Ta và Lương Nhị Lang lúng túng ngồi cạnh nhau. Lương Nhị Lang nói:
"Ta…"
Ta xấu hổ:
“Đừng nói gì cả!”
Lương Nhị Lang lập tức ngậm miệng lại. Anh vừa xé hết bộ râu, để trông giống thật hơn, bộ râu được dán rất chắc chắn, vẫn còn vài sợi dính lại, bình thường anh phải ngâm nước nóng rồi từ từ bóc ra. Lúc nãy ta cáu kỉnh giật luôn nó ra, bây giờ nửa mặt anh ấy vẫn còn hơi đỏ.
Ta vừa mới nhận ra rằng mình không nên lạnh nhạt với một vị Hoàng đế bệ hạ như vậy, nhưng khi ta quay đầu lại, anh còn đang lén lút nhìn ta, với ánh mắt đỏ đỏ giống hệt khuôn mặt mới bị ta giật râu ra ấy.
Ta chỉ ghét sự mù mờ của mình vì trong suốt thời gian qua đã không nhận ra điều gì cả, để cho anh lừa dối ta như thế này.
Chúng ta không biết nên nói gì, những điều nên nói thì đã nói từ khi anh còn có râu, tay anh lặng lẽ và ngập ngừng chạm vào tay ta, ta ho lên một tiếng, anh nhanh chóng rút tay về. Ta hỏi:
“Bùi Tuấn cũng là người huynh sắp xếp sao?”
Lương Nhị Lang ngoan ngoãn gật đầu, vì đã bị vạch trần nên anh ấy cũng không còn phải giả vờ nữa, anh khôi phục lại giọng nói, thành thật:
“Lúc đó ta không ở huyện Xuân Dương, dưới quyền chỉ huy của ta chỉ có vài người, Bùi Tuấn là một trong số họ... Bùi Tuấn là một thiên tài, nhưng võ công lại tầm thường, nên ta đã phái đi như vậy để cứu mạng anh ta... Tất nhiên, điều quan trọng nhất là để anh ta chăm sóc nàng.“
Ta khịt mũi nói:
“Quả thật, sao có thể trùng hợp như vậy được.”
Lương Nhị Lang thấp giọng nói:
"Ta không xuất hiện, bởi vì ta sợ một ngày nào đó nếu khởi nghĩa thất bại, ta có phải c.hết, nàng sẽ đau lòng.”
Ta chọc vào ngực anh:
“Ai đau lòng cho huynh? Đây cũng không phải lần đầu tiên ta là góa bụa!”
Lương Nhị Lang lấy tay bịt miệng ta lại, thấp giọng cười nói:
“Đó là lần cuối cùng nàng phải làm góa phụ.”
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, sắc lệnh phong vị Hoàng hậu được ban hành ngay vào ngày hôm sau.
Lương Nhị Lang đích thân tới gặp ta, ta trừng mắt nhìn anh ấy:
“Mọi việc đã được chuẩn bị xong chưa, vội vàng thế này?”
Lương Nhị Lang gật đầu nói:
“Ta đã chuẩn bị từ lâu rồi, chỉ là lúc trước có hiểu nhầm, bây giờ đã hoàn toàn giải quyết xong. Ai có thể nghĩ tới nàng sẽ bận tâm mấy chuyện kia đến vậy…"
"Lỗi của ai chứ?”
Anh đột nhiên ngừng nói, chỉ dùng tay nắm lấy tay ta:
“Nàng đừng giận nữa mà.”
Lúc nhìn anh, ta chỉ muốn ôm mặt anh nựng hai cái, ta không rảnh mà bực bội, chỉ là giả vờ thôi.
Lúc phát hiện ra, anh đã ôm ta, hôn ta hai lần.
Vào ngày phong vị, ta khoác phượng bào dày cộm, khuỵ xuống thì là quỳ lạy, đứng lên thì đau chân, giữ nguyên nụ cười gần như cứng đờ trên mặt vì đủ thứ thủ tục kéo dài quá lâu.
