Ở ngay dưới chân tháp bên tay phải có một cái nhà kho chuyên dùng để chứa các dụng cụ linh tinh. Hôm nay nó đã được dọn dẹp sạch sẽ đồng thời lắp đặt đèn ma thuật quanh phòng, giờ trong nơi này chứ khác gì một phòng họp với một chiếc bàn tròn lớn đặt ngay giữa phòng cùng với đó là hai dãy ghế trải dài hai bên.
Đây sẽ là phòng họp tạm thời của cả nhóm.
Hiện tại trong phòng là 13 thành viên group chat, họ đang xem xét chiếc nhẫn và cặp song kiếm Golden Calibur mà Robert đã dùng trong trận đấu hôm qua.
Đáng lẽ những thứ này phải được gửi trả về cho gia đình Robert tức gia tộc Murillo, nhưng cha của gã là James Murillo lại gửi chúng tới Roland cho kèm theo đó là một bức thư, nội dung như sau:
{ Gửi Roland Basitt.
Ta đã nghe về chuyện xảy ra với Robert. Ta thật lòng xin lỗi về những rắc rối nó gây ra cho anh. Các ma cụ này ta xin gửi chúng cho anh bởi nó có nên thuộc về học viện chứ không phải ta, chỉ mong sao anh góp một phần nhỏ sức lực của mình giúp đỡ vụ điều tra để mau chóng tìm ra hung thủ.
Một lần nữa, ta xin lỗi thay cho Robert về những rắc rối của nó.
Kí tên:
James Murillo }
"James Murillo, con người của ông ta không tồi!"
Tần Tử chép miệng bình phẩm sau khi đọc xong lá thư.
Caryln: "Tại sao cùng là cha con nhưng tính cách lại khác nhau đến như vậy chứ?"
Lý Long: "Có khi là con rơi con rớt ở đâu đấy!"
Akira: "Hợp lý!"
Roland: "Các ngươi lạc đề rồi đấy!"
Cao Thiết: "Đúng đó! Chẳng phải chúng ta ở đây để xem xét mấy cái phát minh của Robert sao?"
Rồi cả nhóm lại hướng sự chú ý về mấy món đồ.
"Không thể nhầm được! Thứ kim loại này đến từ thế giới của ta, gọi là Thôn Quang Thạch!'
Lý Long nâng một thanh kiếm lên, nói.
Stella: "Tại sao lại gọi nó là đá?"
Lý Long: "À... ờ... ai mà biết, người xưa gọi như thế nào thì ta gọi theo thế ấy."
Roland xua tay:
"Thôi thôi! Bỏ qua cái chuyện tên tuổi đó đi, muốn gọi sao chả được!
Lý Long ngươi chắc chắn thứ này đến từ thế giới của ngươi chứ?"
Lý Long: "Chắc chắn! Nhưng thứ kim loại này rất hiếm và thường được các tông môn dùng làm pháp trận nhiều hơn chứ không phải vũ khí.
Thôn Quang Thạch không chỉ hấp thụ linh khí trời đất mà còn hấp thụ của ánh sáng mặt trời để tăng cường lực lượng. Nếu có ai lấy nó là vũ khí thì chỉ có kẻ điên và những người không biết về giá trị của thứ này."
Roland: "Ta lại nghĩ khác, chính vì không thể sử dụng nên kẻ đó mới lấy Thôn Quang Thạch làm kiếm cho Robert.
Undead vốn là những xác chết bị gọi dậy bởi ma pháp gọi hồn. Tại sao ta lại gọi là bị? Bởi lẽ chẳng có ai đang yên nghỉ lại muốn bị kẻ khác gọi lên sai khiến cả, trừ phi tự nguyện.
Vì là xác chết nên chúng rất dễ bị tổn thương trước các đòn công kích mang thuộc tính lửa và ánh sáng, ma pháp thanh tẩy và hồi phục cũng có tác dụng. Đặc biệt khi bị ánh sáng mặt trời chiếu phải thì chúng sẽ tan biến, lăng mộ vua Arthur bị chiếm đóng ở vùng rừng cây rậm rạp che khuất ánh mặt trời là nơi lý tưởng để đám undead tồn tại."
Caryln: "Gượm đã! Nếu chúng thật sự không thể tiếp xúc với ánh sáng mặt trời thì tại sao chúng ta lại phải sợ? Tấn công vào ban ngày để chúng không thể ra tay chẳng phải tốt hơn sao?"
Roland: "Đâu có đơn giản như vậy được! Việc có quá nhiều undead sẽ sinh ra một loại khí đặc biệt gọi là Vong Khí, người bình thường khi hít phải loại khí này thì nhẹ là cảm sốt, nặng thì sống thực vật, kinh khủng nhất là người đó sẽ chết ngay lập tức và trở thành một phần của đội quân undead."
Ngày tới đây Hoàng Vĩ liền liên tưởng tới mấy cái khí gas hóa học mà Đức Quốc xã dùng trong thế chiến thứ 2.
