Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 46: Mật thất



Mọi người đang dùng bữa sáng thì Chung Hồng dẫn theo một người đến. Hóa ra là một vị tiên sinh dạy chữ.

Người này chạc tuổi 30, có lưu trữ chòm râu, dáng người mình hạc xương mai. Quả thật phù hợp với trong lòng mọi người hình dáng thư sinh, tú tài.

“A Khuyết, vị này là Hứa Tiên, Hứa tiên sinh. Là trong trấn một vị nổi tiếng văn hay chữ tốt. Là ta phải vất vả nì nèo mãi mới mời được tiên sinh đến nhà vì ngươi dạy chữ”.

Nghe tên này Tống Khuyết cả kinh. Đại danh nhân nha, không biết trong nhà có hay không Bạch nương tử, vội vàng chắp tay vấn an.

“Ra mắt tiên sinh, hi vọng trong thời gian này được tiên sinh hết lòng dạy dỗ”.

Lời hay mọi người thích nghe, tuy biết đối phương nâng đỡ mình nhưng Hứa Tiên rất hưởng thụ. Cười đặc biệt rực rỡ:

“Nói quá, nói quá. Tống thiếu ngươi yên tâm ta sẽ tận tâm tận lực”.

“Ha ha, vậy làm phiền tiên sinh. Mọi người ăn sáng chưa, cùng ăn luôn với chúng ta?”

Chung Hồng đến là không khách sáo, tự cho mình múc bát cháo thịt, cầm mấy cái bánh bao. Hứa Tiên sinh cũng là từ chối mấy lần, song thịnh tình khó đỡ mới dè dặt ngồi xuống dùng bữa.

“Hồng ca, còn phiền ngươi lưu ý tìm mua giúp ta chút lâu năm dược liệu, thuốc bổ nhé”

Đang ăn Chung Hồng mặt ngạc nhiên:

“Cuối năm không phải mới mua một đống sao”

“Đã dùng hết, luyện võ cần bồi bổ cơ thể sao”

“Chậc chậc, còn thật tốn kém. Ta vậy là không dám luyện. Bây giờ mới đầu năm, sợ sơn dân còn chưa bắt đầu vào núi, các tiệm còn không nhập hàng được dược liệu. Ngươi cũng đừng hi vọng quá nhiều”.

Tống Khuyết biết hắn nói cũng là thực tế, không thấy Cự Liễu thôn còn chưa bắt đầu tổ chức đội đi săn sao.

“Mua được bao nhiêu hay bấy nhiêu sao, còn vật liệu xây dựng mua sắm có gặp vấn đề gì không?”

“Há, yên tâm nhé. Có Diệc ca đứng ra, đám vật liệu đó là thông suốt không ngại”.

“Vậy ta yên tâm, chút nữa ta đưa ngươi ít bạc, ngươi giúp ta để ý dược liệu”.

Chung Hồng hì hụp húp cháo, không ngẩng đầu lên gật gù đã biết.

......

Sau đấy một tuần, đắm chìm trong tri thức hải dương Tống Khuyết cuộc sống trôi qua bận rộn cực kỳ.

Hàng ngày hết theo Hứa tiên sinh học chữ, cùng Phong bang chủ tham khảo võ học, chiếu cố Hùng Bá cùng đám kia sủng vật. Tống Khuyết cũng là chạy xoay quanh.

Nhưng thu hoạch cũng hết sức phong phú. Ngoài việc nhận ra thêm nhiều chữ, đối với võ công cũng là có mặt mày.

Có lần thấy Phong Hàn dạy dỗ đại đồ đệ Nhạc Siêu, hắn mới vỡ ra trong đó khiếu quyết. Hóa ra ngoại trừ chiêu thức còn cần phối hợp với nội công tâm pháp hay hô hấp thổ nạp đại loại thế.

Kia Phong Hàn chỉ điểm cho hắn đệ tử, Tống Khuyết cũng là chăm chú lắng nghe. Nhưng làm sao 2 người thì thụt lén lút, hơn nữa chỉ giải đáp những chỗ Nhạc Siêu không hiểu làm Tống đại gia chỉ nghe được nửa vời, nhưng cũng dụng tâm ghi nhớ.

Tuy đối với lão Phong này phương thức giáo dục rất không hài lòng, nhưng Tống đại quan nhân vẫn đại độ bỏ qua cho hắn. Ít nhất đã hiểu được mặt mày sao, cố gắng chờ đợi, rồi sẽ có cơ hội.

