Ký túc xá nam đã phân phối xong xuôi từ rất sớm, trong phòng còn có những mẫu giấy ghi rõ tên từng người dán lên mỗi chiêc giường. Chỗ nghỉ ngơi của Trần Hán Thăng so với kiếp trước không có gì thay đổi, vẫn là chiếc giường ở gần ban công.
Ví trị này lợi có mà hại cũng có. Lợi chính là có thể nhìn thấy mọi ngóc ngách trong phòng, bạn cùng phòng có làm cái gì đi nữa hắn cũng thấy rất rõ. Hại chính là, ban công ký túc xá nam luôn là nơi bẩn nhất, cứ mỗi đợt mùa hè đến mùi hôi thối lại không dễ chịu chút nào.
Hơn nữa, hiện giờ ban công vẫn còn lưu lại rất nhiều ‘quà tặng’ mà những học sinh vừa mới ra trường để lại, nào la chai bia, hộp thuốc lá, sách cũ, thình thoảng còn xuất hiện một vài chiếc quần lót không rõ nguyên nhân gì mà lại thủng lỗ chỗ.
Trần Hán Thăng đặt hành lý xuống, nhìn một vòng rồi lớn tiếng nói: “Mình tên là Trần Hán Thăng, người Cảng Thành thuộc tỉnh Tô Đông, mấy anh trai là thần tiên nơi nào?”
Trần Hán Thăng mở miệng nói, mọi người bạn bè giới thiệu lẫn nhau.
Người lớn nhất tên gọi là Dương Thế Siêu người Liêu Bắc. Tiếp theo là Quách Thiếu Cường người Quảng Lăng thuộc tỉnh Tô Đông. Sau đó là Đái Chấn Hữu người Bắc Kinh.
Theo tuổi, Trần Hán Thăng xếp vị trí thứ tư. Tiếp theo là Lý Quyến Nam người Quảng Đông và Kim Dương Minh người bản địa Kiến Nghiệp.
Sau khi mọi người đại khái hiểu về nhau rồi, chính là màn khoe khoang về những điều thú vị địa phương mình đang sống. Còn về trường học thuộc vào đại học hạng hai nên mọi người cũng ngại khoe khoang về vấn đề điểm số.
Tán gẫu được một chút thì ‘lão đại’ Dương Thế Siêu móc ra bao thuốc lần lượt mời mọi người trong phòng. Quách Thiếu Cường cùng Trần Hán Thăng chủ động cầm lấy, Đái Chấn Hữu do dự một chút cũng cầm lấy, còn Lý Quyến Nam cùng Kim Dương Mình thì từ chối.
Dương Thế Minh thấy mình lần đầu mời thuốc mà bị từ chối, trên mặt thoáng hiện một chút khó chịu, rồi tiếp tục mời thêm lần nữa: “Chúng ta đều đã là sinh viên đại học rồi, cầm lấy một điếu có gì mà khó khăn thế.”
Quách Thiếu Cường nói thêm một câu: “Trong phòng chúng ta có bốn bát hương. Hai cậu không làm được việc mỗi người một điếu, thì hai người một điếu hút cùng anh em cho vui.”
Trần Hán Thăng nhìn hai ‘tiểu đệ’ đang lộ ra bộ mặt khó sử cũng không có mở lời.
Kiếp trước, sau khi tốt nghiệp, hắn cùng Kim Dương Mình hầu như mất liên lạc, ngược lại cùng Lý Quyến Nam vẫn thường xuyên liên lạc kéo dài tình bạn. Thằng này sau khi tốt nghiệp lập tức về nhà, bắt tay vào việc buôn bán cổ phiếu, cùng buôn bán tiền ảo, tiền vào như nước.
Có một lần, Trần Hán Thăng đi công tác tại Quảng Đông, thuận tiện ghé thăm thằng này. Được cu cậu dẫn đi hội sở giải trí và thằng này là khách quen cực vip của hội sở này. Trong này có gì đặc sắc thằng chó này cũng đã thử qua đến 99 phần trăm rồi, huống gì là chuyện nhỏ nhặt như chuyện hút thuốc này.
