Ta Ở Phạm Tội Hiện Trường Liêu Hung Thủ

Chương 23



Trong phòng phát sóng trực tiếp của Hứa Lang, mọi người đều "nín thở ngưng thần" mà nhìn màn hình.

Trên màn hình là một căn phòng có không gian rất lớn, đèn dây tóc phủ kín trên trần nhà, ánh sáng phi thường chói mắt chiếu sáng toàn bộ căn phòng, Hứa Lang đang bị hai người mặc áo blouse trắng ấn xuống, bắt cậu phải nằm trên một chiếc giường nhỏ.

Cậu trợn tròn mắt mà nhìn một người trong đó đi ra khỏi phòng, tầm một giây sau, người nọ lại bước vào, chẳng qua lần này, lúc tiến vào, tay của y lại đẩy một chiếc xe giải phẫu.

Trên xe giải phẫu để đầy các loại dao nhỏ, còn có chai, lọ, vại, bình cùng với nước thuốc để bảo tồn nội tạng.

Người nọ đẩy xe giải phẫu đến bên người Hứa Lang, thân xe lạnh lẽo đụng phải chân của cậu, vật phẩm bằng sắt lạnh băng làm tăng thêm sự sợ hãi.

Dưới ánh đèn màu trắng, người nọ cầm lên một con dao phẫu thuật loé lên ánh sáng kim loại, bàn tay của y xoay con dao vài vòng, cảm giác được Hứa Lang giãy giụa, một người trong đó lại tăng lớn lực độ, ấn cậu nằm xuống mạnh hơn.

Đôi mắt độc ác của người đang cầm dao kia nhìn chằm chằm Hứa Lang, y hưng phấn mà vặn vẹo cổ, nhìn tần suất cùng với tốc độ kia, cổ chắc cũng sắp bị vặn thành bánh quẩy rồi.

Mà người đang ấn Hứa Lang kia bắt đầu c0i áo trên của cậu ra, th4n thể tr4n trụi lập tức tiếp xúc tới không khí lạnh lẽo làm Hứa Lang khó có thể ức chế mà run lên một cái.

Trên da thịt tuyết trắng, có thể rõ ràng nhìn thấy được từng cọng lông tơ đang dựng thẳng lên.

Cái người đang vặn vẹo cổ kia rốt cuộc cũng dừng lại một màn khiếp người này, sau đó y cầm con dao phẫu thuật hướng về phía bụng của Hứa Lang, định vạch bụng của cậu ra.

Khi vật bằng sắt lạnh băng kia đảo qua làn da của Hứa Lang, trong lúc "nghìn cân treo sợi tóc", Hứa Lang nghiêng thân mình sang một bên, dao phẫu thuật lập tức c4m vào ván giường dưới thân của cậu.

Người nọ nhìn thấy không cắm trúng, biểu tình trên mặt như là một con chim nhỏ đang phẫn nộ, trong cổ họng cũng truyền ra từng trận thanh âm nghẹn ngào.

Hứa Lang bị một người khác hung hăng mà bẻ thân mình cậu lại, sức lực rất lớn kia lại đè lên th4n thể của Hứa Lang lần nữa.

Khi thấy Hứa Lang đã an tĩnh lại, người nọ "hừ" lạnh một tiếng, lại cầm lấy một đồ vật khác từ trên xe giải phẫu.

Lúc này đây, đổi thành cưa.

"Không thành thật, cưa hết tay, cưa hết chân!"

Tức khắc, tiếng "ong ong" của cưa điện tràn ngập toàn bộ căn phòng, cưa điện sắc bén cùng với vận tốc quay cực nhanh đang hướng về phía chân trái của Hứa Lang.

Mắt thấy cưa điện sắp duỗi tới trên đùi của mình, Hứa Lang cắn răng một cái, dùng thủ đoạn cả người ra, cơ thể cố sức quay cuồng qua một bên, chỉ nghe một tiếng "oanh", cậu ngã từ trên chiếc giường nhỏ xuống đất, mà kế hoạch dùng cưa điện của người nọ cũng thất bại.

Hứa Lang đạt được một khoảng thời gian tự do ngắn ngủi, cậu dùng tay nâng chiếc giường nhỏ lên, cắn răng ném nó về phía hai người kia.

Cưa điện rớt khỏi tay người nọ, vừa lúc rơi xuống bên cạnh Hứa Lang.

Nhìn chiếc cưa điện còn đang chuyển động "ong ong" kia, Hứa Lang cười lạnh, đây gọi là "ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây".

Lúc này, mấy người coi như đã nằm trong lòng bàn tay của tôi rồi.

Cậu thong thả ung dung mà cong lưng, nhặt chiếc cưa điện đang nằm trên mặt đất lên, sau đó giơ cưa điện lên, vọt qua.

