Ta Ở Dị Giới Mở Khách Sạn

Chương 27



Quách Vũ Thạch xé mở gói lẩu tự sôi, bắt đầu dựa theo trình tự bỏ gia vị, đoe nước trong vào hộp ngoài cùng, cuối cùng đậy cái nắp lên, chờ đợi lẩu tự sôi được nấu chín.

Quách Vũ Thạch phát hiện, tiểu nhị vẫn chưa có biểu hiện khác thường nào, chỉ tò mò nhìn hộp lẩu tự sôi này.

Rõ ràng tiểu nhị đứng ở một khoảng cách không xa, nhưng nhìn qua, dường như gã vẫn không biết tình hình của lẩu tự sôi? Quách Vũ Thạch không khỏi suy đoán, chẳng lẽ chỉ có ở bên trong khách sạn mới có thể biết rõ chi tiết của các sản phẩm trong khách sạn?

Không bao lâu sau, một mùi hương nóng bỏng trong không khí lan truyền ra, nồng đậm lại kích thích, làm người ta không khỏi thèm thuồng.

Ngươid xung quanh sôi nổi bị hương vị này hấp dẫn mà đến đây, có vị khách trong khách điếm, có chưởng quầy của khách điếm, tiểu nhị của khách điếm, người đang xếp hàng ở cổng Y Cốc cách đó không xa cũng sôi nổi quay đầu nhìn qua.

Có khách bất mãn nói: "Chưởng quầy, không phải nói ông nói trong tiệm không chuẩn khách mang thức ăn bên ngoài vào sao? Chẳng lẽ trong tiệm của ông có bán cái hộp này?"

Chưởng quầy khách điếm lạnh lùng liếc người nọ một cái: "Đương nhiên không phải. Có một số người có thể tự nhiên làm lơ quy định của cửa hàng này, nếu ngươi có đủ thực lực thì dù có ở chỗ này ăn bá vương cơm, bổn tiệm cũng tuyệt đối không truy cứu."

Các vị khách lập tức không nói nên lời, không còn ai nghi ngờ quy định của khách điếm này, cũng không hoàn toàn là kiêng kị năng lực của khách điếm, có rất nhiều người là kiêng kị gia tộc Minh thị phía sau lưng khách điếm.

Quách Vũ Thạch: "..."

Làm người được lợi, ông ta không có lời nào để nói.

Một lúc lâu sâu, có một vị khách trẻ tuổi dò hỏi Quách Vũ Thạch: "Tiền bối, rốt cuộc ngài mua cái gọi là lẩu tự sôi này ở đâu vậy?"



Quách Vũ Thạch lập tức trả lời: "Khách sạn Tiên Viên, ở bên ngoài cửa nam của huyện thành đất."

"Khách sạn Tiên Viên?" Một người khác khiếp sợ nói: "Buổi sáng tôi có đi ngang qua đó, nhưng cửa hàng kia không phải.." Người này chần chờ không nói hết câu.

Quách Vũ Thạch nói: "Cửa hàng kia thật sự có chýt kỳ lạ, nhưng mà tôi đã ghé vào rồi, không phải đến bây giờ vẫn không có chuyện gì sao? Tất cả đồ vật trong cửa hàng kia đều là xưa nay chưa từng có, đừng nói khách điếm của Minh thị thua xa nó, ngay cả tửu lầu, khách điếm trong huyện thành cũng không thể sánh bằng, ta cảm thấy có lẽ chủ nhân của cửa hàng kia là thần tiên xuống trần gian dạo chơi?"

Chưởng quầy của khách điếm Minh thị vừa nghe vậy, gương mặt tức thì lúc xanh lúc đỏ, thiếu chút nữa là chửi ầm lên.

Ông ta nề mặt Quách Vũ Thạch, nhưng người ta lại không chừa cho ông ta chút mặt mũi nào, luôn miệng khen ngợi cửa hàng kia cũng thôi đi, còn cố ý dẫm khách điếm Minh thị một chân lại một chân.

Đáng hận nhất là còn lấy tửu lầu, khách điếm trong huyện dẫm ông ta.

Chưởng quầy của khách điếm hít sâu một hơi, khóe miệng treo nụ cười lạnh lùng: "Tiên? Đã nói là kỳ lạ thì ai dám bảo đảm chủ tiệm kia không phải yêu ma quỷ quái? Yêu ma quỷ quái chỉ tạm thời không hại người, nói không chừng là muốn thả dài cần câu đợi câu cá lớn, có đúng không?"

