Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 46: Cả nhóm đến chơi



Vì vậy - Thái Thái những tiểu thú nhân này đồng ý rồi.

Cho nên sáng sớm hôm sau, Tiêu Liêu mở cửa liền nhìn thấy một đám nhóc đang đứng ở cửa, mỗi đứa đều như cục bột, lại bởi vì thú hình khác nhau dẫn tới có các đặc điểm riêng biệt, lúc này đứng ngoan ngoãn ở đó vô cùng chọc người thích.

Cụ theo sau TIêu Liêu thấy cảnh này cũng rất ngạc nhiên, thắc mắc hỏi: “”Đây là?”

“Tôi cũng không biết.” Tiêu Liêu lắc đầu, vẻ mặt có chút mông lung.

“Anh Tiêu! Đây là, là bọn Tịch Tịch cũng muốn xem đồ chơi của chúng ta.” Ưng nhỏ chỉ vào một tiếu á thú có khuôn mặt tròn, ánh mắt tiểu á thú trong suốt sạch sẽ, quần áo sạch sẽ, biểu tình hơi dè dặt cẩn trọng, nhưng thật ra rất đáng yêu.

Đúng lúc này, một tiểu giống cái và một tiểu á thú khác chen tới bên người tiểu á thú Tịch Tịch, cùng nhau ngẩng khuôn mặt non nớt lên, nãi thanh nãi khí” đồng loạt nói: “Đại ca ca! Chúng em có thể đi xem mấy món đồ chơi đó không?”

* 奶声奶气/nãi thanh nãi khí: giọng của trẻ con

Vẻ mặt chân thành mang theo khát khao, Tiêu Liêu nhìn chỉ thấy trong lòng mềm nhũn, đáng yêu đến mức tâm can rung động, không dự đoán được tình huống bất ngờ này. Sở dĩ chỉ có hai tiểu á thú và một giống cái dám đứng ra trong cả nhóm, là vì người ở thế giới này đều sẽ thiên vị đối với tiểu á thú và tiểu giống cái hơn.

Cứ như vậy, tỷ lệ bọn họ đưa ra yêu cầu được người khác đồng ý, thường cao hơn so với thú nhân, cho nên hôm qua bọn chúng đã bàn bạc tốt, hôm nay tiểu á thú và tiểu giống cái sẽ đưa ra thỉnh cầu với Tiêu Liêu.

Cho nên thời điểm Tiêu Liêu không do dự đáp ứng thỉnh cầu, bọn chúng lén ở sau lưng dùng tay ra thủ thế thành công với bạn nhỏ khác, nhưng mà hành động nhỏ này lại bị Tiêu Liêu phát hiện, khiến Tiêu Liêu chỉ muốn cười, làm gì đấy, chẳng qua cậu không nói ra thôi.

“A Tiêu ngươi dẫn đám nhỏ đi chơi đi, ta đi trước.” Cụ dùng đuôi phe phẩy qua tay Tiêu Liêu, thu hút sự chú ý của cậu, mới đi trước.

Tiêu Liêu một phát túm được cái đuôi, nhổ cỏ khô không biết dính trên đó lúc nào, lại vuốt lại bộ lông xù cho hắn, mới gật đầu với Cụ, nói: “Ừm, làm việc cẩn thận nhé.”

Đúng vậy, mấy ngày nay Cụ bị tộc trưởng Thành Man kéo đi xây nhà, giúp người khác dựng phòng ở, nguyên nhân rất đơn giản —— tộc trưởng cho rằng hắn cùng Tiêu Liêu thường xuyên ở cùng nhau, cho nên nhất định so với người khác biết nhiều hơn về chuyện làm móng, cho nên …

Tiêu Liêu dẫn đám nhỏ vào trong sân, Lan Loan hiếm khi rửa bát một lần, lúc bước ra thấy nhiều đứa nhỏ như vậy, ngạc nhiên hỏi: “Đây là sao nha? Sao lại có nhiều tiểu khả ái vậy?”