Lý Tín tiểu tử kia hôm trước cũng đã về thôn. Chung Hồng dùng giá cao giúp hắn vào tay mấy căn sâm lâu năm trữ hàng sau đấy cũng là bận rộn áp vật liệu đến Cự Liễu thôn, Lý Tín chơi cũng đủ rồi liền theo chân hắn về nhà.

Trong nhà giờ chỉ còn Tống Khuyết cùng Hùng Bá, 2 người đều ít nói nên không khí khá là quạnh quẽ.

Nhưng Tống đại gia cũng không để ý này đó, hắn đang nhắm mắt tập trung quan sát Phong Hàn, nội tâm kích động. Cơ hội tới rồi.

.....

Hắc Hổ bang, Bang chủ phòng luyện công.

Lúc này bên trong đang có 2 người, đúng là Phong Hàn cùng Nhạc Siêu thầy trò. Nhạc Siêu đang cung kính bưng 1 khay bạc trước mặt Phong Hàn.

“Sư phụ, đây là tiền thu tháng này. Tổng cộng 300 lượng, đệ tử đã đối chiếu cẩn thận”.

“Ân, để qua một bên đi”

Phong Hàn đối này bạc cũng không nhìn một lần, vẻ mặt hơi sốt sắng:

“Chuyện kia đã có mặt mày?”

“Sư phụ yên tâm, đã có báo về. Đích thân Vân gia thương đội sẽ áp tải đến Hoàng Diệp trấn, 3 ngày nữa sẽ đến nơi, sẽ không có bất ngờ sảy ra”

Phong Hàn nghe vậy tâm tình phá lệ vui sướng, cười lớn khen:

“Siêu nhi ngươi làm rất tốt. Có thứ này, vi sư đột phá Tam giai nắm chắc đến 6,7 thành. Đến lúc đó Hoàng Diệp trấn này chính là chúng ta thiên hạ”

“Đồ nhi vậy trước chúc mừng ngài thuận lợi đột phá, vũ lực tăng nhanh”

Nhạc Siêu cũng kích động nói.

Hai thầy trò sung sướng hàn huyên một hồi, cho Nhạc Siêu giải đáp chút thắc mắc tu luyện rồi hắn mới cáo từ rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Phong Hàn, cùng.... một con ong.

Tống Khuyết nghe 2 thầy trò nói cũng là cả kinh. Gia hỏa này vậy mà đang chờ đợi một thứ gì đó để có thể đột phá Tam giai. Đến lúc đó đúng thật là Hắc Hổ bang có thể lấn át hết thảy, kể cả quan binh địa phương nha.

Đối với đã là địch nhân Tống Khuyết, đây cũng tuyệt đối không phải tin tốt.

Lão Phong, vẫn là thành thật sống phóng túng không tốt sao. Cố gắng như vậy làm gì.

Tống đại gia đại đại bất mãn, tỏ vẻ cần quan tâm chiếu cố nhiều hơn chuyện này.

Lúc này Phong Hàn đứng dậy, cầm trong tay khay bạc đi vào trong. Chỉ thấy hắn dừng trước một bức tường, tay loay hoay kệ gỗ bên cạnh một bình hoa, tức thì bức tường chuyển động, lộ ra bên trong một gian phòng.

Ái chà, lão Phong không thành thật. Hóa ra đồ tốt còn biết giấu trong mật thất.

Tống Khuyết vội khống chế ong mật cẩn thận theo vào.

Bên trong không gian cũng không lớn, chỉ tầm 10m2. Hắn cũng không dám bay loạn, thành thật bò lên góc tường quan sát.

Khá lắm, bên trong vàng bạc một đống lớn, chí ít có vạn lạng bạc. Không ít đồ ngọc, san hô mã não nữa. Nhưng để Tống Khuyết kích động nhất là trung ương trên bàn đặt chỉnh tề mấy căn sâm lâu năm cùng một quyển sách.

Hắc Hổ Quyền.

Đúng vậy, Tống Khuyết tha thiết ước mơ võ công bí tịch ngay trước mắt. Hắn hận không thể lập tức đem về nghiên cứu, dù chưa hoàn toàn đọc được hết nhìn đỡ thèm cũng được.

Phong Hàn đem bạc cất lên giá rồi xoay người đóng cửa, Tống Khuyết cũng không thèm bận tâm hắn.

Thấy trong mật thất chỉ còn mỗi mình. Tống Khuyết mới điều khiển tiểu ong mật bay lên cẩn thận quan sát.

Mẹ nó, ong mật quá yếu ớt. Không thể di động vật gì, cũng không thể thu bất cứ thứ gì vào không gian. Tống Khuyết hận nha.