Lúc này, ta mới biết thông cảm với những quan viên đang quỳ bên dưới, ta đoán mỗi ngày lên triều họ còn vất vả hơn ta rất nhiều.
Đêm đó Lương Nhj Lang nghỉ ngơi trong cung Vĩnh Lạc, chúng ta nằm bên nhau như một cặp phu thê bình thường, anh đưa tay ra xoa đầu ta, ánh mắt dưới ánh nến trở nên dịu dàng.
Ta có chút buồn ngủ, đành ép mình mở mắt ra hỏi:
“Bệ hạ, ngài làm gì vậy? Còn chưa ngủ sao?”
Lương Nhị Lang bất mãn mà bật cười:
"Trong phòng chỉ có ta và nàng, nàng gọi ta là bệ hạ? Xem ta xa cách như vậy sao.”
Ta chửi thầm trong lòng: Không xa cách sao?
Anh ôm chặt ta, vùi cả mặt vào vai ta, nghẹn ngào nói:
“Ta rất vui khi cưới được nàng. Bảo Cát, nàng đừng sợ ta. Có nàng ở đây rồi, ta và bọn trẻ đều có thể sống tốt trong tương lai.".
Ta buồn ngủ quá nên chỉ ậm ừ “hmm” trong cổ họng.
Nhị Lang đột nhiên hưng phấn, giả lại giọng Hổ Tủ:
“Nhìn xem, ta chỉ cần nói muốn nàng gả cho ta, Hoàng thượng liền đồng ý.”
Ta không nhịn được lại trợn mắt, nhéo anh mấy cái.
Anh thiết tha, đặt tay ta lên trái tim anh:
“Vị trí Hoàng hậu là thứ lẽ ra ta đã phải trao cho nàng từ lâu rồi. Tất cả của ta, đều là của nàng. Nếu nàng không tin, hãy chạm vào trái tim ta để xem ta đang nói gì.”
Ta kêu lên:
“Vâng, được rồi! Lời vàng ngọc của bệ hạ, xin cho thần thiếp được ngủ đi!”
Ngày hôm sau, khi anh lên triều, ta chặn anh lại, nhét vào tay anh một cái hà bao, anh cố ý hỏi:
"Đây là cái gì?”
Ta không nhìn anh mà nói:
“Đó là thứ lẽ ra ta phải đưa cho huynh từ lâu rồi.”
Lương Nhị Lang sờ hà bao, cẩn thận buộc nó vào thắt lưng, trước khi rời đi còn tiến tới hôn lên trán ta.
Không ngờ, ngay sau khi thượng triều sáng đó, anh lại xuất hiện ở Vĩnh Lạc cung với vẻ mặt u ám.
Ta nhận thấy tâm trạng anh không tốt nên vội vàng hỏi:
“Sao vậy?”
Lương Nhị Lang cố gắng không nổi nóng, nhưng giọng điệu vẫn cáu kỉnh:
“Bảo Cát... có một người đàn ông tự xưng là cha của nàng, ông ta đánh trống báo oán.”
Ta chợt có cảm giác như mình vừa rơi vào hầm băng.
Ta đã sống cùng Vương Trạch Vũ suốt bảy tám năm sau khi mẫu thân qua đời, đến bây giờ đôi khi ta vẫn gặp ác mộng về những trận đấm đá của ông ấy. Vào lúc này, ông ta tìm đến đây để làm gì?
Ta nhất thời không thể bình tĩnh nổi, chân ta nhũn ra, ta được Lương Nhị Lang đỡ lấy. Anh lo lắng hỏi:
“Bảo Cát, Bảo Cát? Nàng sao vậy?”
Ta hít một hơi thật sâu trước khi lấy lại bình tĩnh và hỏi:
"Hắn... hắn định làm gì? Muốn trở thành vương gia?”
Sắc mặt của Lương Nhị Lang trở nên nghiêm nghị, nói:
"Nếu chỉ muốn làm vương gia thì cũng thôi đi. Đằng này hắn dẫn theo theo một đứa bé.”
