Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh

Chương 4: 4




‘Điểm neo năm thứ 38, Khang Ninh đế buồn bực mà chết.

Ngươi lập trưởng tử của hắn làm đế, thay đổi niên hiệu Long Xương.’
‘Điểm neo năm thứ 40, thái hậu bị bệnh qua đời.

Lòng cầu tiên của ngươi càng bức thiết’
‘Điểm neo năm thứ 45, thê tử của ngươi qua đời’
‘Điểm neo năm thứ 46, đại nhi tử của ngươi bị bệnh qua đời’
‘Điểm neo năm thứ 48, nhiều năm cầu tiên không có kết quả, ngươi bỏ qua ý tưởng tìm tiên’
‘Điểm neo năm thứ 50, hai vị tiên nhân từ khư uyên phía Đông đến, hủy hoại Huyền Kinh thành chỉ trong chốc lát, ngươi may mắn nhặt về một cái mạng’

‘Lần mô phỏng này kết thúc’
‘Ngươi có thể tuyển chọn một trong các hạng mục dưới đây tiến hành bảo lưu:
1.

Một món vật phẩm bản thân nắm giữ trong lần mô phỏng này.
2.

Cảnh giới tu hành của bản thân trong lần mô phỏng này.
3.


Trí nhớ mô phỏng của một nhân viên có mối quan hệ chặt chẽ với bản thân ở trong mô phỏng lần này.

Trí nhớ này có thể để cho nhân viên kế thừa.
4.

Bỏ qua cho những lựa chọn trên, tiến độ nạp năng lượng nhanh hơn.’
Lý Phàm khôi phục ý thức, phát hiện lại trở về trong thư phòng đơn sơ kia của mình.
Nhìn cảnh sắc xung quanh xa lạ lại quen thuộc, trải nghiệm mấy chục năm qua lại lập tức xẹt qua trong óc, Lý Phàm không khỏi sinh ra cảm khái: “Rốt cuộc là chân thực biến thành hư ảo, hay tất cả đều chỉ là mô phỏng, chẳng qua quá mức chân thật do đó gây nên ảo giác đây? Hoặc là, sau khi đạt đến trình độ nhất định, giả và thực đã không có giới hạn nữa.”
Nhưng mà Lý Phàm dù sao không phải là kẻ đạo đức giả.

Rất nhanh, hắn đã ổn định tâm thần, tập trung lực chú ý lên trên bốn hạng mục tuyển chọn.
Hạng mục thứ nhất và thứ hai không có gì hay ho cả, nếu như Lý Phàm bước lên trên con đường tu hành, hai hạng mục này tuyệt đối sẽ có trợ giúp rất lớn cho hắn.

Đáng tiếc là kiếp trước hắn chỉ là một kẻ phàm tục.

Vốn không có cảnh giới tu hành.
Về phần vật phẩm có giá trị nhất bản thân có được, chỉ sợ chính là ngọc tỷ truyền quốc kia.
Cũng vô dụng thôi, sẽ chỉ mang tới tai họa.
Về phần hạng mục thứ ba, kêu người nào đó đồng thời nhận được trí nhớ về lần mô phỏng này…
Nó thật ra khiến cho Lý Phàm tim đập thình thịch.
Trong lúc này, trong đầu Lý Phàm thoáng qua vô số bóng hình.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn lắc đầu.
Dù sao, lòng người khó dò nhất.

Không ai biết một người sau khi chiếm được trí nhớ mấy chục năm sẽ trở nên như thế nào.
Hiện giờ ‘Hoàn Chân’ còn chưa nạp năng lượng xong, bản thân vẫn là thư sinh yếu đuối trói gà không chặt, không có tiền vốn để lặp lại.
Do đó, tất cả cần ổn định.
Vậy cũng chỉ còn một hạng mục tuyển chọn thứ tư.
Tiến độ nạp năng lượng nhanh hơn.
Biến hiện thực thành hư cấu của ‘Hoàn Chân’ là công năng cần nạp năng lượng.
Căn cứ vào kinh nghiệm kiếp trước Lý Phàm đã lần mò ra, tiến độ nạp năng lượng này chỉ có thể dựa vào thời gian trôi đi tự nhiên tăng trưởng.