"Undead được Vong Khí bao phủ hoàn toàn có thể di chuyển dưới mặt trời. Nếu không mau chóng giải quyết thì trước sau gì chúng cũng sẽ tấn công vào đây, lúc đó thì hậu quả sẽ như thế nào ta không cần phải nói nữa!"
"Vậy còn cái kia thì sao?" - Stella chỉ tay vào chiếc nhẫn.
Lý Long: "Đó là nạp giới. Một vật tương tự như găng trữ đồ của Elment nhưng sức chứa nhỏ hơn."
Tần Tử: "Nếu chỉ có như thế thì làm sao hắn xài ma pháp được?"
Roland: "Câu trả lời nằm ở đây!"
Ông ta rút một cái quyền trượng dài từ trong nạp giới ra. Lý Long tấm tắc:
"Nạp giới khi được nhỏ máu nhận chủ sẽ cắt đứt mọi liên hệ với bên ngoài và chỉ có chủ nhân mới sử dụng được, nhưng tay này đã phá bỏ kết giới đó để có thể liên kết với pháp trượng bên trong. Nói đơn giản là Robert vẫn sử dụng quyền trượng để thi triển ma pháp, điểm trừ lớn nhất có lẽ là ai cũng có thể lấy đồ trong nạp giới ra."
Nghe thế cả nhóm liền vỡ lẽ. Cứ tưởng là phát minh gì đó lớn lao lắm, té ra là xài mẹo.
Lý Long: "Còn con golem?"
Roland: "Ta đã xem qua, rồi toàn bộ đều là kim loại trắng thông thường. Cũng tức là nó được Robert tự tay chế tạo."
Thật may khi thứ này không phải do kẻ áo tím tạo ra, chứ nếu không thì cả nhóm chẳng những phải chiến đấu với bọn undead mà còn phải chống chọi với đám máy móc to lớn đó nữa. Nguy càng thêm khốn.
Elment: "Nhưng với sức mạnh của bọn tôi hiện giờ thì chưa chắc đã hạ được bọn tử thi và tên dị biến đó đâu?"
Roland: "Ta đã tính trước chuyện này rồi!"
Bộp bộp!
Sau tiếng vỗ tay, các cô hầu gái mở cửa bước vào phòng họp, mang cả nhóm trừ Roland đi. Phải nói rằng họ mạnh thật sự, chỉ cần hai người là đã giữ chặt Hoàng Vĩ rồi, đến cả người có thể chất mạnh nhất nhóm như Gramas thì cũng chỉ cần ba người.
Hoàng Vĩ: "Ơ ơ... khoan đã..."
Tần Tử: "Tính lôi ta đi đâu thế hả?"
Roland: "Đừng lo! Họ đưa các ngươi đi lấy số đo cơ thể ấy mà."
Stella: "Để làm gì?"
Roland: "Chế trang bị cho các ngươi chứ gì! Cuộc chiến sắp tới cần các ngươi giúp sức đấy, có trang bị tốt sẽ kéo trình độ của các ngươi lên. Đúng không hả Thông Tuệ?"
[ Xác nhận lời nói của Roland là hoàn toàn đúng. ]
...
"Ấy, đừng sờ chỗ đó!"
"Để tôi tự cởi áo!"
"Nhóc tuy bé nhưng ngực khá to đấy nhỉ?"
"Chị đừng có bóp!"
Tiếng la ó vang lên từ hai căn phòng đóng kín nằm cạnh nhau, một phòng dành cho nam còn một phòng là của nữ.
Còn tại sao lại chia thành hai phòng? Tất nhiên là để dễ dàng đo đạc cơ thể rồi, dù là phụ nữ hay con gái trong nhóm thì họ cũng đâu thể để bọn đàn ông chiếm tiện nghi được.
Bên phòng nam.
Các hầu gái đang dùng thước dây lấy số đo cơ thể của Hoàng Vĩ, mặc dù họ chỉ có đụng chạm chút chút nhưng hắn vẫn cảm thấy không thoải mái, thậm chí còn hơi nhột. Đây là chuyện bình thường đối với một kẻ FA như hắn.
Tần Tử với Akira thì khỏi nói, hai tên này đẻ mặc cho họ sờ soạng với vẻ tận hưởng.
Ngược lại với hai tên kia Cao Thiết và Lý Long lại tỏ ra khá bình thản khi tiếp xúc gần với nữ giới. Duy Nam cũng giống vậy.
Elment thì đã được đo xong và ngồi cầm một chiếc bảng.
Riêng Gramas phải mất kha khá thời gian bởi đống vảy rồng cộng thêm thể trạng cao lớn của anh khiến các cô hầu gặp khó khăn trong việc đo đạc.
"Mời cậu điền vào bảng này!"
Maika đưa cho Hoàng Vĩ một tấm bảng màu xanh da trời, trên đó có rất nhiều mục kèm ô vuông ý bảo là chọn cái nào thì đánh dấu vào ô đó.