Trong đầu ta có một suy đoán không mấy hay ho, quả nhiên, Lương Nhị Lang nhìn ta, ngập ngừng nói:
“Hắn… hắn nói đó là con riêng của nàng, còn nói nàng… bỏ lại con… Nói nàng không xứng làm Hoàng hậu.”
Ta ngạc nhiên nhìn anh, cuối cùng không nhịn được nữa, cho đến khi nước mắt chảy ra. Lương Nhị Lang thấy vậy vội vàng nói:
"Ta đương nhiên không tin hắn nói! Ta chỉ tin nàng thôi.”
Ta lau nước mắt, cảm thấy tất cả những chuyện này thật nực cười, giọng điệu ta bình tĩnh đến lạ thường:
"Vậy rốt cuộc hắn muốn điều gì? Bảo huynh phế ta?”
Lương Nhị Lang cau mày thật chặt, nói:
“Mộng tưởng!”
Ta mỉm cười lắc đầu nói:
“Có phải hắn cũng nói muốn đối đầu trực tiếp với ta trên triều không?”
Lương Nhị Lang bất đắc dĩ nói:
“Nàng thật sự rất hiểu hắn.”
Ta bình tĩnh nói:
“Chúng ta ở cùng nhau hơn mười năm, ta chẳng lẽ không biết hắn có thủ đoạn gì?”
Lương Nhị Lang lo lắng nói:
“Nàng không muốn thì không cần ra mặt! Hiện tại nàng là Hoàng hậu, không cần nghe lý do của hắn.”
Ta suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Nếu không ra mặt, ta sẽ cảm thấy như là chúng ta thật sự có lỗi.”
Khi Lương Nhị Lang nghe thấy từ "chúng ta", vẻ mặt của anh ấy chuyển từ u ám sang hớn hở, khóe miệng anh nhếch lên và nói:
"Cho mọi người biết rõ ràng sự thật là đủ rồi.”
Đã nhiều năm không gặp, Vương Trạch Vũ càng ngày càng làm loạn, dường như hắn vẫn còn đang đánh bạc, một chân đã bị phế hoàn toàn, hắn đứng trong đại sảnh cố tỏ ra vẻ mặt khiêu khích, ôm một đứa trẻ thật chặt trong vòng tay.
Vừa nhìn thấy ta, hắn hung dữ định lao về phía trước, nhưng ngay lập tức bị vệ binh triều đình ngăn lại.
Lương Nhị Lang lạnh lùng nói:
"Ngươi dám tấn công Hoàng hậu, là ngay cả tay cũng không cần nữa?!”
Vương Trạch Vũ cười mỉa mai, không nhịn được lấy lòng Nhị Lang:
"Con rể tốt, ta…"
Thừa tướng Bùi Tuấn dùng giọng nhàn nhạt nói:
“Bệ hạ, từ chính quyền huyện Xuân Dương, được biết rằng Hoàng hậu đã đoạn từ với Vương Trạch Vũ…”
Lương Nhị Lang rũ mí mắt xuống, nói:
“Ăn nói ngông cuồng, trước tiên phạt đánh mười trượng.”
Vương Trạch Vũ hoảng sợ, chưa kịp giãy dụa đã bị đ è xuống một tấm ván tre. Mười đại bản đập xuống khiến lông mày hắn co giật đau đớn, nước mắt nhem nhuốc, thái độ liền không còn kiêu ngạo nữa, ngay cả lời nói cũng trở nên xun xoe hơn rất nhiều.
Lương Nhị Lang lúc này mới hài lòng hỏi:
“Ngươi đánh trống nói muốn kiện Hoàng hậu. Hoàng hậu hiện tại đang ở đây, Hình bộ, Lễ bộ, Thừa tướng và cả ta cũng đang ở đây, ngươi muốn nói gì?”
Vương Trạch Vũ trong mắt hiện lên vẻ hận ý, mơ hồ nói:
"Nó...nó bất hiếu!”
Thừa tướng Bùi Tuấn lại bước tới và nói:
"Bệ hạ, đây là thư tuyệt định mà thần đã lấy được từ chính quyền huyện Xuân Dương. Hộ khẩu của Hoàng hậu hiện cũng thuộc hộ gia đình không liên quan gì đến Vương Trạch Vũ cả.”