Phần thịt không hề có máu còn lại của tay chân đã bị cụt đang bay múa đầy trời, cứ như một quả khí cầu sau khi nổ mạnh vậy, rách nát bất kham.

Hứa Lang giơ cưa điện lên, ngửa đầu nhìn những mảnh nhỏ đang bay trong không trung, cất tiếng cười to.

Ông đây cư nhiên có thể xử lý quỷ! Quá đã!

Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp xuất hiện một loạt ký tự "666666".

(666: Trong tiếng Trung là 六六六 và cách phát âm của từ này lại có phần giống với từ 牛. Hàm ý của từ 牛 lại có nghĩa là để khen một người rất giỏi, thậm chí là có thể nói là "trâu bò" => 666 = trâu bò)

"《 Tác dụng của cưa điện sẽ ra sao trong khi tác chiến với quỷ quái 》, vị đại lão nào phân tích giúp tại hạ một chút, nguyên lý trong đó là như thế nào vậy?"

"Biết nguyên lý làm gì, hai chữ thôi, "quá đã"!"

"6666666666".

Nhưng mà, lại một vấn đề mới xuất hiện, làm thế nào để đi ra ngoài? Trừ bỏ con đường từng đi qua, nơi này hẳn là còn có một con đường ra khác.

Hứa Lang kéo cưa điện, đi tới đi lui khắp tầng hầm ngầm, kết quả lại không thu hoạch được gì, cậu đã mệt không chịu nổi, phải nghỉ ngơi trong chốc lát rồi suy nghĩ sau vậy.

Buổi tối, một con thuyền cập bờ đến nột phía rìa của đảo nhỏ, người đàn ông đeo mặt nạ bước xuống thuyền.

Tây trang màu đen sậm được bao phủ bởi bầu trời đêm đen nhánh, chỉ có một chút ánh trăng mỏng manh không đủ để chiếu sáng, mấy tên đàn em phía sau ngay lập tức bật đèn pin, dẫn đường cho người đàn ông đeo mặt nạ.

Hắn kéo kéo cà vạt, lộ ra một phần cổ tuyết trắng, tiếng bước chân nặng nề có tiết tấu mà đạp lên trên mặt đất, nghĩ đến người thanh niên còn đang chờ hắn trong phòng, khóe mắt mỏi mệt của người đàn ông tăng thêm một tia mềm mại.

Nhưng sau khi mở cửa phòng, người thanh niên mà hắn chờ mong lại không có ở trong phòng.

Hắn c0i áo khoác ra, treo lên giá áo trong góc tường, tháo mặt nạ xuống, lộ ra một gương mặt giống y như đúc Liễu Tư Hi.

Gương mặt kia âm trầm, khóe mắt căng chặt buông xuống, cứ như đang rất cực lực mà áp chế cảm xúc.

"Lý cường, tiến vào."

Râu quai nón đứng ở bên ngoài nghe được tên của mình được phát ra từ một thanh âm khàn khàn lạnh nhạt, trên người không tự giác mà toát ra mồ hôi lạnh, ông ta ngượng ngùng bước vào, cúi đầu cúi người nói: "Lão đại, có chuyện gì?"

Liễu Tư Hi đứng lên, chậm rãi đi đến bên người ông ta.

Lúc râu quai nón hạ tầm mắt nhìn xuống, thấy được đôi giày da màu đen sáng chói kia, ông ta vậy mà có cảm giác như cặp giày kia sắp đá mình một phát.

"Hứa Lang đâu?"

Chị dâu? Không phải vẫn luôn ở trong phòng sao? Râu quai nón cả gan ngẩng đầu nhìn lướt qua phía sau Liễu Tư Hi, Hứa Lang thế nhưng không ở trong phòng!

"Lão đại, tôi, tôi không biết!"

"Không biết?" Tuy rằng thanh âm trầm thấp bình bình đạm đạm, nhưng đối với râu quai nón đã cực kì quen thuộc với thanh âm kia mới biết, đây là biểu hiện của một điều, lão đại tức giận, hơn nữa là rất tức giận.

"Tôi sẽ đi tìm liền!"

"Tìm? Có thể tìm được hay không?" Râu quai nón cúi đầu, nhìn đôi giày da cách mình ngày càng xa, cho đến khi dừng lại trước cửa sổ.

Ông ta hơi hơi ngẩng đầu, nhìn lão đại đứng trước cửa sổ, bóng dáng vậy mà có một tia cô đơn, còn có một sự phẫn nộ cùng thương tâm trộn lẫn trong đó.

"Chắc chắn có thể!"

Liễu Tư Hi chậm rãi quay đầu lại, gương mặt đã từng thấy qua kia xuất hiện trước mắt của râu quai nón.