Quách Vũ Thạch không cho là đúng nói: "Vị chủ tiệm kia có pháp thuật thần thông quảng đại, nếu thật muốn hại người thì e chỉ cần vẫy tay là có thể lấy đi tính mạng của rất nhiều người, cần gì phải quanh co lòng vòng như vậy?"

Chưởng quầy của khách điếm nói: "Cũng có thể là chủ tiệm bị cái gì đó kiềm chế, hoặc chỉ là nỏ mạnh hết đạn, làm mấy trò mới lạ này chỉ để lừa gạt người khác mà thôi, chờ có nhiều người đi vào, nói không chừng chủ nhân của cửa hàng kia sẽ trở mặt."

Quách Vũ Thạch phản bác nói: "Ông cũng chưa từng chính mắt nhìn thấy người ta, chỉ dựa vào suy đoán mà nhận xét lung tung như vậy có phải là rất không công bằng không? Ít nhất là theo ý ta, chủ tiệm thật sự thần thông quảng đại, không phải người thường có thể phỏng đoán."

Bỗng nhiên có một người trong đám người nói: "Chưởng quầy, ông chửi bới cửa hàng kia như vậy, không phải là ông sợ bị cửa hàng kia cướp khách đấy chứ?"

Bỗng nhiên chưởng quầy của khách điếm không còn tức giận nữa, trợn mắt nói: "Nói bậy bạ gì vậy, cửa hàng này cần tranh chấp với cửa hàng kia sao? Hừ, thôi, tính mạng là cửa các ngươi, bản thân không biết quý trọng, ta có thể nói cái gì? Các ngươi thích đi đâu thì đi đó đi."



Ông ta đi xuyên qua đám người, xoay người đi vào đại sảnh khách điếm.

Nhờ lời nhắc nhở này, bỗng nhiên ông ta nhận ra, thật ra ông ta không cần tức giận làm gì.

Khách sạn Tiên Viên kia ở bên cạnh huyện thành, cách Y Cốc một khoảng rất xa, hoàn toàn không uy hiếp đến khách điếm Minh thị, nó không cướp được khách của khách điểm Minh thị.

Ngược lại, bên cần lo lắng chính khách điếm và tửu lầu bên trong huyện thành kia.

Đúng lúc, thật ra Minh thị cũng có tửu lầu và khách điếm bên trong huyện thành; vừa lúc từ trước đến nay ông ta luôn bất hòa với kia hai chưởng quầy của hai cửa hàng kia, thì hằng rất sâu đậm.

Ông ta cần sốt ruột sao? Ông ta không chỉ không cần sốt ruột, mà ngược lại, ông ta nên vui sướng khi người khác gặp họa mới đúng.

Sau khi đi vào đại sảnh, suýt chút nữa ông ta đã bật cười thành tiếng.

Vì sao khách sạn Minh thị của ông ta vẫn luôn không thể có danh tiếng tốt? Tất cả là vì tửu lầu và khách điếm khách của Minh gia trong huyện Trường Lăng cướp đồ đoạt người? Quản sự bên trên cho rằng khách điếm của ông ta có vị trí tốt, hoàn toàn không cần đầu tư quá nhiều, tất nhiên ông ta phải làm việc theo lệnh.

Nhưng làm người kinh doanh khách điếm, chẳng lẽ ông ta thật sự không muốn kinh doanh cửa hàng này thật tốt sao? Chẳng lẽ ông ta thật sự muốn nghe khách hàng bất mãn oán giận cả ngày sao? Đương nhiên ông ta không muốn như vậy!

Lại thấy Quách Vũ Thạch mua sắm hộp lẩu tự nhiệt kia, thoạt nhìn có vẻ không cần vừa mua là ăn ngay, mùi thơm lại nồng đậm lan tỏa ra xung quanh, chắc hằn hương vị cũng rất ngon.

Có lẽ đợi đến lúc thời cơ chín muồi, ông ta đến khách sạn kia mua sắm một đám trở về, đến lúc đó có thể cung cấp cho những người chờ khám bệnh ở gần đây, chưa chắc không cứu vớt được chút danh tiếng cho khách điếm.