Vương Trạch Vũ nghiến răng nghiến lợi, ôm đứa bé vào lòng, hét lớn:
“Nó... nó dây dưa với người khác rồi sinh ra một đứa con hoang! Nghe nói sắp đi Thượng Kinh nên nó sợ người khác phát hiện ra, liền ném đứa nhỏ cho một thường dân."
"Nó nói, nó nói rằng khi trở thành Hoàng hậu, nó sẽ trao địa vị cho thường dân đó và con cái của họ, nhưng sau đó nó lại bỏ lại chúng ta ở quê, chỉ có những người dân quanh đó mới biết chuyện này thôi!”
Thời gian đã trôi qua nhưng cái miệng đổi trắng thay đen của hắn ta vẫn không hề thay đổi.
Ta cười nhẹ, lên tiếng trước:
“Ông nói ta đã sinh ra đứa nhỏ, vậy ông có thể nói cho ta biết ta sinh ra nó lúc nào không?”
Vương Trạch Vũ trợn mắt nói:
"Đứa nhỏ này năm nay một tuổi, hai năm trước ngươi không chịu nổi cô đơn, đã cùng một gã man rợ... Bệ hạ, người cho rằng nó là góa phụ chính chuyên sao? Bệ hạ đã tiếp xúc đủ lâu để tin được nó?”
Lương Nhị lang nhìn ta, ta lớn tiếng ngắt lời hắn:
"Nếu như vậy, tại sao đại công chúa và đại hoàng tử không vạch trần ta?”
Vương Trạch Vũ có chút hoảng hốt, sau đó nói:
"Là chính tay ngươi nuôi nấng bọn nó, bọn nó đều chỉ là hài tử, ngươi nói bọn nó giúp lừa gạt Hoàng đế cũng không có gì đáng ngạc nhiên!”
Trong lòng ta cười lạnh, dường như có người đứng sau muốn kéo theo cả Hà Minh và Hà Tuệ xuống nước. Thế là ta lại hỏi:
“Theo lời ông nói, thì trên đời này không phải ai cũng có thể ôm một đứa trẻ rồi nói là của ta sao? Có phải là còn cần kiểm tra đồng huyết không?”
Vương Trạch Vũ hai chân run lên, trên trán toát mồ hôi lạnh, hắn rốt cục nhớ tới cái gì đó, liền hét lên:
"Ngươi! Hai năm trước ngươi với một người đàn ông, hàng xóm đã nhìn thấy! Họ nói hắn là một dân quân có râu, nhưng hắn đã chết, bây giờ không có bằng chứng nào nữa…”
Lương Nhị Lang cười nhẹ, buộc Vương Trạch Vũ phải ngậm mồm.
Hắn nhìn ta bối rối, ta chỉ nhếch môi cười. Hắn nghiến răng nghiến lợi chửi:
"Con đi3m này! Có gì buồn cười vậy?!”
Lương Nhị Lang đập bàn, từ phía sau chậm rãi đứng lên, trên mặt lộ ra nụ cười, nhưng thanh âm lại lạnh như băng:
"Thật sao? Hàng xóm đây là loại người gì vậy? Ngươi dẫn bọn họ tới đây à?”
Vương Trạch Vũ cho rằng đây là dấu hiệu việc lừa lọc của hắn có thể thành công, hắn vui mừng khôn xiết:
"Bệ hạ muốn biết sao, tới huyện Xuân Dương hỏi, không ai là không biết!”
Lương Nhị Lang nhìn hắn, cười lạnh nói:
“Người mà ngươi nhắc đến nhìn giống ta đến mức nào?”
Vương Trạch Vũ vội vàng nói:
“Hoàng đế sinh ra đã có dung mạo cao quý, sao có thể so sánh với tên gian phu đó?”
Lương Nhị Lang lại nói:
"Ta từ khi sinh ra đã có dung mạo cao quý? Vậy mà ngươi và lũ hàng xóm ngươi nói tới không phải nhận ra kẻ đó chính là ta sao?”
Sắc mặt Vương Trạch Vũ lúc đầu trắng bệch, sau đó nhanh chóng thất sắc, hai chân yếu ớt, ngã xuống đất.
Ta không nhịn được nữa mà bật cười.
24
Chuyện này ta không cần phải điều tra thêm, cũng biết nhất định có người đứng sau đổ thêm dầu vào lửa xúi giục hắn. Nếu không thì đứa trẻ đến từ đâu?
Chuyện liên quan đến đương kim Hoàng hậu, người xử lý sự việc không dám lơ là chút nào.
Kết quả tìm thấy như mong đợi, nhưng vẫn có một chút bất ngờ.
Đứa bé lại chính là con trai lớn của đại công chúa tiền triều, hồi đó trốn thoát trong cuộc đột kích rồi được đưa đến nhà phụ thân của Lí Thảo Nhân, hiện tại vẫn được ưu ái với danh xưng là Lí vương gia.
Tính tình ông ta rụt rè nhút nhát, không có ý nghĩ phản nghịch gì, mà chỉ muốn bí mật nuôi dưỡng đứa trẻ, để có thể coi đó là tiền nhân cao quý nhất còn sót lại của của triều đại trước.
Không ngờ mấy ngày trước, Lí Thảo Nhân lại bị ta mắng, cô ta càng nghĩ càng tức giận, cư nhiên đi gặp phụ thân, rồi họ cùng nhau sắp xếp vở kịch này.
Đáng tiếc, tuy cũng tìm ra được nhân tố tiềm năm Vương Trạch Vũ, nhưng thực sự đầu óc của cả lũ người này không lớn, hoặc có lẽ họ cho rằng khi Hoàng đế bệ hạ nhìn thấy Vương Trạch Vũ và hài tử nhất định sẽ tức giận phế truất ta, thậm chí có thể giết c.hết ta ngay lập tức, nên mới có không cần phải sắp xếp tình tiết khôn khéo hơn.
Nói chung, nói chung… Vương Trạch Vũ bị kết án xử tử làm gương, Lí vương gia và gia quyến bị buộc phải rời khỏi Thượng Kinh đi lưu vong. Ta cũng không hỏi họ đi đâu, còn Lí Thảo Nhân thì đã đột ngột lặng lẽ biến mất.
Triệu phi và Tôn phi mặc dù cùng sống trong cùng một cung với nàng ta, nhưng phản ứng của họ cứ như trước giờ không hề tồn tại Lí Thảo Nhân đó. Có thể những cung nhân đó đều giữ bí mật, hoặc là bọn họ thật sự không biết, cũng không có dũng khí hỏi thăm, gần đây họ dường như chỉ muốn lấy lòng ta mà biếu tặng rất nhiều đồ quý giá tới cho cung Vĩnh Lạc.
Họ còn tự làm rất nhiều thứ cho Hà Tuệ và Hà Minh.
Theo quan điểm của ta, với tư cách là một thợ thêu chuyên nghiệp, tay nghề của họ được coi là đỉnh cao thậm chí khi so sánh với bà chủ ở quê nhà.
Ngoài việc có một số nhận xét trong việc chọn mẹ nuôi cho bọn trẻ, ta thấy những cô bé này cũng không phải là có ác ý.
Sau khi chuyện Lí Thái Nhân qua đi, ta cảm thấy những cô gái nhỏ này bị nhốt trong cung, không có nơi nào để thư giãn, sợ bọn họ buồn chán nên thỉnh thoảng ta cũng cho gọi bọn họ đến Vĩnh Lạc cung.
Cùng học thêu thùa theo ta, đọc sách, ăn vặt, và tán gẫu.
Nhưng Lương Nhị Lang lại không mấy vui vẻ, có một lần anh đến Vĩnh Lạc cung, nhìn thấy trong cung phi tần đều vây quanh ta, họ đang vui vẻ, nhìn thấy anh, đều trở nên im lặng lúng túng. Chính ta cũng không thể chịu nổi khi nhìn họ như vậy, nên ta nhanh chóng cho họ lui.
Mấy cô bé vội chạy ra ngoài mà không thèm nhìn tới Nhị Lang. Anh chán nản ngồi xuống bên cạnh ta, ta tháo chiếc khung thêu trên tay ra, đưa tay ấn vào đầu anh rồi hỏi:
“Sao huynh lại không vui?”
Lương Nhị Lang tựa vào ngực ta r3n rỉ, phụng phịu nói:
“Mỗi lần ta tới, bọn họ đều đang quấn quýt lấy nàng, nàng lo cho họ trước rồi mới nhìn tới ta.”
Ta buồn cười nói:
“Những người này đều là huynh mang vào chứ không phải ta, huynh có trách ta cũng vô ích thôi”.
Anh nghe xong liền như nảy ra một sáng kiến, ngồi bật dậy:
"Nếu không chúng ta đưa hết họ vào Lãnh cung đi!!”
Ta bị anh ấy làm cho giật mình, vội vàng đè anh xuống:
“Huynh đang nói cái gì vậy! Bọn họ không phạm sai lầm gì, hơn nữa ta cùng bọn họ quan hệ không tệ, nếu bọn họ ở lãnh cung, ai sẽ chơi cùng ta? Không còn bọn họ tới đây với ta, ta một mình ở đây cũng khác gì Lãnh cung chứ.”
Lương Nhị Lang cười khúc khích, bắt đầu nghịch tay ta và nói:
"Vậy hãy để cấm vệ quân trông chừng họ. Nàng muốn ai tới chơi cùng, ta sẽ thả ra ngay lập tức.”
Ta vừa tức vừa buồn cười, véo vào cánh tay anh ấy và nói:
“Phi tần mà huynh coi giống như gà vịt vậy, nhốt vào thả ra bất cứ lúc nào”.
Lương Nhị Lang hơi nhướng mày:
“Ta thỏa hiệp là vì nàng thích họ.”
Ta đảo mắt, kéo anh lại vào lòng, xoa đầu anh, nhàn nhã nói:
“Còn có một cách khác.”
Ta cười, buông anh ra, bảo anh ngồi dậy nhìn ta, rồi cố ý nói:
“Ừ, nhưng không biết người nào đó có chịu buông bỏ hay không.”
Lương Nhị Lang nắm lấy tay ta đưa lên môi hôn một cái, nhìn ta đắm đuối như không còn gì có thể lọt vào tầm mắt nữa:
“Có nàng rồi, ta còn cần gì hơn?”
Ngoại truyện 1: Hà Tuệ và Hà Minh
Khi Hà Tuệ và Hà Minh được 5 tuổi, chúng đã biết rằng mẹ không phải là mẹ mà là "dì". Nhưng ai quan tâm chứ?
Từ lúc có thể nhớ được, chúng nó đã chứng kiến mẹ đi sớm về muộn để kiếm tiền, chăm sóc bà nội sức khỏe ốm yếu và cũng chăm sóc hai anh em.
Thỉnh thoảng, khi mẹ dành dụm ra được một ít tiền từ công việc vất vả, mẹ sẽ mua cho chúng mấy món ăn vặt chúng yêu thích.
Trong trái tim chúng, “dì" cũng chính là mẹ.
Tất nhiên, từ nhỏ chúng đã cuộc sống ở Lương gia không hề dễ dàng đối với mẹ, mẹ là người duy nhất trong nhà có thể kiếm tiền, hơn nữa thuốc bà nội uống lại rất đắt. Có những khi đêm đã quá khuya, chúng thức dậy, vẫn nhìn thấy mẹ đang thức cặm cụi ngồi bên hiên nhà thêu khăn tay dưới ánh trăng.
Mỗi khi chuyện này xảy ra, Hà Tuệ sẽ bò đến bên mẹ để thu hút sự chú ý của mẹ, rồi làm nũng, quấy mẹ, để mẹ chịu đi ngủ với chúng.
Khi còn rất nhỏ như thế, Hà Minh Hà Tuệ đã biết nói với mẹ rằng, chúng sẽ bảo vệ mẹ khi chúng lớn lên, chúng sẽ chăm sóc mẹ, mẹ sẽ có một cuộc sống tốt đẹp. Nhưng mẹ của chúng luôn bao bọc chúng, và nói sẽ không bao giờ để chúng phải chịu vất vả điều gì.
Hà Tuệ lúc đó thở dài:
“Hà Minh, cả đời chúng ta có lẽ sẽ không có cơ hội bảo vệ mẹ. Anh có thấy mẹ có thể dùng dao nấu bếp đuổi người đi không. Anh có làm được không?”
Hà Minh ậm ừ:
“Em cũng không làm được phải không?”
Hà Tuệ thở dài:
“Em cũng không làm được. Ôi, mẹ thật tuyệt vời.”
Mãi đến khi chúng tám tuổi, cuối cùng cơ hội này cũng đến.
Nhị thúc của chúng, người đáng ra đã c.hết từ lâu, thực ra không những không c.hết mà còn trở thành người đứng đầu trong số những người đứng đầu. Nhị thúc còn đưa chúng về Thượng Kinh, chúng liền trở thành hoàng tử và công chúa.
Mặc dù Hà Tuệ không thông minh được như anh trai nó, nhưng nó vẫn có thể nhìn thấy rõ sự khinh thường mà những phi tần đó dành cho mẹ, nó cảm thấy ghét họ, làm như mẹ nó tài giỏi như vậy không xứng đáng với điều tôn quý nào?!
Vì vậy, hành động anh hùng đầu tiên của nó để bảo vệ mẹ là lén ném đá vào ông mặc áo đỏ hôm dẫn đầu đoàn người tới huyện Xuân Dương đón mẹ và chúng nó nhập cung.
Chưa hết, nó quyết định rằng nó cũng ghét cả nhị thúc của mình.
Bởi vì trên đường, mẹ nói, Hoàng đế là người quyền lực nhất trong thiên hạ. Mẹ là vợ nhị thúc, nhị thúc là Hoàng đế bệ hạ, vậy mà nhị thúc lại để những người đó khinh miệt mẹ sao?
Nhị thúc không tốt, không tốt, rất tệ, rất tệ!
Có điều khi Hà Minh Hà Tuệ tận mắt gặp Hoàng đế, chúng lập tức đổi phe.
Chưa có ai nói rằng nhị thúc chính là Hổ Tử yêu thích của chúng, người đã hơn một lần đứng ra bảo vệ mẹ lúc còn ở dưới quê!
Hà Minh hiển nhiên cũng bị kinh hãi, nhưng suy nghĩ nhanh hơn Hà Tuệ, nó nhìn quanh hỏi:
“Nhị thúc, mẹ có biết chuyện này không?”
Nhị thúc của họ, vị Hoàng đế quyền lực nhất trong thiên hạ, tỏ vẻ thống khổ, lắc đầu.
Hà Minh lại hỏi:
“Nhị thúc không cảm thấy mẹ nên biết sao?”
Nhị thúc của chúng do dự rồi hỏi:
"Con nghĩ thế sao?”
Hà Minh nói:
“Đúng vậy, nhưng hiện tại, mẹ chắc đang rất tức giận.”
Nhị thúc hỏi:
“Tức giận?”
Hà Tuệ nói:
“Bởi vì các phi tần của nhị thúc tìm đến mẹ, gây phiền phức với mẹ.”
Mặt nhị thúc đỏ bừng vì xấu hổ.
Hà Tuệ thở dài:
“Nhị thúc, sao nhị thúc lại có nhiều phi tần như vậy? Họ còn làm phiền mẹ nữa? Hiện tại mẹ không hề có cảm tình với Hoàng đế.”
Nhị thúc lẩm bẩm:
“Việc ta thu thập hậu cung chỉ là phương án tạm thời thôi…”
Có chút khó xử trong không khí. Hà Minh thở dài:
“Nhị thúc, mặc kệ nhị thúc có vướng bận gì, hiện tại mẹ thật sự không thích nhị thúc.”
Nhị thúc ánh mắt mơ hồ:
“Vậy ta phải làm sao đây?”
