Ta Tên Là Tiểu Bạch, Đến Từ Đào Hoa Nguyên

Chương 11: 11




"Đây là Hách Liên Tiểu Bạch, là bạn học mới tới." Sau khi làm xong thủ tục, lúc tới khai giảng, Hướng Linh Băng liền dẫn theo Bách Liên Tiểu Bạch tới lớp của mình giới thiệu.
Bởi vì có đôi khi sẽ đi ra ngoài điều tra khảo cổ, hơn nữa chương trình học nàng lên đều là học kỳ mùa thu mỗi năm mới mở, hơn nữa chỉ có chín tuần, cho nên Hướng Linh Băng rất ít khi xuất hiện ở lớp.

Các bạn học trong lớp nghe vậy đều kinh ngạc.Đại học B rất khó vào, điểm chuẩn đại học cực kỳ cao, bây giờ bọn họ cũng đã năm hai, tại sao đột nhiên lại xuất hiện sinh viên được xếp lớp? Chẳng lẽ là chuyển ngành qua đây? Hách Liên Tiểu Bạch có chút luống cuống nhìn mọi người ở dưới bục, quay đầu nhìn Hướng Linh Băng, vẻ mặt vô tội làm Hướng Linh Băng cảm thấy Hách Liên Tiểu Bạch giống như một con tiểu bạch thỏ.

Hơi nghiêng người không cho học sinh dưới bục thấy vẻ mặt của mình, Hướng Linh Băng ôn nhu cười với Hách Liên Tiểu Bạch, trong mắt đều là cổ vũ.

Mà vẻ mặt như vậy, chỉ có một học sinh ngồi hàng đầu tiên trong góc, lười biếng dựa vào tường thấy.

Khóe miệng hơi nhếch lên nhìn vẻ mặt ôn nhu xuất hiện trong chớp mắt của Hướng Linh Băng, còn có người thoạt nhìn như rất đơn thuần kia, hơi ngồi thẳng người, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì.
"Tiểu Bạch, em đi tìm chỗ ngồi đi." Biết rõ trước mặt học sinh phải lạnh lùng như trước đây, nhưng khi nói chuyện với Hách Liên Tiểu Bạch, Hướng Linh Băng vẫn không có cách nào lạnh giọng được.

"Ừm." Hách Liên Tiểu Bạch gật gật đầu, nhìn bốn phía xung quanh, liền đi đến vị trí đầu tiên.

Mới vừa ngồi xuống, một tờ giấy bay tới, Hách Liên Tiểu Bạch đưa tay vững vàng tiếp được tờ giấy kia.


Khó hiểu quay đầu nhìn chỗ tờ giấy bay tới, chống lại vẻ mặt cười như không cười của người nọ, Hách Liên tiểu bạch chớp chớp mắt, mở tờ giấy ra.

"Tớ tên Ngô Ngã." Trên tờ giấy viết như vậy.

Hách Liên Tiểu Bạch nhíu mày, nhìn bốn phía xung quanh, thở dài, để tờ giấy lên bàn.

Ngô Ngã buồn cười nhìn người vẻ mặt nhục chí, liếc nhìn Hướng Linh Băng trên bục giảng, con ngươi đảo một vòng, ném bút trong tay qua cho Hách Liên Tiểu Bạch.

Hách Liên Tiểu Bạch vững vàng nhận lấy cây bút, xụ mặt, đáng thương hề hề nhìn Hướng Linh Băng ở trên bục giảng, thấy nàng không có nhìn mình, nở nụ cười đáng yêu, mang theo mùi vị thực hiện được gian kế, nắm nguyên cây bút, lấy động tác rất quỷ dị viết vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy: Ta tên Hách Liên Tiểu Bạch.

Sau đó cuộn giấy lại, ném cùng cây bút qua cho Ngô Ngã.

Lúc lại ngẩng đầu, liền nhìn thấy Hướng Linh Băng nhìn cô, con ngươi ý vị làm cô cảm thấy không rét mà run.

Nuốt một ngụm nước miếng, nặn ra nụ cười, vẻ mặt Hách Liên Tiểu Bạch lấy lòng.


Ngô Ngã một bên sau khi mở ra tờ giấy thì nhìn thấy kiểu chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên đó, nhớ lại tư thế cầm bút vừa rồi của Hách Liên Tiểu Bạch, không khỏi càng thêm tò mò cô.