Tiêu Liêu thì thầm vào tai Lan Loan: “Tám phần là do đám nhóc khoe với mấy đứa nhỏ đó, à không, là tò mò muốn chơi thử đồ chơi ta làm cho đám nhóc.”

“Vậy thì để bọn chúng cùng chơi với đám nhóc đi, nhưng ngươi đừng nói, đám đồ chơi kia người lớn chúng ta đối với nó cũng đều rất tò mò, cũng muốn thử xem, hay là chúng ta làm cái lớn đi, để cho bọn trẻ chơi xong, người lớn cũng có thể chơi chung?” Nói đến đây hai mắt Lan Loan sáng lấp lánh, xem ra rất muốn làm một cái để chơi.

Món đồ chơi của trẻ con hắn sợ làm nó hỏng đám nhỏ sẽ không đến chơi nữa, cho nên Lan Loan lần nào cũng nhìn nó một cách thèm thuồng hoặc là kéo Trùng Anh vòng quanh bập bênh hoặc cầu trượt. Nhưng những đồ chơi này đều không giới hạn độ tuổi, thích là được, cho nên Tiêu Liêu rất tán thành việc mang đến niềm vui mới cho những người lớn chưa bao giờ thử này.

Vì thế cậu gật đầu đáp: “Ha hả, vậy lúc rảnh để Trang đại ca làm một cái lớn, để mấy người lớn chơi thử.”

“Ai, được a!” Lan Loan kinh hỉ mở to hai mắt, đáng tiếc hắn thích chơi tới đâu, cũng sẽ không tranh đồ chơi với trẻ con, đồ chơi lớn cỡ nào cũng là đồ chơi, tóm lại vẫn xấu hổ, nhưng hiện tại Tiêu Liêu nói sẽ làm cái lớn hơn cho người lớn chơi cùng trẻ con, kia thực sự – không thể tốt hơn!

Cảm thấy thỏa mãn, hắn chỉ vào đôi mắt to chớp chớp của đám nhóc, “Bọn nhỏ muốn đi lắm rồi, ngươi dẫn chúng đi chơi đi, cái kia làm ra không phải để cho chúng chơi à?”

Sau đó hắn liền vội vàng đi ra ngoài, không được, hắn rất vui, hắn phải đi tìm nhóm Tố Diệp, Trùng Anh để chia sẻ niềm vui này với họ! Một người vui không bằng mọi người cùng vui! Loại chuyện tốt này hắn làm sao có thể hưởng thụ một mình, nếu hắn hưởng thụ một mình thì hắn quá keo kiệt rồi.

Bên này Tiêu Liêu để nhóm Thái Thái giúp trông chừng đứa nhỏ mới tới, không để chúng chạy loạn trong sân, càng không tùy tiện ra vào phòng ở. Thương lượng tốt xong cậu mới dẫn bọn nhóc đi đến căn phòng đầy đồ chơi chúng tâm tâm niệm niệm.

“Oa!” Mấy đứa nhỏ đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc vui mừng một cách khoa trương, miệng há to, trong mắt đầy mới lạ, nhìn bộ dáng “chưa trải việc đời’ này của chúng, nhóm Thái Thái gồm tiểu Miên Miên lặng lẽ kiêu ngạo ưỡn ngực nhỏ lên.

“Hoan hô!”

“Ta muốn chơi! Ta muốn chơi!”

“Ta cũng muốn! Ta muốn chơi cầu trượt đó!”

“Ta muốn chơi bập bênh!”

Sau khi nhìn thấy công trình đồ chơi, các bạn nhỏ vốn im lặng như gà, lập tức bùng nổ, nhao nhao lao đến món đồ chơi yêu thích của mình, huyên thuyên ríu rít, một số đứa còn chuẩn bị thử xem.

“Im lặng!”

Như một tiếng sấm vang bên tai, ở trong căn phòng này càng rõ ràng, trong khoảnh khắc đó, tất cả âm thanh ồn ào đều biến mất, yên tĩnh đến mức người trong phòng có thể nghe thấy tiếng thở của nhau, các bạn nhỏ trong phòng đều dừng lại động tác của mình, ngây ra nhìn Tiêu Liêu.

