Ta Tên Là Tiểu Bạch, Đến Từ Đào Hoa Nguyên

Chương 22: 22




Ám thất thứ ba, cũng không trống trải như hai ám thất trước.
Hướng Linh Băng đứng đối diện với mặt trên của vách đá, có khắc rất nhiều đồ án, trái phải vách đá, có hai bức tượng đá khổng lồ.

Tay trái cầm khiên, tay phải cầm trường thương, trên người mặc chiến phục Bát Kỳ, bộ dáng của hai bức tượng đá có vẻ hết sức trang nghiêm.
Hướng Linh Băng cầm đèn pin chiếu vào tượng đá từ trên xuống dưới, lần thứ hai không khỏi cảm khái người cổ đại thật sự thần kỳ.

Tượng đá lớn như vậy, hoàn toàn điêu khắc bằng thủ công, ngay cả trường thương cũng y như thật tới như vậy.
"Giống tỷ tỷ, tại sao trên đầu bọn họ mang cái đó vậy?" Hách Liên Tiểu Bạch nhìn tượng đá, trong đầu bỗng dưng nhớ tới phim HongKong cùng xem với Hướng Linh Băng, "Là cướp sao?"
"Xì..." Hướng Linh Băng nhịn không được bật cười, "Không phải đâu, đó chỉ là một loại mũ thôi."
"À..." Hách Liên Tiểu Bạch gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, rồi lại nói, "Cái đó, hình như rất sắc bén."
Dưới ánh sáng yếu ớt của đèn pin, mũi thương của trường thương lộ ra tia sáng u ám, làm cho Hách Liên Tiểu Bạch mẫn cảm nổi lên phòng bị.
"Đúng vậy..." Đèn pin trong tay Hướng Linh Băng chiếu vào đầu mũi thương kia, sau đó chuyển về phía vách đá, nhìn tranh vẽ phía trên nói, "Có lẽ đây là cơ quan, phải cẩn thận một chút."

"Ừm ừm." Hách Liên Tiểu Bạch gật gật đầu, theo ánh sáng nhìn về phía vách đá, "Cái này là cái gì?" Chỉ thấy trên vách đá kia có khắc mười sáu bức tranh, chia làm bốn nhóm, bên trong mỗi nhóm có bốn bức tranh được một vòng tròn bao lấy, mà bốn cái vòng tròn này được một hình vuông to lớn vây quanh."Chắc là giống với hai lần trước, đều là cơ quan để mở cánh cửa tiếp theo." Hướng Linh Băng nhìn bức tranh ở nhóm thứ nhất, như có điều suy nghĩ nói.

Có hai cơ quan phía trước nhắc nhở, nàng rất dễ tìm ra cơ quan lần này rốt cuộc là cái gì.

Hẵn là gần giống như đề trắc nghiệm, giữa mỗi nhóm đều có một bức tranh đại biểu một câu thơ, mà muốn mở ra cánh cửa, nhất định phải chọn đúng bốn bức tranh.Nếu như chọn sai...Hướng Linh Băng theo bản năng ngẩng đầu nhìn hai cái tượng đá, nói khẽ với Hách Liên Tiểu Bạch, "Tiểu bạch, em phải cẩn thận một chút, biết không?"
"Em biết." Hách Liên Tiểu Bạch cẩn thận nhìn xung quanh một lần, lại phòng bị ngẩng đầu nhìn tượng đá kia, quanh người che kín chân khí.

Hướng Linh Băng lại đi tới phía trước một bước, nhìn nhóm tranh đầu tiên một hồi, nhấn xuống bức tranh thứ nhất, trên bức tranh đó, vẽ một người mặc Long bào, đứng phía trên non sông tươi đẹp, hai tay mở ra làm tư thế ôm.

Trẫm vì đất nước giang sơn làm chủ, câu thơ này chính là bức tranh này, Hướng Linh Băng nghĩ như vậy, sau đó liền cẩn thận nhấn xuống vòng tròn kia.

Chỉ nghe "Ken két" hai tiếng, vòng tròn lún xuống, Hướng Linh Băng cả người căng thằng nghe động tĩnh xung quanh, sau đó mới chậm rãi thả lỏng.


Xem ra đã chọn đúng câu đầu tiên rồi.