Hướng Linh Băng sau khi nói xong liền nói mọi người có thể tan học, có mấy người nóng lòng muốn thử đáp lời phụ đạo viên lão sư băng sơn mỹ nhân có tiếng, nhưng lại không có can đảm này, nhìn xung quanh nửa ngày vẫn là đi ra ngoài.Chờ đến khi mọi người gần đi hết, Hướng Linh Băng mới đi đến bên cạnh Hách Liên Tiểu Bạch, tức giận gõ đầu cô, "Chị nói em không được cầm bút như vậy." Hách Liên Tiểu Bạch sờ sờ chỗ bị gõ nhưng lại không đau chút nào, đứng lên, mếu máo, "Nhưng mà cầm bút như vậy rất là mệt."
"Em..." Hướng Linh Băng biết cô luôn viết bằng bút lông, viết bằng bút lông hiển nhiên là không quen, nhưng mà cũng không dây dưa chuyện này, mà là hạ quyết tâm về nhà nhất định phải dạy cô viết chữ thật tốt.

Quyết định suy nghĩ này, Hướng Linh Băng quay đầu nhìn người vẫn ngồi ở trong một góc, sắc mặt trầm xuống, "Ngô Ngã, vừa nãy chị giảng bài em ném giấy cho Tiểu Bạch làm gì?"
Ngô Ngã lắc lư đứng lên, cợt nhả nói, "Đương nhiên là làm quen với Tiểu Bạch, có thể làm cho Hướng băng sơn để ý như vậy, chậc chậc..."Không phải người thường a."
"Hướng lão sư." Hướng Linh Băng lạnh lùng nói, "Kêu chị là Hướng lão sư."
"Không phải chứ." Ngô Ngã nghe vậy khoa trương la lên, "Chúng ta từ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chị bảo em kêu chị là Hướng lão sư? Cũng đã một năm rồi mà vẫn còn nói như vậy a..."
Hướng Linh Băng càng nhíu mày chặt hơn, trừng nàng một cái nói, "Ai cùng lớn lên với em chứ." Nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu, "Lúc chị học cao trung, em còn đang mặc tã lót." Ngô Ngã lập tức đỏ mặt, nghẹn nửa ngày một câu đều không có nói ra.

Hách Liên Tiểu Bạch đứng ở một bên tò mò nhìn hai người, nghe được từ mới này, trong mắt dấy lên tia sáng, "Giống tỷ tỷ, tã lót là cái gì?"
"Tã lót a..." Hướng Linh Băng đều không keo kiệt nụ cười mỹ lệ của mình với Hách Liên Tiểu Bạch, khóe môi hơi hơi nhếch lên, mang theo một chút nghịch ngợm, "Chính là thứ để người nào đó mười tuổi còn đái dầm dùng." Mặt Ngô Ngã càng đỏ hơn, dậm chân một cái, giơ tay chỉ chỉ Hướng Linh Băng, thẹn quá hóa giận nói, "Em muốn liên hợp với cầm thú bắt nạt Tiểu Bạch nhà chị."
"Em dám!" Ngữ khí của Hướng Linh Băng tràn ngập uy hiếp."Em...", Ngô Ngã giương mắt, chống lại với con ngươi tràn ngập cảnh cáo kia, khí thế lập tức yếu đi, quay đầu nói, "Không dám."
"Hừ hừ." Hừ hai tiếng, Hướng Linh Băng kéo tay Hách Liên Tiểu Bạch, giọng nói mềm xuống, "Tiểu Bạch chắc cũng đã đói bụng rồi, tỷ tỷ dẫn em đi ăn."

"Vâng." Gật gật đầu, quay đầu nhìn Ngô Ngã, Hách Liên Tiểu Bạch dùng tay khác gãi gãi sau ót, "Cậu ấy thì sao?"
"Mặc kệ em ấy." Hướng Linh Băng không chút do dự nói, liếc Ngô Ngã một cái, dẫn Hách Liên Tiểu Bạch ra khỏi phòng học.

Ngô Ngã nhìn bóng lưng của hai người, nở nụ cười xấu xa.

Xem ra cầm thú chưa nói, Hướng băng sơn thật sự thực để ý cái người tên Tiểu Bạch kia.

