Tà Minh Chi Giới

Chương 27



Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Thủy Vân, sao ngươi dùng ánh mắt này nhìn ta, rất kinh ngạc sao?" Giang Nam khẽ vung tay áo, thiệp mời đã thu vào túi chứa đồ, mỉm cười nói: "Ta nguyên bản muốn nói với ngươi, nhưng dọc theo con đường này chỉ lo ngắm cảnh, nên đã quên mất. Chúng ta đi vào trước, vừa đi vừa nói đi."
"Chờ đã! Vị cô nương này chưa đưa ra thiệp mời." Hai tên hộ vệ ngăn cản hai người, một tên trên dưới nhìn Mộc Thủy Vân, cho dù dung mạo đẹp đẽ cũng phải lấy thiệp mời ra.
Mộc Thủy Vân vừa muốn nói chuyện lại bị Giang Nam đánh gãy, cười ha hả: "Hai vị đại ca, nàng theo ta. Chỉ có điều khi đến vội vàng, liền quên mang thiệp mời. Không biết các ngươi, có thể dàn xếp một hồi?"
"Không thể, quy củ của Vạn Lý Sơn Trang ta nghĩ ngươi cũng biết. Thiệp mời do chúng ta phát ra đều rất khan hiếm, không thể cho người dư thừa trà trộn vào." Hai tên hộ vệ thái độ không khoan nhượng, nếu không lấy ra thiệp mời, khẳng định là không cho đi vào.
Mắt thấy canh giờ sắp đến, Giang Nam vội vã không nhịn nổi nữa. Mấy bóng người từ bầu trời hạ xuống, vài thiếu niên áo xanh lần lượt đưa ra thiệp mời rồi tiến vào bên trong, đối với Mộc Thủy Vân và Giang Nam, căn bản là nửa con mắt đều không miết qua.
"Quên đi, ngươi vào đi." Mộc Thủy Vân bất đắc dĩ lắc đầu, vừa muốn đi lại bị Giang Nam kéo về, chậm rãi nói: "Thủy Vân, vậy ta đưa thiệp mời của ta cho ngươi, lấy tu vi của ta phỏng chừng cũng thắng không được phần thưởng. Ngươi là bằng hữu duy nhất của ta, coi như là lễ ra mắt đi. Ngươi cũng không nên từ chối, tuy rằng kiến thức không tới trình độ kiếm đạo của ngươi, nhưng ta sẽ vì ngươi mà cổ vũ."
Mộc Thủy Vân lẳng lặng nhìn hắn, không khỏi vì lời nói này mà thay đổi sắc mặt. Đệ tử Thất Tiên Phong tới tham gia Thiên Kiếm Đại Hội làm sao sẽ không kinh động tiên sư, hắn nhất định là được sư phụ hắn cho phép và kỳ vọng mới đến, nhưng hiện tại lại cam nguyện đem thiệp mời cho nàng, nàng muốn không động dung cũng khó: "Ngươi không nghĩ đến việc chiếm lấy Phục Ma Phổ hả?"
"Nhiều cao thủ kiếm đạo đến đây tranh cướp, ta không hẳn có thể thủ thắng, còn không bằng đem cơ hội lần này tặng cho ngươi a. Thiên hạ Kiếm Tôn có thể đếm được trên đầu ngón tay, hầu như đều là một ít chưởng môn. Mà lần này đại hội tổ chức tiêu chuẩn chỉ giới hạn ở thánh cấp, nói cách khác, nếu như những chưởng môn kia muốn đoạt được kiếm phổ, nhất định sẽ phái ra thủ hạ hoặc đệ tử bọn họ đắc ý nhất xuất chiến. Tu vi ta không tới đỉnh cao, khó tránh khỏi sẽ tổn thất tiên cơ. Ngươi thì lại khác, ta mới bắt đầu đã cảm nhận được ngươi tu vi đỉnh cao. Lần này ngươi đi, không thể thích hợp hơn nữa." Giang Nam nói nhiều như vậy, chỉ muốn để Mộc Thủy Vân an tâm đi vào tỷ thí, nhưng trong lòng thở dài, sư phụ, vì bạn tốt duy nhất của con, ngài chỉ có thể thất vọng thôi.
