Ta Ở Phạm Tội Hiện Trường Liêu Hung Thủ

Chương 21



"Em đang suy nghĩ cái gì?"

Thanh âm bất mãn của người đàn ông kéo lại Hứa Lang từ cõi thần tiên về hiện thực.

"Để hòng ngừa em chạy trốn..." nam nhân kéo đôi tay của Hứa Lang đến trước người, sau đó dùng miếng vải lụa trói hai tay cậu lại, "...đầu tiên tôi phải trói em lại đã."

Miếng vải lụa màu xanh biển bay phấp phới trước mắt của hai người, k1ch thích thị giác của cả hai.

Tất cả các công đoạn đã chuẩn ổn thoả, người đàn ông kéo Hứa Lang từ trên mặt đất lên, đi xuyên qua đại sảnh, ngang qua hành lang dài, cuối cùng ngừng lại trước một cánh cửa.

Là thời điểm để làm ra một vài hành động phản kháng, vì thế Hứa Lang tượng trưng màgiãy giụa thân mình một chút, "Buông tôi ra!"

Đôi tay của người đàn ông buộc chặt, thế cho nên đầu của Hứa Lang lập tức đụng vào nguc vủa hắn, "Yên phận một chút."

Cửa mở, một chiếc giường lớn xuất hiện ở giữa căn phòng.

Lại xuất hiện một chiếc giường lớn có độ rộng quen thuộc.

"Có chờ mong hay không?" Người đàn ông đeo mặt nạ cúi đầu dò hỏi Hứa Lang, trong giọng nói tràn ngập sự hài hước, "Em ngoan ngoãn một chút."

Hứa Lang nghiêng mặt, không để ý tới hắn, hai chân có lệ mà đá đạp vài cái.

"Phanh" một tiếng, cơ thể của Hứa Lang ngã vào chiếc nệm mềm mại.

Người đàn ông trước mắt bắt đầu thong thả ung dung mà c0i áo sơ mi, sau đó mỉm cười đè lên.

Lăn lộn một đêm, Hứa Lang không chỉ đau eo mà ở chỗ cổ tay cũng rách da luôn.

Đều là do miếng vải lụa kia!

Người đàn ông đeo mặt nạ không biết đã đi đâu, Hứa Lang đỡ eo ngồi dậy từ trên giường, vốn tưởng rằng cửa phòng sẽ bị khóa lại, không nghĩ tới Hứa Lang chỉ đẩy một cái, cửa phòng liền mở.

Hành lang im ắng, Hứa Lang không xác định phương hướng mà đi dọc theo thảm lát sàng, không biết đi được bao lâu, mãi đến khi cậu đi đến cuối hành lang, Hứa Lang mới ngừng lại.

Cuối hành lang có một cánh cửa, hơn nữa cửa chỉ khép hờ, bên trong loáng thoáng cótiếng nói chuyện truyền ra, Hứa Lang rón ra rón rén mà đi qua, đầu để sát lên trên cửa, nhìn trộm vào bên trong cánh cửa.

"Bọn họ đã chú ý đến chúng ta, sau nhóm người này, vẫn là nên tạm dừng một chút."

Người đàn ông đeo mặt nạ nhàn nhã dựa vào trên ghế, không cần tháo xuống mặt nạ cũng có thể từ độ cung nơi khóe miệng của hắn nhìn ra được tâm tình của hắn hôm nayrất tốt.

"Tạm dừng? Chỉ sợ là vị ở phía trên kia không đồng ý thôi." Mí mắt của người đàn ông đeo mặt nạ nhướng một cái, tầm mắt vòng qua trợ lý Ngô ở đối diện, nhìn chằm chằm ra cửa.

Nơi đó chính là có một cái đầu nhỏ đang trốn tránh.

Ánh mắt của người đàn ông đeo mặt nạ trở nên nhu hòa, độ cung nơi khóe miệng lại tăng lớn hơn nữa, sau đó hắn đứng lên khỏi ghế, chậm rãi dạo bước ở trong phòng.

"Lão đại, nếu không ngài bỏ ra một chút thời gian đi tìm vị kia một chút?"

"Được thôi, anh sắp đặt đi." Lúc nói chuyện, người đàn ông cũng đã đi tới cửa.

Cái đầu nhỏ kia giống như sợ hãi, "vèo" một cái, lập tức rụt lại, người đàn ông đeo mặt nạ cười khẽ ra tiếng.