Ước chừng cần hai mươi năm mới có thể lấp đầy.
Sau khi tiến độ nạp năng lượng đạt đến 200% sẽ không tăng thêm nữa.
Đồng thời, khi Lý Phàm nhận lấy đả kích trí mạng, ‘Hoàn Chân’ sẽ tiêu hao tiến độ nạp năng lượng tiến hành tự động hộ thể.


Đó là nguyên nhân vì sao Lý Phàm có thể thoát chết trong gang tấc vài lần ở kiếp trước.
Do đó, hạng mục thứ tư chính là lựa chọn ổn thỏa nhất.
Quyết định chủ ý, Lý Phàm không do dự nữa, mặc niệm trong lòng.
Ngay sau đó, các hàng chữ nhỏ phát sáng lập tức tản ra thành điểm sáng sau đó lại nhanh chóng xếp thành mấy hàng ký tự hoàn toàn mới.
Họ tên: Lý Phàm
Cảnh giới: Phàm nhân
Tuổi sinh lý: 20/86
Tuổi tâm lý: 166/1056↑
Tiến độ bổ sung năng lượng hóa hư: 30%
“Ba đời làm người, một trăm sáu mươi sáu năm.

Hóa ra ta đã sống lâu như vậy.

Nhưng giới hạn trên độ tuổi tâm lý đằng sau, ta nhớ kiếp trước chỉ có hơn chín trăm năm, hiện giờ lại gia tăng lên thành hơn một ngàn năm.

Xem ra theo trải nghiệm của ta nên có gia tăng.

Trái lại giảm bớt một ít lo âu trong lòng ta.”
Giống như tuổi thọ của thân thể có cực hạn vậy, năng lực thừa nhận của tâm lý cũng tồn tại một ngưỡng nào đấy.
Sau khi chịu tải rất nhiều trí nhớ, sẽ hình thành một gánh nặng trên tinh thần.

Một khi gánh nặng này quá mức trầm trọng, sẽ triệt để đè sập linh hồn của một người.
Cái này gọi là mài mòn của năm tháng.
Nhưng giới hạn trên của tuổi tâm lý sẽ theo tăng cường của năng lực thừa nhận tâm lý mà tăng mạnh.
Nhìn xem trước mắt, Lý Phàm còn không cần lo lắng về mặt này.
“Chỉ cần bước lên con đường tu tiên, tất cả đều không thành vấn đề.


Hiện giờ bắt đầu một lần nữa, vinh hoa phú quý, xe đẹp mỹ nhân đều không phải là theo đuổi của ta.”
“Ta chỉ muốn trường sinh!” Kiếp trước đau đớn do người thân nhất bên cạnh mất đi, vô lực và sợ hãi mang đến từ thân thể bản thân dần dần già đi đều khiến cho tâm chí của Lý Phàm trở nên càng kiên định.
“Mục tiêu của một đời này chính là biết được bí mật tu tiên từ trong miệng hai tu tiên giả kia.

Năm mươi năm sau, bọn họ sẽ buông xuống Huyền Kinh thành.

Lấy có lòng tính toán kẻ vô tâm, cho dù bọn họ là cường giả Trúc Cơ kỳ gì đó, ta cũng chưa chắc không có phần thắng.”
“Điểm ta có thể dựa vào, trừ bỏ súng đạn thuốc nổ ra, còn có Tiên Phàm Chướng ở trong miệng bọn họ…”
“Mặt khác, trong vòng năm mươi năm, ta cũng không thể ngồi chờ.

Bọn họ đến từ khư uyên phương Đông, chắc ta có thể phái người xâm nhập dưới đáy khư uyên trước, tìm kiếm kết quả.”

Cuộc đời sợ nhất chính là không có mục tiêu.

Kiếp trước, rất nhiều lần Lý Phàm tỉnh lại từ trên giường thái hậu lúc nửa đêm, đều sẽ cảm thấy trống rỗng với mê man vô cùng.
Đời này, hắn đã đứng ở trên điểm cao nhất của người thường.
Hắn là thầy thiên tử, càng cầm trong tay binh mã thiên hạ.

Tám chín phần mười thần tử trong triều là tâm phúc của hắn.