Giáp:
Toàn thân; Giáp tay; Giáp chân; Mũ; Giáp trụ; Bao tay
Vũ khí:
Kiếm; Thương; Cung; Pháp trượng; Dao ngắn; Rìu chiến; Đại kiếm; Khiên; Búa chiến
Thuốc hồi phục sơ cấp x20; Thuốc hồi phục trung cấp x10; Thuốc hồi phục cao cấp x5; Thuốc khôi phục mana sơ cấp x20; Thuốc khôi phục mana trung cấp x10; Thuốc khôi phục mana cao cấp x5; Thuốc giải độc sơ cấp x20; Thuốc giải độc trung cấp x10; Thuốc giải độc cao cấp x5
Ở phần cuối danh sách là chỗ kí tên.
"Mấy cái giáp, vũ khí và vật phẩm phụ trợ thì còn hiểu được, chứ cái phần màu sắc chủ đạo thêm vào chắc chỉ để cho vui." Hoàng Vĩ nghĩ.
"Phần giáp thì mình sẽ chọn bốn mục là giáp trụ, giáp tay, giáp chân và bao tay. Mũ quá cồng kềnh nên bỏ đi. Vũ khí không cần thiết vì vẫn còn cây đao mà Akira tặng cho. Màu chủ đạo thì là màu đen đi cho nó ngầu."
Vừa suy nghĩ Hoàng Vĩ vừa đánh dấu chéo lên tấm bảng, đến phần vật phẩm phụ trợ thì phân vân, hắn hỏi Thông Tuệ:
"Thông Tuệ, tao có thể sử dụng đá sinh mệnh ở nơi này không?"
[ Có thể! Vật phẩm không bị giới hạn sức mạnh như các cư dân nên muốn dùng ở đâu cũng được. ]
Hoàng Vĩ đã tính rồi, hắn còn gần năm mươi viên đá sinh mệnh trong túi đồ, nếu mỗi viên đều có thể hồi phục 100% chỉ số năng lượng thì hắn hoàn toàn có thể tự tin chiến đấu trong một khoảng thời gian dài.
Nhưng Hoàng Vĩ vẫn cần phải kiểm chứng công năng của vật phẩm này thêm một lần nữa, bởi lẽ lúc này hắn đã có chỉ số năng lượng cao hơn so với trước đây nên không biết liệu nó có còn một phát hồi full năng lượng như trước nữa không.
"Được rồi. Tạm thời cứ mang theo thuốc hồi phục và thuốc giải độc, không cần tới thuốc khôi phục mana."
Hắn đưa bút lên đánh dấu vào vào các mục cần thiết, xong việc thì đưa tấm bảng cho cô hầu gái gần đó rồi ra khỏi phòng.
"Cảm ơn ngài đã dành ra chút thời gian!"
Nhìn cô gái với giọng nói nhẹ nhàng với thân hình mảnh mai đứng trước mặt này, Hoàng Vĩ lại nhớ tới lúc nãy bị hai cô gái cũng giống như này mang tới đây mà hắn lại không thể kháng cự. Bây giờ nhớ lại thì hơi rùng mình, tự dặn mình là không thể coi thường họ.
Tiếp sau hắn là từng người một đi ra, riêng bên nữ thì mặt người nào người nấy cũng bơ phờ, xem ra ba người kia cũng phải chịu không ít rắc rối với mấy cô hầu.
"Này Cao Thiết!"
Hoàng Vĩ gọi hắn lại khi thấy Cao Thiết bước ra.
"Có chuyện gì sao?"
"Anh có thể sửa nó lại được không?"
Hoàng Vĩ nói xong liền lấy chiếc khiên đồng của mình ra đưa cho Cao Thiết. Nó đã bị hư hỏng nặng sau trận chiến với đàn goblin, dù cho cái khiên này có khả năng tự sữa chữa nhưng tốc độ lại quá chậm.
Cầm chiếc khiên đầy vết nứt trên tay Cao Thiết quan sát một tí rồi nói:
"Có thể! Chỉ là hơi mất chút thời gian."
Nghe vậy Hoàng Vĩ liền nói:
"Vậy thì tốt quá!"
Cái khiên này rất có giá trị đối với hắn. Chưa cần nói đâu xa, chỉ riêng cái khả năng phản lại toàn bộ sát thương nhận phải đã là một cái gì đó rất bá đạo rồi.
Thử hỏi nếu trong chiến đấu của hai kẻ đồng cấp - tức cùng sức mạnh - thì kẻ sỡ hữu món bảo bối giống như thế này có thể ao nhây đối phương rất dễ dàng.
"Đã xong rồi sao?"
Roland từ đằng xa đi tới nói.
"Xong hết rồi! Giờ ta tới chỗ mấy thợ rèn đây." - Cao Thiết đáp.
"Ừm!"
Roland gật đầu. Sau đó quay sang nói với những người còn lại:
"Các ngươi cũng nên đi nghỉ sớm đi! Ngày mai sẽ khá là mệt mỏi đấy!"
Lão ta nhấn mạnh chữ khá làm mấy người này cảm giác được ngày mai sẽ khó khăn lắm đây.