Tiếp theo, chuyển qua nhóm thứ hai trước, so sánh với bốn nhóm còn lại, nhấn xuống bức tranh thứ bốn, một bức tranh Hoàng Đế nhíu mày suy nghĩ, lại là "Ken két" hai tiếng, vẫn không có động tĩnh nào khác."Ưu quốc ưu dân sự chuyển phiền", xem ra câu thơ thứ hai lại đúng rồi.

Cho đến khi tớ câu thứ ba, Hướng Linh Băng có chút bối rối."Trăm năm tam vạn sáu ngàn ngày", một câu thơ trù tượng như vậy, phải dùng tranh vẽ để biểu đạt như thế nào đây? Do dự muốn nhấn xuống bức tranh thứ hai, lại muốn nhấn xuống bức thứ ba, Hướng Linh Băng cắn môi dưới, đứng ở nơi đó, trong đầu là một mảnh hỗn loạn.
Hách Liên Tiểu Bạch duỗi tay nắm chặt tay Hướng Linh Băng, "Giống tỷ tỷ làm sao vậy? Bộ dáng sao lại xoắn xuýt tới như vậy?" Tiểu Bạch, chị không biết phải chọn bức tranh nào." Hướng Linh Băng bĩu môi, lấy dáng vẻ hiếm khi có nói với Hách Liên Tiểu Bạch, "Làm sao bây giờ?"
"Chọn cái này, nếu sai, sẽ như thế nào?" Từ trong lời nói của nàng đại khái biết được tầm nguy hiểm của việc chọn bức tranh, Hách Liên Tiểu Bạch hỏi lại, nghiêm túc nhìn Hướng Linh Băng.
"Chị cũng không biết." Vẫn là bĩu môi nói, Hướng Linh Băng thở dài, "Chị sợ mình sẽ mở ra cơ quan."
"Như vậy sao..." Hách Liên Tiểu Bạch gật gật đầu, sau đó nở nụ cười, "Giống tỷ tỷ yên tâm chọn đi, cho dù chọn sai, Tiểu Bạch luôn ở bên chị."
"Tiểu Bạch..." Hướng Linh Băng nhìn cô một lúc lâu, nở nụ cười xinh đẹp, "Được." Xoay người đối mặt với bức tranh nhóm thứ ba một lần nữa, cuối cùng Hướng Linh Băng nhấn xuống bức tranh thứ hai, chỉ nghe vài tiếng vang "Tạch tạch tạch két", Hướng Linh Băng đang khó hiểu tại sao lần này lại nhiều âm thanh hơn, thì bên hông đột nhiên bị Hách Liên Tiểu Bạch kéo thối lui sang phần đất trống ở phía sau."Rầm" một tiếng, trường thương của tượng đá phía bên phải đâm xuống đất.
"Này..." Hướng Linh Băng có chút trợn mắt há hốc mồm tượng đá giống như là sống lại, đang muốn nói cái gì, Hách Liên Tiểu Bạch ở bên cạnh đẩy nàng vào trong thông đạo, "Ở đó chờ em."Trong lúc nói chuyện, tượng đá đã chậm rãi xoay người, nhấc chân hướng vị trí của Hách Liên Tiểu Bạch dẫm xuống.Hách Liên Tiểu Bạch nhanh nhẹn lăn một vòng qua bên cạnh, mới vừa đứng lên, mũi thương cực kỳ sắc bén hướng cô đâm tới, kiếm Trạm Lô ở trên tay cắt bỏ nữa đầu thương, Hách Liên Tiểu Bạch dựa thế nhảy vọt qua một bên khác, rơi xuống phía bên phải tượng đá, dốc sức chém vào bắp đùi của tượng đá.


Lại là một tiếng vang thật lớn, tượng đá dừng một chút, chân phải sứt một lỗ hổng, trường thương xoay một vòng lần thứ hai đâm về phía Hách Liên Tiểu Bạch, Hách Liên Tiểu Bạch dùng kiếm Trạm Lô đỡ lấy trường thương, lấy tự quyết "Niêm" kéo thanh trường thương qua một bên, ngón cái tay trái tụ chân khí đánh một kích vào bắp đùi trượng đá, sau đó nhún người nhảy ra phía sau tượng đá, kiếm Trạm Lô lần thứ hai chém tới bắp đùi đang bị thương kia.
"Rầm" một tiếng vang lớn, tượng đá bị chặt đứt chân phải té trên mặt đất, Hách Liên Tiểu Bạch tốc độ cực nhanh nhảy lên trên người tượng đá, kiếm Trạm Lô không chút do dự đâm vào cổ tượng đá, sau đó lại nhảy xuống mặt đất ra sức đè kiếm Trạm Lô xuống, "Két cạch" một tiếng, đầu tượng đá lăn xuống đất, cuối cùng tượng đá không cử động nữa.

