Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 11



Lập tức có người xông tới, kéo Diệp Mai Hoa đứng lên rồi lôi cô đi.

“Không! Tôi không hề đánh cậu bé! Anh nghe tôi nói …”

“Đem cô ta đi!”

Diệp Mai Hoa không kịp giải thích đã bị kéo ra ngoài.

Tần Đức Hải nghĩ lại mà run sợ, anh biết rõ tầm quan trọng của Tạ Bách An đối với chủ tịch Tạ. Nếu cậu chủ nhỏ này thật sự xảy ra chuyện, anh cũng sẽ chết thê thảm.

“Cậu chủ nhỏ, để tôi đưa cậu đi bệnh viện!”

Tạ Bách An cuối cùng cũng nôn hết chỗ cơm vừa rồi ra khỏi cô, khuôn mặt bị nghẹn tới tái xanh giờ mới dịu đi một chút.

Cậu bé nắm chặt tay thư ký Tần, nói: “Thư ký Tần, không phải .”

Bởi vì quá lo lắng, Tạ Bách An nói không nên lời.

Tần Đức Hải vội vàng vỗ sau lưng cậu rồi nói: “Cứ từ từ rồi nói”

Tạ Bách An cũng không nói nữa, trực tiếp nắm tay thư ký Tần kéo ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên cậu có thể ăn được những món ăn mà người khác ăn, hơn nữa hương vị mà cậu vừa cảm nhận được, rất giống vị đồ ăn của mẹ …

“Thư ký Tần, đưa dì ấy trở lại. Mau lên”

“Cậu chủ nhỏ, cô ta muốn hại cậu, không thể..” “Tìm dì ấy trở về!”.

Tần Đức Hải có chút sửng sốt.

Anh vẫn luôn nhìn cậu chủ nhỏ lớn lên. Tạ Bách An từ trước đến nay trầm mặc, cũng không mấy khi nói ra suy nghĩ của bản thân, thực sự rất ít khi thấy cậu bé trực tiếp nói ra ý muốn của mình như thế này.

Tạ Bách An lo lắng, đầu đều là mồ hôi, hét lên một cách cứng rắn:

“Thư ký Tần, mau đem dì ấy trở về. Vừa rồi tôi bị nghẹn, là dì ấy giúp tôi. Thư ký Tần, chú trách oan dì ấy rồi”.

Ánh mắt Tần Đức Hải chậm rãi dừng ở hộp cơm đang mở ra trên mặt bàn, cuối cùng cũng tình táo lại.

Anh lập tức cho người đuổi theo cô, nhưng không ngờ cô đã đi rồi. Tới lúc Tạ Minh Thành trở về, liền thấy Tạ Bách An có vẻ rầu rĩ không vui.

Tần Đức Hải tiến lên hạ giọng kể lại toàn bộ sự việc, mặt tràn đầy vẻ áy náy. “Thực xin lỗi, chủ tịch, là do tôi sai. Tôi sẽ lập tức cho người đi tìm cô ấy.”

“Không cần. Cậu cứ đi trước đi.”

Tần Đức Hải lập tức lui ra, trong văn phòng chỉ còn lại Tạ Minh Thành và Tạ Bách An.

“Bố, có thể tìm dì ấy về không?”

 

Tạ Minh Thành kéo chiếc ghế dựa và ngồi xuống, đôi mắt thâm trầm, nói: “Vì sao con muốn tìm cô ta về?”

Tạ Bách An từ trước đến nay đều có chút sợ hãi bố mình, nhưng vừa nghĩ tới chị ban nãy, cậu liền lấy hết can đảm rồi nói:

“Dì ấy là nhân viên công ty, không thể cứ như vậy không làm rõ ràng mọi chuyện mà đuổi dì ấy đi được.”

“Con xin giúp cô ta sao?”

“Bố ..”.

“Cho bố một lý do thuyết phục đi”

“Bố, lần trước con tìm được một lỗ hổng phần mềm, bố nói sẽ đáp ứng một yêu cầu của con. Bây giờ bố phải tìm được dì ấy”.

Tạ Minh Thành cong môi, có điều nụ cười này không được ấm áp cho lắm.

Tạ Bách An có chút sợ hãi với nụ cười này của bố, lần trước khi cậu nhìn thấy bố cười kiểu này, công ty của đối thủ đã phá sản trong vòng chưa tới ba ngày.

Nhưng là Tạ Bách An cắn răng, cậu bé vẫn kiên trì không thay đổi ý định.

Rốt cuộc, Tạ Minh Thành nhàn nhạt nói: “Bố sẽ đáp ứng yêu cầu của con”

Được sự đồng ý của bố, tâm trạng Tạ Bách An lập tức tốt lên, tiếp tục ôm lấy notebook nghiên cứu các mã số một cách nghiêm túc.

Tạ Minh Thành bước ra ngoài, Tần Đức Hải lập tức đi tới, thấp giọng nói: “Chủ tịch, có cần tôi điều tra người phụ nữ đó không?”

Một người phụ nữ có thể được cậu chủ nhỏ để ý, tuyệt đối không đơn giản.

Ít nhất thì sau nhiều năm như vậy, Tần Đức Hải chưa từng ai có thể làm được việc này, ngay cả mẹ ruột của cậu chủ nhỏ cũng không làm được.

Tần Đức Hải theo Tạ Minh Thành rất nhiều năm, làm việc chăm chỉ cẩn trọng, hiểu rõ ràng cậu chủ nhỏ có tầm quan trọng thế nào với chủ tịch.

Tạ Minh Thành rất có thành kiến đối với phụ nữ, Tần Đức Hải vốn dĩ cho rằng đời này sẽ không thấy ông chủ của anh kết hôn.

Không ngờ sáu năm trước, đột nhiên xuất hiện một vị hôn thê. Một năm sau đó, còn có một đứa bé ra đời.

Ông chủ tuy rằng luôn lạnh lùng với cậu chủ nhỏ, nhưng Tần Đức Hải biết chẳng qua do ông chủ không biết cách biểu đạt tình cảm cha con mà thôi.

Có điều vị hôn thê kia của chủ tịch …

Tần Đức Hải thực sự không muốn nghĩ tới vị hôn thê dối trá lại tham lam của chủ tịch. Nếu không phải vì cô ta sinh ra được cậu chủ nhỏ thông minh như vậy, e rằng thân phận kia đã sớm không giữ được rôi.

Tạ Minh Thành trầm tư một hồi rồi nói: “Điều tra một chút đi. Mặt khác, tìm vài người vệ sĩ đi theo Bách An, tôi không muốn có việc ngoài ý muốn xảy ra”

“Vâng, ông chủ”

Sau khi bị đuổi ra khỏi Long Thành, Diệp Mai Hoa trực tiếp bỏ đi.

Cô biết là mình bị hiểu lầm, nhưng Tạ Minh Thành cũng sẽ không tin tưởng cô. Chi bằng tiết kiệm công sức giải thích, một lần nữa đi tìm một công việc khác, cô không còn thời gian để tức giận nữa.

Tuy nhiên, khi cô vội vàng tới bệnh viện, liền nghe bác sĩ báo tin, Trúc Nhã đã bị người thân của cô mang đi rồi.

Diệp Mai Hoa lập tức sững sờ,

Từ sau khi cô ngồi tù, mọi người thân quen đều đã đoạn tuyệt quan hệ với cô, cô căn bản không còn bất cứ ai gọi là người thân.

Để không bị tìm thấy, cô càng không nói với bất cứ ai tung tích của mình.

Những vị bác sĩ lại đưa ra bằng chứng, người kia tự xưng là mẹ của cô, bà ngoại của đứa trẻ, đã mang đứa bé đi rồi.

Diệp Mai Hoa không dám trì hoãn thêm nữa, trực tiếp tìm tới khu dân cư Phúc Gia, vốn là nhà cũ của CÔ.

Cửa không hề khóa, dường như đã biết trước rằng cô sẽ tìm tới.

Diệp Mai Hoa trực tiếp đẩy cửa ra, liền thấy trong phòng khách đang ngồi một bóng người quen thuộc.

Vụ Thúy Bình nâng chén trà lên nhấp một ngụm, khuôn mặt xấu xa không hề có chút ngạc nhiên nào.