"Được rồi, anh đi xuống trước đi. Đi ra từ cửa sau."

Trợ lý Ngô nghi hoặc mà nhìn thoáng qua người đàn ông đeo mặt nạ, rõ ràng cửa chính ở ngay phía sau ngài, vì sao lại kêu tôi đi cửa sau, tôi không xứng đi cửa trước?

Nghĩ thầm là nghĩ như vậy, nhưng trợ lý Ngô vẫn là đi ra từ cửa sau.

Hứa Lang nghe được cuộc trò chuyện bên trong đã kết thúc, lập tức xoay người muốnrời đi, không nghĩ tới cánh cửa đang khép hờ kia lại bị mở ra.

"Đứng lại."

Tiếng nói khàn khàn của người đàn ông xuất hiện ở phía sau.

"Nghe lén xong liền muốn chạy?" Người đàn ông đeo mặt nạ không nhanh không chậmmà đi đến phía sau Hứa Lang, duỗi tay xoay người Hứa Lang lại đối mặt với hắn, sau đó cậu liền nghe được giọng nói trầm thấp, "Đi vào thoa thuốc giúp tôi, tối hôm qua emcào tôi rất ác."

Mặt Hứa Lang nháy mắt đỏ lên, ấp úng nói không nên lời.

Người đàn ông vòng lấy Hứa Lang từ phía sau, sau đó đẩy cậu đi vào trong phòng.

Xem cách trang trí của căn phòng này, ở đây chắc là một văn phòng, chính giữa để một cái bàn hình tứ giác, trên mặt bàn có để một hộp y tế.

Một tiếng "răng rắc" vang lên, cửa bị khoá.

Hứa Lang nhướng mày, nhìn tình cảnh này, hắn định muốn "ban ngày tuyên dâm" đây mà.

"Còn thất thần làm gì, mở hộp thuốc ra."

Hứa Lang dựa theo lời của người đàn ông, mở hộp thuốc ra.

"C0i quần áo ra cho tôi."

Người đàn ông giang hai tay đứng ở một bên, không cần xem đều biết giờ phút này biểu tình phía dưới mặt nạ đang lộ ra sự bi3n thái.

"Tự anh c0i." Hứa Lang lùi lại một bước, dùng thực lực biểu hiện rằng cậu không muốn, cậu là bị ép.

Người đàn ông cười nhạo một tiếng, sau đó đi tới chỗ Hứa Lang, "Làm bộ cái gì? Đêm qua không phải em rất hưng phấn hả? Hôm nay lại thay đổi rồi à."

Tiếp theo, hắn nắm lấy tay Hứa Lang, cưỡng bách mà lôi kéo tay của Hứa Lang c0itừng cái cúc áo cho hắn, hai người dựa vào thực gần, cơ hồ Hứa Lang sắp ngã vào trên người của hắn, mà phần lớn cúc áo đều là người đàn ông đeo mặt nạ tự c0i.

Toàn bộ quá trình, Hứa Lang đều là bộ dáng "người con trai đàng hoàng bị bắt ép", mà người đàn ông đeo mặt nạ thoạt nhìn lại rất thích thú, độ cong nơi khóe miệng đều không hề giảm xuống chút nào.

"Soạt" một tiếng, áo sơ mi bị ném xuống đất, người đàn ông nhìn chằm chằm Hứa Lang, hắn chậm rãi xoay người lại, ngữ khí thế mà lại có một chút làm nũng, nói: "Em nhìn xem, lưng tôi bị em cào thành cái dạng gì rồi!"

Hứa Lang liếc mắt một cái, quả thực, lưng của người đàn ông đã "thảm không nỡ nhìn".

Trên cơ lưng cường tráng đều là dấu tay cào của cậu, cậu cúi đầu nhìn qua móng taycủa mình, cũng đâu có dài lắm đâu, sao lại sắc bén như vậy. Về sau phải lấy cây giũa móng mài một chút mới được.

Vì thế thoa thoa thuốc một lát lại cọ xát ra pháo hoa.

Sau khi hai người kết thúc, người đàn ông đeo mặt nạ tr4n trụi nửa người trên mà ôm Hứa Lang đi ra văn phòng, đôi môi cười tủm tỉm, văn phòng giỏi quá!

