đã kể lại cho Marin nghe về cuộc đời của mình, từ lúc bị ném vào rừng khi còn bé xíu đến khi trưởng thành phải lẩn trốn khắp nơi.
Còn về phần với Roland anh đành phải bịa ra một câu chuyện khác. Theo đó trong một lần tình cờ Gramas đã giúp Roland thoát khỏi một đám quái vật kì lạ, từ đó trở thành bạn tốt của nhau và được ông ta giới thiệu với các thành viên nhóm, vốn đều đến từ các quốc gia khác nhau. Nay họ đến đây theo yêu cầu của Roland.
Nếu như chịu để ý kĩ thì sẽ thấy câu chuyện trên có rất nhiều sạn (điểm vô lý), nhưng thật may đầu óc của Marin khá đơn giản, cô chẳng có chút nghi ngờ về tính xác thực của câu chuyện.
Marin: Mấy long nhân kia thật quá đáng!
Nghe xong cô đập nắm tay xuống đất, lộ rõ vẻ giận dữ trên mặt.
Gramas: Đâu thể trách họ được!
Marin: Anh không căm giận họ sao? Chính họ đã khiến anh phải sống như thế này cơ mà?
Gramas: Căm giận thì có ích gì chứ, dù sao thì chuyện cũng đã qua rồi! Với lại, những người đó không muốn tôi sống thì tôi càng phải sống thật tốt, đó mới là cách rửa hận tốt nhất!
Cô nhìn Gramas với ánh mắt nể phục, sau bao nhiêu chuyện như vậy mà anh vẫn tha thứ cho họ. Nếu là cô... nếu là cô... cô không biết sẽ phải làm gì nữa, cô độc một mình suốt nhiều năm, không nơi nương tựa, nếu là cô thì chắc chắn đã hóa điên rồi.
Marin: Nếu như anh cần gì thì hãy nói với tôi, tôi có thể giúp được anh!
Gramas ngớ người. Không phải vì câu nói của Marin khó hiểu mà vì nó y hệt câu mà Roland từng nói với anh (chương 8). Đúng là hai thầy trò.
Gramas: Cũng hơi lâu rồi! Tôi sẽ dẫn cô đến chỗ những người còn lại!
Marin: Đúng rồi! Tôi quên mất, thầy bảo tôi tới đón mọi người về tháp!
Gramas đi trước dẫn đường, Marin lẽo đẽo đi theo sau. Anh vừa đi vừa đăng nhập vào nhóm chat để báo tin cho cả nhóm biết nhằm thống nhất câu chuyện của từng người.
Vừa mở lên thì đập vào mắt là màn hình tag đầy tên anh của Stella.
Nhận thấy có điều chẳng lành anh liền chat lên nhóm: