Ta Ở Dị Giới Mở Khách Sạn

Chương 2: Không có vị khách nào (2)



Ngay sau đó, mùi hương đặc biệt của mì ăn liền theo làn gió lan tỏa ra xung quanh.

Mọi người đều biết mì ăn liền có mùi hương rất thơm. Sau khi người dị giới ở trên được ngửi được mùi hương thì lập tức dao động, thèm chảy nước miếng.

Bọn họ không khỏi lần theo mùi thơm, nhìn về nơi lan tỏa ra mùi vị này.

Chỉ thấy một cô nương xinh đẹp mặc váy áo màu xanh lam ngồi ở ban công trước cửa lớn một tòa nhà hai tầng màu trắng.

Kỳ lạ chính là váy áo của nàng thế nhưng lại từ màu nhạt dần dần chuyển sang màu đậm. Loại nghệ thuật nhuộm màu này rất hiếm lạ, chỉ cảm thấy khí chất trên người nàng rất không phù hợp với nơi đây.

Giờ này, phút này, cô nương này đang bưng một cái chén sứ xinh đẹp, ăn loại mì cong cong uốn uốn rất kỳ lạ.

Mọi người vừa đến gần thì thấy nước lèo trông rất đậm màu, bên ngoài là một lớp dầu màu đỏ, nước canh còn có thịt bằm, mùi hương thơm nức mũi.

Nhìn tô mì này, bọn họ không khỏi nuốt nước miếng.

Quá thơm.

Cũng quá xa xỉ.

Bọn họ chưa từng thấy ăn tô mì nào xa xỉ bỏ nhiều dầu như vậy.

Mùi thơm cũng vô cùng độc đáo, rõ ràng đây là lần đầu tiên bọn họ ngửi được loại hương vị này, rất kích thích, làm người ta không thể ngừng chảy nước bọt.

Thật ra bọn họ đã nhìn thấy tòa nhà màu trắng này từ lâu rồi, chỉ là không dám đến gần mà thôi.

Tòa nhà này như được xây dựng từ một khối đá lớn màu tuyết trắng, cửa sổ và cửa lớn đều là lưu li phản quang, thế nhưng có thể soi bóng người giống như gương.

Bậc thang ở trước cửa phảng phất như đồ sứ màu vàng nhạt, bằng phẳng bóng loáng giống như mặt kính, sợ là chỉ cần giẫm lên là sẽ để lại dấu chân.

Cũng không biết rốt cuộc tòa nhà này được xây dựng như thế nào.

Trên cửa còn có bốn chữ lớn, một số người biết chữ nhận ra nội dung của bốn chữ này là: 'Khách sạn Tiên Viên'.

Bên cạnh cửa lưu li của khách sạn là một tấm bảng dài màu đen, trên bảng ghi một dòng chữ màu đỏ: 'Khách sạn Tiên Viên kính chào quý khách! Hiện tại có ba phòng trống, một ngày một lượng bạc trắng.'

Phòng ở rất tốt, nhưng một ngày tốn một lượng bạc trắng thì đúng là quá đắc.

Một văn tiền có thể mua hai cái bánh màn thầu, vào năm kinh tế tốt thì năm văn tiền cũng có thể mua được một đấu gạo (1). Mà một lượng bạc ít nhất cũng có thể đổi được một ngàn văn tiền, chừng này cũng đủ cho một nhà ăn mặc cần kiệm sinh hoạt trong vài tháng. Một người bình thường ở trong huyện cực khổ làm công một tháng cũng chỉ được chừng một, hai lượng bạc mà thôi.

Huống chi trong ngày hôm qua, rõ ràng nơi này không hề có tòa nhà như vậy.



Rốt cuộc là nó làm thế nào mà đột nhiên xuất hiện chỉ sau một đêm? Sự xuất hiện của nó quá mức ly kỳ.

Trước khi có thể xác định nơi này có an toàn hay không, mặc dù là người có điều kiện đi vào ở lại trong khách sạn này cũng sẽ không dám tùy tiện đi vào.

Nhưng mà mì này thật sự quá thơm, làm cho bọn họ không thể khống chế được bản thân.

Thật không hổ là mì của khách sạn thần bí, chỉ bằng mùi hương đã làm người ta thèm chảy nước miếng, thiếu điều tự mình chạy vào nếm thử một chút.

Rất nhiều nông dân bình thường chỉ nhìn về phía bên này một vài lần, sau đó không thể không cắn chặt môi nhịn thèm rồi khiêng đòn gánh vội vàng tiếp tục lên đường.

Nghĩ cũng biết, một cửa hàng như vậy thì sao bọn họ có tiêu phí nổi? Càng nhìn càng thèm, vẫn nên chịu đựng không nhìn mới đúng.

Cuối cùng chỉ còn lại mấy võ giả và một cái thương đội ở lại vây xem.

Phong Nguyên Ninh chịu đựng cơn khó chịu và ăn mì ăn liền trước mặt những người này.

Bọn họ chỉ im lặng nhìn xem, giống như chiêm ngưỡng một người bề trên chủ trì buổi lễ. Không có người nói chuyện hay chỉ trỏ, cũng không có người có ý đồ tiến lên hỏi giá cả.

Rõ ràng là vẻ mặt thèm thuồng, rõ ràng là ánh mắt trông mong nhìn về chén mì trong tay cô, nhưng lại không ai có động thái gì.