Cho đến khi ra ngoài lầu ký túc xá, Hách Liên Tiểu Bạch mới quay đầu nhìn Hướng Linh Băng nói, "Giống tỷ tỷ, người vừa rồi là bạn của chị sao?"
"Ừ, đúng vậy." Gật gật đầu, Hướng Linh Băng nở nụ cười cưng chiều nói, "Tiểu Bạch đừng để bị em ấy dạy hư." Dạy hư? Hách Liên Tiểu Bạch có chút không rõ vì sao nhìn nàng.
"Em ấy không phải bé ngoan, Tiểu Bạch không thể giống em ấy nha." Không phải bé ngoan?Hách Liên Tiểu Bạch chớp chớp mắt, mặc dù cảm thấy cái người tên Ngô Ngã kêu thoạt nhìn không giống đứa trẻ hư, nhưng nhớ kỹ lời của Hướng Linh Băng, gật gật đầu, "Tiểu Bạch là bé ngoan."
"Ừ, Tiểu Bạch là bé ngoan." Hướng Linh Băng cưng chiều vuốt vuốt mũi cô nói.

"Ừm." Hách Liên Tiểu Bạch nặng nề đáp lời.

"Tiểu Bạch bé ngoan, lại đây với tỷ tỷ." Ăn cơm xong về đến nhà, Hướng Linh Băng cười tủm tỉm dẫn Hách Liên Tiểu Bạch vào thư phòng, vỗ vỗ cái ghế trước bàn nói.Hách Liên Tiểu Bạch chớp chớp mắt, yếu ớt lắc đầu, "Em không muốn viết chữ." "Tiểu Bạch là bé ngoan, phải nghe lời nha." Hướng Linh Băng lại vỗ vỗ ghế dựa, giọng nói mang theo chút ngọt ngào, "Nghe lời, lại đây với tỷ tỷ." Hách Liên Tiểu Bạch lại lắc đầu, vì vậy Hướng Linh Băng lộ ra vẻ mặt thương tâm, "Tiểu Bạch không ngoan sao? Không nghe tỷ tỷ nói sao?"
Trong khoảng thời gian này nàng đã hiểu thấu Hách Liên Tiểu Bạch, trên cơ bản nếu nàng dùng giọng điệu như vậy, Tiểu Bạch không có biện pháp chống cự.

Quả nhiên, Hách Liên Tiểu Bạch bắt đầu từng bước từng bước nhỏ đi tới bên bàn, cuối cùng không tình nguyện ngồi xuống ghế.


"Lại đây, nhìn tay của chị." Hướng Linh Băng cầm bút lông ở trên bàn, cầm bút bằng tư thế tiêu chuẩn nhất, ý bảo Hách Liên Tiểu Bạch học theo nàng.

Bĩu môi cầm cây bút khác ở trên bàn, Hách Liên Tiểu Bạch học tư thế cầm của nàng.

"Ngoan ~~" Tay không cầm bút xoa bóp chóp mũi của Hách Liên Tiểu Bạch, Hướng Linh Băng viết xuống giấy bốn chữ Hách Liên Tiểu Bạch, nói tiếp, "Tiểu Bạch dùng tư thế này viết tên của mình một lần đi."
"A..." Hách Liên Tiểu Bạch nhìn bốn chữ được viết cực kỳ xinh đẹp kia, lại nhìn bút trong tay mình, mở miệng nói, "Khát..."
"Chị đi lấy nước cho em, ngoan ngoãn viết chữ nha." Đi ra phía sau Hách Liên Tiểu Bạch, Hướng Linh Băng xoay người đi đến một bên, cầm ấm trà giả vờ như đang rót nước vào ly, trên thực tế lại hơi nghiêng người nhìn lén cô.

Hách Liên Tiểu Bạch thấy nàng xoay người, lập tức nắm bút trong lòng bàn tay, dùng tốc độ cực nhanh viết tên của mình lên giấy, đắc ý để bút xuống, lại ngẩng đầu, liền nhìn thấy Hướng Linh Băng ôm ngực không thể làm gì khác hơn là nhìn cô.
"A..." Xấu hổ cười cười, Hách Liên Tiểu Bạch mở miệng nói, "Như vậy nhanh hơn."
"Nhưng mà chữ rất xấu." Hướng Linh Băng đi tới, lấy cây bút đặt vào tay Hách Liên Tiểu Bạch, lấy tư thế tiêu chuẩn để cô cầm, ôm cô từ phía sau, nắm tay cô, viết từng nét lên giấy.

Bởi vì tư thế như vậy, gò má của hai người vô cùng gần, Hướng Linh Băng bỗng dưng cảm thấy gò má của mình có hơi nóng lên, mà Hách Liên Tiểu Bạch lại cảm nhận được cảm giác kỳ lạ này lần nữa.

Cảm giác giống như, giống như...!Ân, cô cũng nói không rõ, chỉ biết tim đập rất nhanh.
====================.