"Ta không đi, ta nguyên bản chỉ đến tham gia chút náo nhiệt, cũng không phải thật sự muốn tỷ thí kiếm pháp. Vẫn là ngươi vào đi, mau đi đi." Mộc Thủy Vân lắc đầu đẩy hắn một cái, lại bị Giang Nam kéo tới cửa, hai tên hộ vệ lúc này lại ngăn cản.
"Hai vị huynh đệ, ta đưa thiệp mời cho nàng, mời các ngươi cho nàng vào." Giang Nam đem thiệp mời nhét vào trong lồng ngực Mộc Thủy Vân, không nói lời nào liền muốn đẩy nàng đi vào.
Hai tên hộ vệ giương cánh tay ra, bọn họ tiếp tục ngăn cản: "Không thể!"
"Vì sao?" Giang Nam trầm mặt xuống, hắn không vui.
"Trên thiệp mời đã chú thích họ tên không thể thay đổi thành người khác." Nam tử nhìn Mộc Thủy Vân lãnh đạm, đại mỹ nữ là không sai, hắn cũng muốn cho vào. Đáng tiếc, giới tính nam nữ thực tại không thể thay đổi a, hắn muốn mở một mắt nhắm một mắt cũng không xong.
"Ai nói nàng không có thiệp mời chứ?" Cách đó không xa, một giọng nói lành lạnh truyền tới, bốn người nghe tiếng liền quay đầu nhìn, thấy một cô gái áo trắng, khuôn mặt lãnh bạc đi tới.
Mộc Thủy Vân cau chân mày lại, nàng làm sao sẽ đến?
Giang Nam giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, ánh mắt lộ ra một tia gì đó không rõ tên. Nhìn cách trang điểm của nữ tử, hắn liền nhận ra, Vạn Lý Sơn Trang, ngay cả đệ tử Thiên Huyền Môn đều mời đến, quả thật là phô trương hùng vĩ a.
Con ngươi Hoa Ngưng vẫn dừng trên mặt Mộc Thủy Vân, mãi cho đến khi đứng ở bên người nàng, mỉm cười từ trong lòng lấy ra hai tấm thiệp mời, vừa một bên triển khai vừa hướng Mộc Thủy Vân sẵng giọng: "Sao ngươi không nghe lời ta lại một mình chạy tới nơi này, còn lấy cẩm bào mặc vào. Hẳn là bởi vì lần trước ở bên dòng suối ngươi làm ướt quần áo, cho nên thay đổi kiện xiêm y khác đi. Ta tìm ngươi tìm rất khổ cực, sau này ngươi không được phép chạy loạn nữa."
Hai hộ vệ bán tín bán nghi nhìn hai người, lập tức cụp mắt nhìn tên tuổi trên thiệp mời, song song giật mình, nam tử kia cười nói: "Hóa ra là hai vị cô nương của Thiên Huyền Môn, lúc nãy thất lễ, mời vào."
Cánh tay nhẹ nhàng bị kéo, Mộc Thủy Vân nhảy dựng, thấy Hoa Ngưng trừng mắt nhìn nàng, liền cười nhạt cùng nàng đi vào.
Giang Nam y như rơi vào trong sương mù, tuỳ tùng hai người đi vào, oán thầm, Thủy Vân không phải không môn không phái sao, sao lại trở thành đệ tử Thiên Huyền Môn rồi?
Giữa trưa thái dương treo cao trên bầu trời, ánh sáng chiếu rọi xuống, dát lên cả tòa sơn trang một tầng kim quang chói mắt.
Các danh môn kiếm phái đều trình diện, phía trước đoàn người là một tòa võ đài thật to, dưới đài có vài nam nữ trẻ tuổi ngồi, mỹ nam tử ở trung ương mặc một bộ trường bào màu vàng óng, chính là người sáng lập sơn trang, Dương Vạn Lý. Mắt hắn loé sáng, tĩnh lặng nhìn đệ tử các phái, dường như muốn từ dòng người tấp nập sưu tầm cái gì, đột nhiên sáng ngời, bên môi nổi lên một nụ cười.
Chưởng môn Thanh Mộc Phái, Thanh Mộc Tử an vị bên trái Dương Vạn Lý, liếc mắt liền thấy nụ cười tự tin bên môi hắn, trong lòng nhảy dựng, chẳng lẽ hắn đã có vạn phần nắm chắc sẽ đoạt được Phục Ma Phổ? Hừ, lão thất phu này, đến tột cùng là đang đùa trò gian gì.