Nhìn mosaic một bữa trưa, mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đều tập mãi thành thói quen, "Hên quá, hết mosaic rồi đúng không? Tôi phải kêu mấy người chị em của tôi tới đu couple!"

(mosaic là mấy cái dấu vết làm mờ mà người ta che khi tới cảnh nóng hoặc bạo lực trên màn ảnh ấy)

"Kết thúc, rốt cuộc kết thúc, từ tối hôm qua tới giờ, tôi mệt mỏi quá."

"+1."

"+1."

"Hẳn là bắt đầu tới cốt truyện rồi đi. Nhanh lên đến cốt truyện, tôi thật sự mệt mỏi quá."

Sau khi nghỉ ngơi một buổi trưa, Hứa Lang rốt cuộc có thể bò dậy khỏi giường, cậu đi ra khỏi phòng, đi tới hành lang bên kia.

Kết quả đi tới một chỗ cùng loại với ban công, đứng ở nơi đó có thể nhìn thấy toàn bộ đảo nhỏ.

Hứa Lang híp mắt nhìn ra biển rộng ở xa, hình như có một chiếc tàu đang chạy về phía bên này.

Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, rốt cuộc đến bờ biển, trên tàu liên tục có vài người bước xuống, bởi vì khoảng cách quá xa, Hứa Lang không thấy rõ được bộ dáng của họ.

Cho đến khi có sáu tên đàn ông bị râu quai nón dẫn tới chính giữa đảo nhỏ, Hứa Lang lúc này mới thấy được rõ ràng bộ dáng của sáu tên đó.

Sáu tên đàn ông đều mặc tây trang, bộ dáng giống như thương nhân, trong đó có một nửa người đều có bụng bia thật lớn, còn có một nửa người thì đỉnh đầu trọc lóc.

Dưới sự dẫn dắt của râu quai nón, bọn họ đi tới toà kiến trúc mà những cô gái đang ở.

Hứa Lang thậm chí thấy được điệu cười đáng khinh trên mặt của mấy tên đàn ông đó, Hứa Lang có một dự cảm không tốt, những cô gái bên trong sắp gặp chuyện bất trắc.

Cậu đi cầu thang xuống dưới, từng bước nhanh hơn từng bước, cho đến khi Hứa Lang đi xướng từ trên lầu, những tên đàn ông đó đã không thấy bóng dáng.

Làm sao để tránh thoát được nhân viên bảo vệ mà lẻn vào toà kiến trúc bên phải kia đây?

Hứa Lang làm bộ lơ đãng mà lắc lư trước mặt bọn họ, lắc tới lắc lui chút hồi thì lắc ra đằng sau, nhìn toà kiến tức cao ngất không hề có thứ gì để leo lên được kia, Hứa Lang thở dài, muốn bò cũng không bò lên được.

Bất đắc dĩ, Hứa Lang đành phải dựa vào góc tường, cậu cũng không biết cậu ở lại chỗnày làm gì.

An ủi? An ủi ai chứ? Chính cậu hay là những cô gái bên trong kia?

Chờ rồi lại chờ, bầu trời cũng đã tối thành than, người ở bên trong vẫn chưa ra, Hứa Lang đứng lên, xoa xoa cẳng chân đã ngồi xổm đến tê rần của mình, chết lặng mà đi về.

Còn chưa tới toà kiến trúc ở giữa, đã bị người nắm lấy cánh tay, "Đi đâu?"

"Không có đi đâu cả. Tôi có chút buồn nên đi ra hít thở không khí."

"Hít thở không khí, hít một buổi trưa, thêm cả buổi tối?"

"Còn chưa hết buổi tối mà?"

Người đàn ông đeo mặt nạ bị chọc tức đến cười lạnh, trầm mặc lôi kéo Hứa Lang đi vào toà kiến trúc, ven đường đụng tới mấy tên tiểu lâu la khác, mắt họ đều nhìn thẳng phía trước, cứ như là nhìn không thấy hai người họ vậy.

Sau khi hai người đi vào.

Tiểu lâu la đi tuần tra vừa rồi đều "hai mặt nhìn nhau", "Đây là cây vạn tuế ra hoa?"

(Cây vạn tuế ra hoa: ý chỉ anh công cuối cùng cũng té vào tình yêu)

"Mày không biết gì hết, đã ra hoa cả đêm rồi."

"Không hổ là lão đại, các phương diện đều rất trâu bò!"

"Thật hâm mộ thằng nhóc kia, đi theo lão đại, còn không phải ăn sung mặc sướng cả ngày."