Hà Tuệ Hà Minh nhìn nhau:
“Đừng lo lắng, chúng con cũng không muốn mẹ rời đi.”
Vì vậy, bước đầu tiên, là để hai người có tình cảm với nhau.
Hà Tuệ núp sau đống cỏ khô nhìn, mẹ và nhị thúc rõ ràng đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên một người đỏ mặt, người còn lại ngơ ngác, có trời mới biết bọn họ đang nói cái gì!
Nhị thúc này, có thể nhanh nhạy hơn một chút được không?!
Bước đi đầu tiên có chút thất bại, Hà Tuệ thất vọng chỉ biết tiếp tục đá vào cột cỏ khô.
Bước thứ hai, là cố gắng giữ mẹ lại, đối với bước này, Hà Minh Hà Tuệ đã có đầy đủ biện pháp đối phó.
Chỉ cần còn có liên quan đến bọn chúng, mẹ nhất định sẽ không yên tâm.
Chúng biết hành động này có chút xấu tính, cũng có chút dối trá. Nhưng quả thực để giữ được mẹ, không còn biện pháp nào mà.
Hơn nữa, bọn chúng cũng chỉ là trẻ con, trẻ con xấu tính cũng là chuyện bình thường.
Quả nhiên, sau khi thêm thắt vài lời về thời gian học tập trong Thư phòng, nói cả về hoàn cảnh “thật đáng thương và yếu đuối” của bọn chúng, mẹ rõ ràng đã bị lung lay rất nhiều.
Ồ, và dì Thu lẫn Bùi cô nương cũng đều vốn là người thông minh, Hà Minh chỉ cần nói: “Mẹ là Hoàng hậu.” Họ đã có thể hiểu ngay được vấn đề.
Tất nhiên phải có một phương án dự phòng, đó là đưa thêm tiền cho mẹ để mẹ yên tâm hơn.
Hà Tuệ biết mẹ thích tiền, ở nhà thỉnh thoảng mẹ lại đem tiền ra đếm, cho nên dù là nhị thúc cho vàng bạc hay là vật quý hiếm từ đâu đó lấy được, nó đều nhét vào trong tay áo mẹ nó, làm mẹ dở khóc dở cười.
Có lần nó còn lấy được bảo vật của phi tần trong hậu cung.
Nó cho rằng phi tần hẳn phải là người giàu nhất trong cung, nên đã đến cung Trường Xuân để rủ một phi tần đánh cược, họ đặt cược xem người tiếp theo bước vào sẽ mặc quần áo màu gì.
Sau đó người bước vào mặc váy màu xanh lá cây, đúng như nó đoán.
Phi tần kia dù ấm ức vì thua cuộc, nhưng nàng rất giữ chữ tín, thật sự đưa cho nó thứ nàng trân quý nhất.
Tất nhiên sau đó nó bị mẹ mắng, rồi nó phải đem trả lại đồ.
Từ đó trở đi, Hà Tuệ biết rằng đôi khi thứ quý giá nhất không phải là tiền…
Bước quan trọng thứ ba là để nhị thúc của chúng tỏ tình với mẹ.
Nhưng vì lý do nào đó mà bước này luôn diễn ra rất chậm.
Hà Minh trợn mắt nhìn nhị thúc:
“Nhị thúc, nhìn chằm chằm vào mấy lá thư cũng vô ích, nhị thúc phải đi tìm mẹ.”
Nhị thúc nói:
"Ta biết.”
Hà Minh tiếp tục:
“Làm thơ như vậy mãi cũng vô ích, nhị thúc phải nói cho mẹ biết.”
Nhị thúc nói:
"Ta biết.”
Hà Minh còn nói:
“Không nên vẽ vời quá nhiều!”
Nhị thúc nói:
"Ta thực sự biết!”
Cuối cùng Hà Minh bất lực trợn mắt đi ra ngoài, Hà Tuệ đang ngẩn ngơ ngồi ở bệ cửa nhìn bầu trời, nó ngồi xuống bên cạnh em gái.
Hà Minh thở dài:
“Nhị thúc quá ngốc nghếch, biết khi nào mới khá hơn?”