Tuy rằng có hơi kinh ngạc với diện mạo chân thật của lão đại, nhưng với những "Kinh nghiệm sa trường" mà mình có được, ông ta đã kịp thời ngăn chặn được biểu tình của mình lại.

"Ha." Liễu Tư Hi hơi hơi mỉm cười, mái tóc được cố định bởi keo xịt tóc đã hỗn độn mà rớt trên trán, "Từ lúc buổi sáng sau khi tôi đi, đến bây giờ đã là thời gian cả một ngày.

Cả ngày, ngay cả một con gà mái già cũng không biết đã đẻ được bao nhiêu trứng.

Với cái tính cách không ngồi yên được của Hứa Lang kia, nói không chừng đã sớm chạy đến chân trời góc biển.

Tìm? Ông muốn đi đâu tìm?"

Trên mặt của hắn đang giữ tươi cười, trong nháy mắt, mặt của hắn lập tức chuyển sang âm trầm, thoạt nhìn khiến cho người ta vô cùng sợ hãi, "Tôi đã dặn dò ông, nhưng mà, ông lại làm thành như vậy."

Hắn chậm rãi đi đến bên người của râu quai nón, nhẹ nhàng giơ tay đặt lên trên vai của ông ta, "Ông nói thử xem, tôi phải trừng phạt ông như thế nào đây?"

Râu quai nón bị dọa cho toát mồ hôi lạnh cả người, đầu gối mềm nhũn, "bịch" một tiếng, quỳ gối trên mặt đất, "Xin lão đại tha mạng! Xin lão đại tha mạng!"

Biểu tình của Liễu Tư Hi bình tĩnh, hắn xoay qua xoay lại cúc áo nơi cổ tay làm bằng thủy tinh, dưới chân lại đột nhiên đá râu quai nón ra khỏi cửa.

Hắn nâng nâng mí mắt một chút, nhìn râu quai nón đang lộ ra biểu tình đau đớn mà ôm bụng, "Nể tình ông đã phục vụ tôi nhiều năm như vậy, tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, lần sau sẽ không đơn giản chỉ là bị thương như vậy."

Râu quai nón lập tức quỳ xuống dập đầu, trong miệng nói cảm ơn lão đại, cảm ơn lão đại.

Liễu Tư Hi đóng cửa cái "rầm", đi đến cuối giường ngồi xuống, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn đứng dậy đi ra khỏi cửa, đi tới văn phòng.

Một màn hình cực lớn đang truyền phát những hình ảnh theo dõi trên đảo nhỏ từ buổi sáng đến bây giờ, Liễu Tư Hi ngồi ghế trên đen bằng da, vô cùng chăm chú mà nhìn Hứa Lang trên màn hình.

Nhìn cậu đi từ trên ban công đi tới trên sân của đảo nhỏ, sau đó đi vào trong đám người, nói nhỏ gì đó với Lưu Thượng.

Sau đó, một mình cậu đi về phía toà kiến trúc bên trái.

Hình ảnh thay đổi đến cảnh tượng bên trong toà kiến trúc bên trái, Hứa Lang đi tới đi lui ở tằng một, như là đang tìm một đồ vật gì đó, Liễu Tư Hi sờ sờ cằm, đột nhiên mỉm cười không rõ nguyên do.

Sau đó hắn nhìn thấy cậu bỗng nhiên núp vào, lúc sau cậu lại từ trong góc xó xỉnh đi ra, động tác có hơi quỷ dị, như là đang theo dõi thứ gì.

Liễu Tư Hi hơi hơi híp mắt, nhìn thấy cơ quan ở cuối hành lang trong tình huống không có người đụng chạm lại chậm rãi mở ra.

Sau khi Hứa Lang đi vào, cửa mới đóng lại.

Tiếp theo, hình ảnh chuyển tới trong tầng hầm ngầm.

Chỉ thấy một người Hứa Lang nằm trên một chiếc giường nhỏ, thoạt nhìn không thể nhúc nhích, hơn nữa biểu tình trên mặt  cậu lại có khi thì hoảng sợ, có khi lại bình tĩnh, sau đó, một việc quỷ dị đã xảy ra, một chiếc xe giải phẫu dưới tình huống không có người đụng chạm, lại đang chậm rãi mà đi tới trước giường Hứa Lang.

Khi nhìn thấy chiếc cưa điện không hề có người thao túng kia bổ về phía cơ thể của Hứa Lang, trên trán của Liễu Tư Hi toát ra mồ hôi, hắn khẩn trương mà nuốt một ngụm nước miếng, đôi mắt khô khốc nhìn chằm chằm màn hình.