"Mày không có thủ đoạn như người ta, nhớ trước đây có bao nhiêu người, mặc kệ nam nữ đều muốn bò lên giường lão đại, kết quả, có cái nào là có kết cục tốt đâu."

"Chậc chậc chậc, nói tới cái này, tao có nhớ, lúc trước có một thằng bỏ thuốc lão đại, bị lão đại đá một cái gãy cả chân, trường hợp đó, hiện tại nhớ tới vẫn còn sợ đây này."

Hai tên tiểu lâu la xoa xoa cánh tay, chậm rãi tách ra, không nói chuyện nữa.

- --------------------------------------

Buổi sáng yên tĩnh đã bị một tiếng thét chói ta của con gái phá vỡ, Hứa Lang mơ mơ màng màng bò dậy từ trên giường, xoa xoa tóc liền đi ra ngoài.

Kết quả, đứng trên ban công thấy được một cô gái bị nâng đi.

Cậu nhanh chân chạy từ dưới lầu xuống, cô gái đang bị nâng đi vừa lúc xuất hiện ở trước mặt Hứa Lang.

Trên cơ thể của cô đều là vết thương, đôi mắt nhắm chặt, hai người đang nâng cô gái lạnh nhạt mà đi về phía trước, phảng phất cứ như đang nâng một vật phẩm nào đó chứ không phải con người.

Bởi vì không có người ngăn cậu, cho nên Hứa Lang liền đi theo sau lưng họ, đi đượcmột khoảng cách, bọn họ đi tới trước một vách đá khá cao, có người mở ra cửa sắt trên vách đá, sau đó ném cô gái vào.

Thì ra đối diện với huy3tđộng chứa thi thể nam, cũng có một cái huy3tđộng, nhưng mà là dùng để chứa thi thể nữ!

Mấy người nâng cái giá lúc nảy đang chuẩn bị đi, thì có người nói với Hứa Lang: "Chịdâu, anh vẫn là nên đi về nhanh đi, nếu như bị đại ca phát hiện anh ở chỗ này thì không tốt đâu."

Chị dâu?

Thực tốt, cậu đã đột phá vách ngăn tiến hoá về giới tính!

"Tôi xem xong sẽ đi liền."

Chờ sau khi họ đi, Hứa Lang đẩy cửa ra, tình hình bên trong giống y đúc với huy3tđộng chứa thi thể nam bên kia. Cậu đi vào quan sát một chút thi thể nữ vừa bị nâng vào hôm nay.

Dấu vết trên thi thể có một chút giống bị roi đánh, mặt khác còn có rải rác dấu vết bị véoở các nơi, không ngoài dự kiến mà nói, cô gái này là bị ngược đãi đến chết, mà nguyên nhân tử vong cùng với sáu tên đàn ông kia có mối quan hệ vô cùng chặt chẽ.

Sau khi xem xong thi thể, Hứa Lang đi ra từ bên trong, tâm tình không tốt chút nào.

Những người này có tổ chức mà lừa đông đảo đàn ông cùng phụ nữ đến đảo nhỏ, sau đó tiến hành những hành động phạm tội "thảm không nỡ nhìn" với họ, hiện tại đã biết bọn họ lợi dụng nữ giới để làm cái gì, nhưng còn nam giới thì sao? Cho ăn ngon, còn rèn luyện th4n thể, điều này còn không rõ ràng là "cho ăn mập rồi giết" sao?

Còn có, trong cuộc đối thoại giữa người đàn ông đeo mặt nạ cùng với trợ lý Ngô có đề cấp đến "vị kia", người đó là ai? Là thủ phạm chính của tập đoàn tội phạm này sao?

"Vị kia" đảm đương vai trò và nhân vật gì trong tổ chức này?

Phòng phát sóng trực tiếp, mọi người trầm mặc mà đốt đèn cầy.

(tui nghĩ "đốt đèn cầy" ở đây có nghĩa là đang mặc niệm cho người đã khuất ấy)

"Nhiều xương cốt cùng với thi thể như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy."

"Quá tàn nhẫn, cái này còn là sự tình đã phát sinh trong thực tế!"

"May mắn là những người này đều đã đền tội, nên xử bắn thì xử bắn, nên ngồi tù thì đều ngồi tù."

_________

Edit + Beta: tnsgroup

_Hết chương 21_