Nhìn thấy ánh mắt của đám nhóc đều đổ dồn về phía mình, Tiêu Liêu hài lòng mỉm cười, giọng bình tĩnh nói: “Các em trước tiên đừng vội, yên lặng chút, không phải anh hạn chế, không cho các em chơi, mà là đã đến đây rồi, thì khách phải nghe theo chủ, đơn giản là các em phải nghe lời, có biết không?”

Tiêu Liêu rõ ràng là đang cười với bọn chúng, nhưng đám nhóc này lại không cảm nhận được sự phóng túng nào, nhất thời không ai dám nói chuyện.

Hơn nữa bọn chúng tuy nghe không hiểu Tiêu Liêu nói cái gì, nhưng lại có thể hiểu được rất rõ ràng hai chữ cuối cùng — ngoan ngoãn.

Đây cũng là câu mà ba mẹ hoặc phụ thân nói với chung, mà giây phút này trong phòng yên tĩnh như vậy, bọn chúng cũng không dám tùy tiện lên tiếng.

Nhìn mấy đứa nhỏ trước mắt đều thành thật, quy củ bất động không lên tiếng, Tiêu Liêu hài lòng gật đầu.

“Đều là bé ngoan, đến đây trước đi, chúng ta nói chút chuyện.” Tiêu Liêu vẫy tay với bọn chúng, ý bảo bọn chúng đi tới trước mặt mình.

Đám nhóc kia, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, do dự một chút, sau đó chậm rãi nhấc chân đi theo Thái Thái đang đi tự nhiên đi về phía Tiêu Liêu.

“Cám em đều là bé ngoan.”Tiêu Liêu ôn nhu cười, duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu đám nhóc.

“Mấy món đồ chơi đó, các em đều có thể chơi, nhưng chúng ta lúc chơi trò chơi cũng nên tuân thủ một số quy tắc đúng không?”

Mấy đứa nhỏ khẽ cắn ngón trỏ, mở to đôi mắt đen trắng sáng ngời nhìn chằm chằm Tiêu Liêu, khẽ gật đầu.

“Nếu đã như vậy, có phải các em nên tuân theo quy tắc chơi của anh không?”

Mấy đứa nhỏ ngây thơ lại gật đầu, tỏ vẻ tán thành, tốt lắm, đều trúng bẫy của Tiêu Liêu rồi.

“Vậy, các em chờ chút, anh dạy cho nhóm Thái Thái trước.” Tiêu Liêu đi ra ngoài bưng mấy cái ghế trở về. Ra dấu cho chúng ngồi xuống.

“Mấy đứa ngồi đây trước đi, chúng ta chỉ sau khi tan học mới được chơi mấy trò đó thôi, các em đều là bé ngoan hiểu chuyện, đợi một chút được không?” Tiêu Liêu làm ra vẻ đáng yêu trước mặt chúng, mấy đứa nhỏ như ma xui quỷ khiến gật đầu mãi mới hồi thần lại từ tiếng hô kia của Tiêu Liêu.

Sau đó Tiêu Liêu mỉm cười hài lòng, biểu tình cảm kích nói: “Cảm ơn cám em đã thông cảm nha, thật là mấy đứa bé ngoan.”

Tiêu Liêu quay người giúp nhóm Thái Thái lấy bàn cát nhỏ ra ý cười của cậu càng sâu thêm, thầm nghĩ: Tới địa bàn của ta phải nghe theo quy củ của ta, ồn ào nhốn nháo còn ra cái gì.

May mắn sau khi nhóm Thái Thái vượt qua được sự cuồng nhiệt với cầu trượt bập bênh vân vân đã nghe theo ý định của Tiêu Liêu học một lát lại chơi một lát, mục đích vừa học vừa chơi, cho nên hiện tại mới có thể bình tĩnh tâm trạng đi theo Tiêu Liêu học tập.

Hôm nay Tiêu Liêu đã thay đổi từ phong cách chỉ dạy một số từ đơn giản, thành trực tiếp dạy đám nhóc một bài thơ bắt buộc phải học của học sinh tiểu học - Tĩnh dạ tứ! Tác giả Lí Bạch!

Từ khi bắt đầu đi học, bài thơ của Lí Bạch không ngừng là tai họa đối với học sinh thời đại của cậu, từ vỡ lòng đến tiểu học, từ tiểu học đến trung học, học càng cao thơ càng dài, nên khen hắn thật không hổ danh là nhà thơ lớn lưu danh muôn đời sao? Từ ngắn đến dài, từ đơn giản đến phức tạp, không có lúc nào ngâm thơ, mà không xuất hiện thơ của Lý Bạch.

Cho nên... Một đại thi nhân vĩ đại như vậy làm sao cậu có thể che dấu chứ, ngươi nói đúng không, chẳng lẽ cậu không nên lấy thơ của hắn ra để cho người ở dị giới thưởng thức tài năng chết tiệt của hắn sao?

Thấy đôi mắt tròn xoe mở to của Thái Thái, không thể tin nhìn chữ viết dày dặc của Tiêu Liêu – thực ra nó mới chỉ có 20 chữ, cộng với tên người và tên bài thơ cũng mới có 25 chữ.

“Thật, thật nhiều chữ a!” Đa Đa cũng dùng sức chớp chớp mắt, nhìn bài thơ không có lấy một chữ mình biết.

Miên Miên và hai tiểu thú nhân khác cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn Tiêu Liêu lại nhìn bài thơ “dày đặc” cậu viết ra, ánh mắt vô cùng đáng yêu.

“Ha ha, đừng kinh ngạc như vậy, bài thơ này tạm thời các em chưa cần viết được, hiện tại chúng ta chỉ cần học thuộc lòng là được.”

“Học thuộc lòng à?” Bọn nhỏ trăm miệng một lời không hẹn mà cùng làm ra động tác nghiêng đầu nghi hoặc, đôi tai nhỏ đáng yêu kia lại càng thêm đáng yêu, đáng yêu đến mức Tiêu Liêu muốn giả bộ làm động tác che ngực hưởng thụ.

“Ừ.” Cậu gật đầu, “Chính là muốn để mấy đứa nhớ kỹ ấy, giống như không cần nhìn mà có thể đọc không sai một từ nào.”

Tiêu Liêu làm như lơ đãng nhìn đám nhóc đang ngồi một bên lắng nghe, ngữ khí ôn hòa ngâm lên bài thơ đã thuộc đến không thể thuộc hơn, giọng ôn nhu trong trẻo, kết hợp với âm luật tuyệt đẹp của bài thơ, lại thêm tư tưởng và quan niệm nghệ thuật mà bài thơ muốn biểu đạt, từ từ nói, nghe đến người khác xúc động tột cùng.

Mặc dù đám nhóc trước mặt không hiểu gì, nhưng không có nghĩa là chúng không có khiếu thẩm mỹ, hơn nữa càng là người ngây thơ, ngược lại càng có trực giác cảm xúc.

Khi Tiêu Liêu đọc thơ xong hồi thần lại, liền phát hiện tất cả đang nhìn mình không chớp mắt, cậu trước tiên hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu dạy nhóm Thái Thái đọc thơ.

Từng chữ dạy chúng đọc, sau đó thong thả dẫn dắt chúng đọc lại, chờ đọc xong một câu không bị ngắc ngứ lại thì bắt đầu dạy câu tiếp theo, cứ như vậy mà đọc cả bài thơ một lượt, sau đó học thuộc cả bài.

Bọn chúng còn nhỏ bé, học hành cẩn thận, sau vài lần đã có thể thoải mái đọc thuộc lòng cả bài thơ, Thái Thái và Tiểu Miên Miên còn có thể nhấn nhá đọc thuộc lòng cả bài thơ, cái này khiến Tiêu Liêu thực vui vẻ.