May mắn chính là, Hứa Lang đoạt lấy cưa điện, kết thúc hết thảy quá trình khủng b0 kia.

Liễu Tư Hi thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc sau liền đứng dậy khỏi ghế.

Bước chân vững vàng đi về phía tầng hầm ngầm.

Một ngày không có ăn cơm, Hứa Lang bị đánh thức bởi cảm giác đói khát truyền đến từ trong bụng, cậu chậm rãi mở to hai mắt, phát hiện một sự thật rằng mình vẫn còn chưa chạy thoát ra khỏi đây, rõ ràng trong mơ cậu đã nằm ở trên giường ngủ rất ngon mà.

Cậu thở dài một hơi, nếu Liễu Tư Hi có thể phát hiện cậu mất tích, khẳng định sẽ đi kiếm cậu.

Nhưng là, hắn thật sự có thể biết được cậu đang ở chỗ này sao?

Hứa Lang dựa vào trên tường, bất đắc dĩ mà nhìn bốn phía, đột nhiên xuất hiện một tiếng bước chân có quy luật đang trầm trọng mà bước từ phía trên xuống.

Trong màn đêm yên tĩnh, đặc biệt là trong căn phòng vừa mới có quỷ xuất hiện, có vẻ đặc biệt khiếp người.

Cậu ôm cưa điện, chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng đi tới cửa, nghiêm túc đề phòng.

Tiếng bước chân trầm trọng ngừng lại trước cửa.

"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa bị đẩy ra.

Hứa Lang lập tức bật công tắc cưa điện, trong tạp âm "ong ong", cậu nhào về phía cửa.

"Thế nào, muốn mưu sát chồng mình sao?"

Thanh âm quen thuộc xuyên thấu qua tạp âm truyền tới lỗ tai của Hứa Lang, người đàn ông đeo mặt nạ đang đứng ngoài cửa làm tinh thần của Hứa Lang rung lên.

Cậu lập tức ném cưa điện trong tay xuống, chạy qua chỗ của Liễu Tư Hi.

Liễu Tư Hi giang đôi tay ra, tiếp được Hứa Lang đang nhảy đến trên người mình.

Hứa Lang kẹp chặt hai chân lên eo của Liễu Tư Hi, sau đó vùi đầu vào cổ của hắn, cứ như đang làm nũng mà cọ cọ cằm của hắn.

Liễu Tư Hi cười, tiếng nói trầm thấp xuyên thấu qua hầu kết truyền tới Hứa Lang, đôi tay của hắn gắt gao ôm lấy vòng eo Hứa Lang, sau đó cứ như vậy mà ôm Hứa Lang đi lên trên.

"Em đói bụng, muốn ăn đồ ăn."

"Được, muốn ăn cái gì sẽ có cái đó."

"Em mệt mỏi, còn muốn ngủ."

"Được, chúng ta ăn xong liền ngủ."

"Anh đến thật chậm. Em đợi đã lâu."

"Tôi vừa mới trở về từ bên ngoài."

"Em rất thích anh."

Tuy rằng một câu cuối cùng Hứa Lang nói rất nhỏ, nhưng Liễu Tư Hi vẫn là nghe thấy được. Bước chân đang lên cầu thang của hắn ngừng lại, sau đó ôm Hứa Lang, đè cậu lên trên tường.

Hắn cúi đầu xuống, dán cái trán của mình lên trên trán của Hứa Lang, thanh âm khàn khàn tràn ngập mị lực vang lên, "Lặp lại lần nữa."

Hứa Lang không dám nói tiếp, bởi vì cậu cảm giác được, vừa rồi sau khi nói xong câu nói kia, Liễu Tư Hi lập tức có "phản ứng". Nếu như cậu lại "thêm mắm dặm muối" nữa, trường hợp đó quá "đẹp", khó có thể tưởng tượng.

Vì thế, Hứa Lang lựa chọn im lặng.

Liễu Tư Hi "ý vị thâm trường" mà nhìn Hứa Lang, sau đó tâm tình rất tốt mà đi lên trên.

Hứa Lang đang cách hắn gần nhất còn nghe được trong cổ họng của hắn truyền ra vài khúc hát ngẫu hứng.

"Ngọt ngào, em cười thật ngọt ngào. Giống như đoá hoa đang nở lúc xuân về, nở lúc xuân về ~~"

Phòng phát sóng trực tiếp, "Đây là tỏ tình đấy à?"

"Hehe! Hehe! Hehe!"

"Lầu trên không được truyền bá những ngôn từ sắc t1nh!"

"Cút cút, người "dơ" thì thấy cái gì cũng "dơ", tôi đây chỉ là đơn thuần tỏ vẻ vui vẻ mà thôi!"

_________

Edit + Beta: tnsgroup

_Hết chương 23_