Mà nữ tử áo trắng ngồi bên phải Dương Vạn Lý xoay mắt một cái, nhìn đoàn người, khi thấy bóng dáng Hoa Ngưng thì trong lòng an tâm không ít. Thiên Kiếm Đại Hội, nền tảng tỷ thí khổng lồ làm sao sẽ thiếu Thiên Huyền Môn được, nàng hy vọng Ngưng nhi có thể vì Thiên Huyền Môn mang lại vẻ vang.
Đoàn người phía trước Hoa Ngưng tự nhiên nhìn thấy ánh mắt khích lệ của sư phụ, tâm tràn ngập vui mừng, liền nói với Mộc Thủy Vân: "Cô gái áo trắng kia chính là sư phụ của ta, Thanh Yên."
"Ồ? Đệ tử Thanh Tự Bối, ta nhớ có một vị gọi là Thanh Linh." Mộc Thủy Vân xoa xoa cằm, lẳng lặng nhìn các chưởng môn.
"Đó là Tứ sư thúc của ta, có điều, nàng đã rời đi Thiên Huyền Môn." Hoa Ngưng nhập môn tương đối trễ, khi nàng tiến vào Thiên Huyền Môn, từng nghe qua sự tích Tứ sư thúc, nàng là niềm kiêu ngạo của Thiên Huyền Môn, cũng là tu luyện giả xuất chúng nhất trên đại lục, ở ngăn ngắn không tới một năm đã phi thăng thuỷ tổ. Đây là thành tựu lớn cỡ nào, đáng tiếc Thanh Linh sư thúc chẳng biết vì sao lại rời đi Thiên Huyền Môn, nàng đã từng hỏi dò nguyên do, nhưng sư phụ có vẻ không dự định kể ra, cho nên nàng cũng sẽ không hỏi lại.
Mộc Thủy Vân tất nhiên nhìn thấu tâm tư của nàng, cũng không hỏi gì nữa, nói: "Nam tử áo xanh kia hẳn là chưởng môn Thanh Mộc Phái, Thanh Mộc Tử."
"Không sai, Thanh Mộc Phái làm môn phái kiếm đạo đương đại, đệ tử nhiều không kể xiết. Ngươi nhìn thấy bên kia không, mấy nam tử đó chính là đại biểu của Thanh Mộc Phái, phỏng chừng cũng không kém cạnh chúng ta." Giang Nam giữ chặt hắc kiếm, liếc nhìn mấy thiếu niên cách đó không xa, nhưng trong lòng xem thường, hiện nay sư phụ đang bế quan tu luyện, căn bản không rảnh tới đây xem chiến, bằng không, hắn há có thể bị những môn phái này hạ thấp đi.
Mặt trời đã lên đến đỉnh, chúng đệ tử từ lâu đã không nhịn nổi muốn lên đài tỷ thí, thế nhưng Trang chủ còn chưa lên tiếng, bọn họ cũng không dám quá mức làm càn.
"Lúc nào mới có thể tỷ thí? Ngứa tay a!"
"Đúng đó, đợi nửa ngày, bọn họ đến tột cùng đang chờ cái gì a?"
Ánh mặt trời soi sáng đã sớm khiến đoàn người sôi trào lên, mọi người nghị luận không rõ lý do, mấy nam tử thuộc Thanh Mộc Phái là không yên tĩnh nhất, thấy sư phụ Thanh Mộc Tử ác liệt quét mắt tới, nhất thời im lặng không ít.
Dương Vạn Lý bất đắc dĩ, vị chủ nhân này làm sao còn chưa tới, tuy rằng bọn họ là môn phái kiếm đạo, nhưng cũng phải dựa vào hoàng thất. Thiên Kiếm Đại Hội cái tên này có thể hấp dẫn rất nhiều kiếm phái, nhưng cao quý nhất vẫn thuộc về hoàng thất, dù sao Phục Ma Phổ mê hoặc quá to lớn, mấy thế lực khác đều muốn tranh đoạt tới tay, cuối cùng là vật quy về ai, còn chưa biết được.