Bà quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Mai Hoa, nói: “Tìm tới rồi? Tốc độ cũng nhanh lắm” Diệp Mai Hoa nắm chặt tay, nói: “Trúc Nhà đầu?” “Được ra tù sớm sao con không nói với người nhà một tiếng?”

Từ sáu năm trước, Diệp Mai Hoa đã thấy rõ bản chất của người mẹ kế này, trong lòng sớm không còn chút cảm tình nào với bà ta.

Nếu không phải vì để báo đáp ân tình của bố, cô sẽ không bao giờ nghe lời bà ta.

Diệp Mai Hoa cũng không phải con ruột của nhà họ Diệp. Thời điểm mẹ cô là Hứa Thanh Nhàn năm đó gả cho bố cô, vốn đã mang thai rồi.

Nhưng bố cô không những không ghét mẹ cô, vẫn quyết tâm lấy bà ấy và còn ra sức bảo vệ đứa bé Diệp Mai Hoa khi đó.

Cho nên, sau này khi bố cô và mẹ cô ly hôn, sau đó ông tái hôn với Vụ Thúy Bình, mẹ cô cũng chưa bao giờ trách ông.

Thậm chí ở thời điểm bà lâm bệnh nặng, còn gọi cho bố cô nhờ ông mang cô đi.

Diệp Mai Hoa nhớ rất rõ những lời mẹ cô đã nói trước khi qua đời, vì thế sau khi bố cô bị tai nạn giao thông trở thành người thực vật phải nằm viện, cô ngoan ngoãn ở lại nhà đợi ông tỉnh lại.

Ngay cả khi mẹ kế và em kế đối xử với cô rất tệ, cô cũng không nghĩ tới việc bỏ đi.

Cho tới khi bọn họ dùng thủ đoạn đưa cô vào tù.

“Bà đem Trúc Nhã giấu ở đâu rồi?”

Cô đã trả lại những gì đã nợ nhà họ Diệp, nhưng Trúc Nhã là ranh giới cuối cùng của cô, bất cứ ai đều không thể đụng vào.

Vụ Thúy Bình buồng chén trà, vẻ mặt có chút chán ghét nói: “Đây là thái độ của con gái nói chuyện với mẹ sao?”

Diệp Mai Hoa châm chọc nói: “Bà không phải là mẹ tôi”

“Quả nhiên không được dạy dỗ cẩn thận, ở trong tù bọn họ không dạy cô tử tế sao? Để tránh việc người ta nói con gái nhà họ Diệp không được dạy bảo, từ nay về sau, cô ở lại đây đi”

Diệp Mai Hoa kinh ngạc: “Ý của bà là gì?”

“Còn thử nghiệt chủng kia … Cô không cần lo lắng. Tôi sẽ chuyển viên cho nó, tìm bác sĩ thật tốt. Nếu cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ cho tiền viện phí. Còn nếu không, hậu quả thế nào cô tự biết.”

Diệp Mai Hoa không ngây thơ đến mức cho rằng Vụ Thúy Bình cảm thấy không đành lòng nên đem cô và đứa bé trở về.

“Không cần, tôi có thể tự mình chăm sóc con bé. Đem Trúc Nhã trả lại cho tôi, nếu không, tôi sẽ lật lại vụ án”.

Sắc mặt Vụ Thúy Bình lập tức thay đổi, nói: “Cô nói bậy gì đó, chính cô đã làm sai, còn nghĩ chạy thoát tội sao? Làm sao tôi lại dạy ra được một đứa con gái như cô chứ?”

Diệp Mai Hoa không còn giống sáu năm trước nữa, cô đã sớm không còn bị những lời này đe dọa nữa rồi.

Cô cười lạnh một tiếng, nói: “Đem Trúc Nhã trả lại cho tôi, tôi không muốn dính dáng gì tới các người nữa”

Vụ Thúy Bình tự mình đã xử lý mọi việc rất tốt, không thể có chuyện lật lại bản án năm cưa. Bà ta trấn tĩnh lại rồi nói: “Sẽ không có ai tin cô đâu”

“Vậy sao? Năm đó tôi tự nguyện ngồi tù, bà thực sự nghĩ rằng tôi không lưu lại bằng chứng ư?” Diệp Mai Hoa nhàn nhạt nói.

Sắc mặt Vu Thủy Bình biến đổi nhanh chóng.