Phong Nguyên Ninh ăn từng ngụm từng ngụm nhỏ, chờ đợi từng giây từng phút, thật sự là sống một ngày mà như một năm.

Cuối cùng chén mì cũng đã hết, cô rề rà uống hết nước lèo.

Nhưng vẫn không có ai tới hỏi chuyện.

Cô thất vọng đứng lên, chuẩn bị trở về rửa chén.

Ôi, ngay cả mì ăn liền vô cùng thơm cũng mất đi hiệu lực, cách khác chắc chắn cũng sẽ không có hiệu quả, vậy phải làm sao đây?

Phải làm sao mới có thể hấp dẫn được ba vị khách vào ở trong vòng ba ngày đây?

Không ngờ vào đúng lúc này lại chợt có một thiếu niên mười mấy tuổi đang cưỡi ngựa hỏi: "Cô nương, mì này có bán không?"

Hắn cũng nhịn rất lâu rồi, thật ra hắn muốn hỏi từ sớm kia.

Nhưng mà, dù cô nương này ăn mặc như một người bình thường, hoàn toàn không giống một người biết võ công. Nhưng quần áo và cách trang điểm của nàng thật sự không giống bình thường, lại ngồi ăn một loại mì kỳ lạ ở trước một khách sạn thần bí, sao nàng có thể là người bình thường được?

Nàng chưa ăn xong thì sao hắn dám mở miệng quấy rầy? Lỡ như chọc giận nàng, làm nàng trở mặt thì phải làm sao đây?



Phong Nguyên Ninh lập tức cảm thấy như được trút bỏ gánh nặng. Cô dừng lại, nhìn về thiếu niên kia.

Chỉ thấy vị thiếu niên này mặc bộ trường bào màu vàng quả mơ, vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, gương mặt còn mang theo tính trẻ con, vừa nhìn đã biết là công tử nhà giàu.

Bên cạnh hắn còn có hai tùy tùng, cũng cưỡi một con ngựa cao lớn giống như hắn.

Thấy thiếu niên lỗ mãng chủ động đi đầu dò hỏi như vậy, hai gã tùy tùng lập tức thay đổi sắc mặt, một người trong số đó nói: "Công tử cẩn thận."

Phong Nguyên Ninh cố gắng bình tĩnh trả lời: "Không bán. Nhưng mà ba vị khách vào ở trọ đầu tiên sẽ được tặng mì miễn phí."

Khách sạn này xuất hiện quá mức kỳ lạ, ngay từ đầu đã có một số yếu tố thần bí. Như vậy, với tư cách là chủ của khách sạn thần bí, cô cảm thấy mình nên lạnh lùng một chút, như vậy mới phù hợp với định vị của khách sạn.

Hơn nữa, nếu cô chào mời quá mức nhiệt tình thì sẽ càng khiến cho người ta hoài nghi, cho rằng cô có ý đồ xấu, muốn hại tính mạng của người ta.

"Được thôi." Thiếu niên thất vọng gật đầu, cũng không nói gì hay có hành đồng gì khác.

"Không thể bán lẻ sao?" Một thanh niên khác mặc đồ màu đen với vẻ mặt lạnh lùng dò hỏi. Trên hông hắn có đeo một thanh kiếm dài, một tay đỡ một cô nương mặc đồ màu hồng phấn, sắc mặt có chút nhợt nhạt.

Phong Nguyên Ninh lạnh lùng trả lời: "Không bán, hàng không bán, đây là thức ăn của ta."

Trước khi xuyên không cô chỉ mua mười gói mì ăn liền, số lượng có hạn, đương nhiên phải ưu tiên cho bản thân trước rồi.

Huống chi mục đích của cô là làm cho khách hàng ở trọ, có lý nào cửa hàng chỉ bán mì ăn liền?

Cô nương có sắc mặt nhợt nhạt mặc đồ màu hồng phấn đẩy thanh niên mặc đồ đen ra, vẻ mặt kiên định bước lên phía trước: "Ta muốn ở trọ."

"Mời vào." Phong Nguyên Ninh xoay người đẩy cửa kính ra, đi tới ngồi xuống phía sau quầy, tùy ý đặt chén sứ lên trên.

Lần này cô không đóng cửa lại, tùy ý mở rộng cửa lớn để mọi người ngắm nhìn cảnh tượng bên trong.

Mặc dù theo ý kiến của Phong Nguyên Ninh, khách sạn này thật sự rất sơ sài. Nhưng mà trang trí bên trong lại vô cùng lộng lẫy, có thể nói là rực rỡ huy hoàng. Thiết nghĩ có lẽ cũng có chút hấp dẫn đối với đám người dị giới chưa hiểu việc đời này.

"Sư muội! Muội đừng vội! Chúng ta vẫn nên chờ một chút lại nói." Thanh niên áo đen chợt thay đổi sắc mặt, lập tức vươn tay giữ chặt cô nương mặc đồ màu hồng phấn kia, không cho nàng ta bước lên bậc thang.

Cô nương mặc đồ màu hồng phấn cố gắng muốn thoát ra, nhưng làm thế nào cũng không thoát được, đành phải vội vàng la lên: "Huynh đừng đụng vào ta có được không? Dù sao ta cũng là người tàn phế rồi, có chết cũng không đáng tiếc, không cần huynh lo!"

Phong Nguyên Ninh: "..."

Có một số người chính là không học được cách tôn trọng người khác, người ta muốn ở thì cho người ta ở thôi.

(1) 1 đấu: Khoảng 7, 1616 kg