Mọi người tiếp tục nghị luận, phía sau truyền đến động tĩnh, đoàn người bị tách đôi, một đội quân bao gồm mấy nam tử mặc áo đen được nghiêm chỉnh huấn luyện nâng một cỗ nhuyễn kiệu hoa lệ trên đỉnh đầu đi lên phía trước, phía sau lụa mỏng vải mành là một nam tử mặc hoa bào, bởi vì vải mành che chắn, dù mọi người không nhìn thấy mặt của hắn, nhưng lại có thể cảm nhận được trên người hắn toả ra một loại khí tức lười biếng.
Nam tử nhàn nhã tựa ở bên trong kiệu, ngón tay thon dài xoa xoa sợi tóc trước ngực, tiếng nói từ tính mê người: "Xì xì, Phục Ma Phổ này có sức mê hoặc thật khổng lồ, ngay cả Thiên Huyền Môn luôn miệng nói rằng ngăn cách với thế tục đều muốn đoạt được. Đây thật sự là làm cho cường giả tu luyện trong thiên hạ mới nghe một tiếng đã sợ mất mật, ai mà không biết Thiên Huyền Môn có một vị thuỷ tổ, nếu muốn khiêu chiến Thiên Huyền Môn phỏng chừng cũng nên cân nhắc một chút môn phái của bản thân có bao nhiêu cân lượng. Ta nghĩ ta đã nói đúng tiếng lòng của một số người, có phải hay không?"
Lời nói này vừa truyền ra, người thứ nhất có phản ứng chính là Thanh Mộc Tử, trong ánh mắt hắn ẩn ẩn một tia âm trầm. Người mới đến mạnh mẽ bá đạo, lại trước mặt mọi người bóc mẽ phong ba giữa Thiên Huyền Môn và những kiếm phái khác, quả thật gan to bằng trời, hắn đập bàn quát lên: "Ngươi là người phương nào? Lại dám khiêu khích trước mặt mọi người! Thật sự chán sống!"
"Làm càn!" Một nam tử áo đen đứng trước kiệu mặt không hề cảm xúc quát lớn.
Bộp một tiếng! Mọi người còn chưa phản ứng lại, Thanh Mộc Tử liền bụm mặt, suýt nữa đem con ngươi trừng rớt ra ngoài, tròng mắt hiện ra không thể tin tưởng, tức giận đến ngũ tạng lục phủ đều đau đớn không ngớt, hắn bị đánh lén? Hơn nữa hắn còn không có nhìn rõ ràng động tác của người kia, hắn tốt xấu gì cũng là tôn cấp, những người này quả thật không để hắn vào trong mắt!
Mọi người thấy một màn này, đều chấn kinh, mấy đệ tử Thanh Mộc Phái càng thêm tức giận khó bình, nhưng đại khí cũng không dám thở, chuyện này quả thật là hạ mã uy mà, mới đến liền nắm Thanh Mộc Phái khai đao, người này rốt cuộc là thân phận gì?
Hoa Ngưng và Giang Nam liếc mắt nhìn nhau, trong lòng không thể tin tưởng, một đời Kiếm Tôn Thanh Mộc Tử lại mất mặt trước mọi người? Nhất định phải làm nhục hắn trước mặt toàn bộ thiên hạ, danh môn kiếm phái, chẳng lẽ, đây chính là mục đích của những người này? Muốn nhờ vào đó giáo huấn Thanh Mộc Tử, uy hiếp chúng phái cao thủ hay sao?
Mộc Thủy Vân vô cùng sáng tỏ, người trong kiệu thân phận không cần nói cũng biết, khi nghe đến âm thanh thì nàng cũng đã nhận ra hắn, nguyên lai vị Vương gia này cũng tới tham gia Thiên Kiếm Đại Hội, lúc nàng nhìn thấy tình cảnh Thanh Mộc Tử bị sỉ nhục, trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ vị Vương gia này là cao thủ tôn cấp?
Mọi người đều thắc mắc Thiên Huyền Môn có một vị thuỷ tổ, người đó là ai? Xin giải đáp, người đó là Thanh Linh. Nếu muốn biết rõ thêm về nàng, thỉnh đọc Linh Kiếm Ngộ Tiên, là phần trước của Tà Minh Chi Giới. Thanh Linh và Nguyệt Lạc là một cặp, Nguyệt Lạc cũng là tình nhân trong mộng của Phong nhi nhà ta.