Hách Liên Tiểu Bạch vẫn không yên tâm cầm kiếm chém vài nhát vào đầu tượng đá, xác định không có bất kỳ nguy hiểm nào, mới nặng nề thở ra một hơi, rồi chạy tới chỗ Hướng Linh Băng.

Hướng Linh Băng từ đầu tới cuối đều kinh hồn bạt vía nhìn Hách Liên Tiểu Bạch tranh đấu kịch liệt với tượng đá kia, ảo não vì chính mình ấn sai cơ quan, cũng ảo não vì bản thân lại không có cách giúp Hách Liên Tiểu Bạch.
"Ổn rồi." Hách Liên Tiểu Bạch đến trước mặt nàng, gãi gãi sau gáy, "Nó chết...!À...!Bị hỏng."Lập tức ôm người còn đang cầm kiếm trong tay vào lòng, Hướng Linh Băng nghẹn ngào nói, "Sao em lại...!Tại sao...!Lại đẩy chị vào trong này?"
Còn chính mình lại đi nghênh đón tượng đá kia...Còn chưa nói hết lời trong lòng, Hướng Linh Băng chôn mặt ở trên vai Hách Liên Tiểu Bạch, nước mắt nhỏ từng giọt từng giọt xuống.

Từ khi quen biết Tiểu Bạch, nàng rất dễ vui vẻ, cũng rất dễ rơi lệ.
"Bởi vì trong này tương đối an toàn mà." Hách Liên Tiểu Bạch khó hiểu tại sao Hướng Linh Băng lại hỏi mình vấn đề này, trả lời như lẽ đương nhiên, sau đó cảm thấy trên vai ươn ướt, lông mày nhíu lại.

"Giống tỷ tỷ làm sao vậy?"
"Em không có nghĩ tới là em cũng phải trốn vào sao?" Nghe câu hỏi này, Hách Liên Tiểu Bạch càng thêm khó hiểu, "Bởi vì em phải bảo vệ chị mà."Cái này không phải đã rất rõ ràng rồi sao? Sao cô lại cảm thấy Giống tỷ tỷ đang dần thay đổi.


Hướng Linh Băng cắn môi dưới, "Nhưng mà em gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?"
"Em gặp nguy hiểm, dù sao cũng tốt hơn là chị gặp nguy hiểm a."
"Em..." Hướng Linh Băng cảm thấy chính mình không thể câu thông với Hách Liên Tiểu Bạch, mà nguyên nhân xuất phát từ việc nàng không muốn Hách Liên Tiểu Bạch gặp nguy hiểm, mà Hách Liên Tiểu bạch lại đương nhiên cho rằng khi gặp nguy hiểm, là cô nên bảo vệ nàng.

Nhưng mà, tại sao lại cho là đương nhiên chứ? Đối mặt với nguy hiểm, đương nhiên là nên bảo vệ tốt bản thân chứ.
"Giống tỷ tỷ, chị đang sợ sao?" Hách Liên Tiểu Bạch có chút lo lắng mở miệng hỏi.

Giống tỷ tỷ thật kỳ lạ, có phải là mới bị tượng đá kia dọa rồi không?Hướng Linh Băng vẫn chôn ở trên đầu vai cô, "Đúng, chị bị dọa sợ."
"Ha ha..." Hách Liên Tiểu Bạch trấn an nâng tay không có cầm kiếm tay vỗ vỗ lưng nàng, "Có Tiểu Bạch ở đây, chị đừng sợ."
"Chị sợ Tiểu Bạch gặp nguy hiểm." Hướng Linh Băng nói, ngẩng đầu nhìn cô, tuy rằng đèn pin chiếu xuống dưới, không nhìn thấy mặt cô, Hướng Linh Băng lại cảm thấy, trên gương mặt quen thuộc này, nhất định đang là vẻ mặt để cho mình cảm thấy ấm áp nhất.

Đó là vẻ mặt ấm áp chỉ có một mình Hách Liên Tiểu Bạch mới có..