Khó chịu bay vòng qua vòng lại, Tống đại gia mới hơi bình phục. Dẫu sao còn 3 ngày nữa hàng bí mật của Phong Hàn sẽ đến, bây giờ chưa nên đánh rắn động cỏ.

Nhìn nhiều thêm trong mật thất mấy lần, Tống Khuyết mới tiếc nuối thu hồi phân hồn. Đối với ong mật phụ tình bạc nghĩa, mặc cho nó trong mật thất tự sinh tự diệt.

..............

Trở lại bản thể,

Tống Khuyết mở ra hai mắt, ngồi thẳng dậy, cả người trầm tư.

Võ công bí tịch ngay trước mắt, gần như đưa tay là với được, Tống Khuyết không động tâm đó là giả.

Nhưng hắn biết mọi chuyện không dễ dàng như vậy. Những thứ này bây giờ mới như cua trong lỗ, biết nó ở đó, muốn lấy cho mình dùng còn phải một phen trắc trở.

Hắn hận không thể lập tức đi qua Hắc Hổ bang đem đồ vật thu, nhưng nghĩ đến 3 ngày sau còn có trong miệng Phong Hàn bảo vật sắp đến nên phải nhẫn nại. Hơn nữa bây giờ lỗ mãng đi qua cũng là muốn chết.

Tống Khuyết là không sợ Phong Hàn không sai, nhưng hắn cũng chưa từng đối phương giao thủ, làm sao biết đối phương có hay không át chủ bài nha. Thắng bại còn khó liệu.

Hơn nữa nhân gia lại không phải một mình, hú lên một tiếng cả biển người vây lấy, hắn cũng chỉ có nộp mệnh phần.

Vì thế không thể liều lĩnh lẻn vào, ít nhất bản thể là không thể đi qua. Cần cẩn thận trù tính.

Trong đầu có vài bộ kế hoạch, nhưng để thực hiện còn chuẩn bị nhiều hơn. Vò vò đã có chút nhức đầu, Tống Khuyết quyết định ra ngoài đi dạo một vòng hít thở không khí, thư giãn đầu óc. Từ hôm vào thành đến giờ hắn còn chưa đi ra khỏi nhà đây.

Kêu lên Hùng Bá cùng 2 tiểu gia hỏa, một đoàn người hào hứng ra ngoài.

.......

Một đường nhàn nhã, không mục đích đi dạo.

Trên đường người đối với Tống Khuyết đám người quay đầu tỷ lệ là 100%.

Không nói hắn Tống Khuyết lâu ngày rèn luyện cơ thể, khuôn mặt cũng không gián đoạn dùng qua Tesseract năng lượng vi chỉnh. Bây giờ tuyệt đối xứng với mấy chữ ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, có thể khiến đám thiếu nữ đỏ mặt nhìn nhiều lần.

Chỉ riêng phía trước đóng giả một bộ cao lãnh Lang vương Husky dẫn đường, cùng trên vai hắn lười biếng ngồi Manh Manh đại công chúa đã là cho hắn kiếm đủ chú ý.

Quá bắt mắt.

Cả đường người đều hoặc quang minh, hoặc lén lút đánh giá 2 người 2 sủng bọn hắn.

Đối với này Tống đại quan nhân rất là đắc ý, nhan tức chính nghĩa nha. Nhan giá trị cao chính là như thế được người chú mục.

Hiệu quả thật không tồi, không biết có mỹ nữ nào lên làm quen hay không. Nếu nhân gia hẹn đi tâm sự nhân sinh, thân thể còn non của mình không biết đã có thể sử dụng chưa nữa. Rối rắm nha.

Giả bộ một vẻ hờ hững không quan tâm, Tống đại gia chân đều nhanh bay.

Tiếc là các cô nương có vẻ quá e thẹn, không ai dám tiến lên. Làm Tống đại quan nhân đi hết mấy tuyến phố vẫn không được như nguyện.

Tống Khuyết âm thầm để ý, Hùng Bá tiểu tử này làm một bảo tiêu xác thật xứng chức. Có lẽ lớn lên trong rừng đã quen, hắn luôn giữ tinh thần cảnh giác với xung quanh. Đầu trọc bóng lưỡng, 2 mắt hung hãn nhìn quanh rất chăm chú.

Tống Khuyết rất hài lòng, đi ngang qua phố chợ hắn dừng lại thưởng cho tiểu tử này chục que mứt hồ lô. Bởi hắn phát hiện tiểu tử này nhìn thứ này nhiều một lần, còn âm thầm nuốt nước bọt.