Nói đi cũng phải nói lại, A Nam tầm này vẫn đang còn non nớt. Nhưng do bạn bè khuyên nhiều quá cũng cầm điếu thuốc lên châm lửa hút, làm cho cu cậu ho khan không ngừng. Dương Thế Siêu cùng Quách Thiếu Cường nhìn thấy không nhịn được lớn tiếng cười to. Bọn này cười không phải có ý mỉa mai, mà nụ cười ở đây rất tự nhiên, thấy vui thì cười thôi.
Kim Dương Minh đứng bên cạnh cười cợt: “Đây là thuốc chỉ có mấy tệ một bao, hút vào cổ họng bị nghẹn là đúng rồi, nếu lần đầu hút thì nên hút loại thuốc giống như Trung Hoa, vừa đầm vừa thơm.”
Lý Quyến Nam mặt đỏ như gấc không ngừng gật đầu. Đứng bên cạnh là Dương Thế Siêu thì vẻ mặt xám lại, tỏ ra không vui vì Kim Dương Minh ý nói thuốc của mình là loại rẻ tiền.
“Quê tau mọi người đều hút loại này, không có tiền hút loại thuốc xịn hơn.”
Dương Thế Siêu trầm giọng nói.
Kim Dương Minh cũng biết được mình nói lỡ lời, quay mặt đi không nói thêm câu nào nữa.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, chỉ còn tiếng phì phò hút thuốc của Trần Hán Thăng. Trong lòng hắn thầm nghĩ, sinh viên quả thật cmn đáng yêu, chỉ vị sự việc nhỏ như con kiến cũng tạo ra mâu thuẫn.
Bình thường, hắn không bao giờ xen vào việc này, ở chung một chỗ khó trách khỏi có chút va chạm. Trong trường hợp này chỉ cần có người đứng ra hòa giải, sẽ làm cho hai người đang mẫu thuẫn với nhau máu nóng lên cao, dẫn đến sự việc ngày càng căng thẳng hơn mà thôi.
Trần Hán Thăng đứng thẳng người lên, khởi động vài động tác làm cho nóng người, rồi cầm lấy cái chổi cùng đồ lau nhà bước ra ngoài ban công.
Nhìn ban công không khác gì bãi rác, công nhận khó ngửi thật, mùi thuốc lá cũng ngăn không được mùi thối bốc ra từ nơi này. Bình thường, ký túc xá tổng vệ sinh một tháng một lần, không hiểu sao 6 người vẫn có thể chịu được trong khoảng thời gian dài như thế.
Trần Hán Thăng hiệu suất làm việc cực cao, rất nhanh đã bắt tay vào công việc dọn dẹp. Đám bạn nhìn hắn làm việc cũng chóng mặt, cứ bê nước từ nhà vệ sinh rồi lại mang ra ban công lau rửa. Có người nhìn thấy vậy cũng không nhịn được nữa.
Lý Quyến Nam là người đầu tiên lên tiếng: “Chúng ta có nên giúp Tứ ca một tay hay không, dù sao cũng là người cùng phòng không thể để hắn một mình dọn dẹp như vậy được.”
Những người khác còn chưa lên tiếng, Kim Dương Minh đã nói chen vào: “Cái ban công nhỏ xíu như vậy, chúng ta ra ngoài đấy chỉ làm vướng tay vương chân thêm thôi, ngày mai mời Trần ca ăn sáng là được.”
Dương Thế Siêu nghĩ ngợi một lát, vẫn là ủng hộ ý kiến của Lý Quyến Nam: “Chúng ta nên ra ngoài đó giúp một tay.”
Vẫn là tác phong của người Liêu Bắc, nói xong là làm ngay, lời còn chưa nói hết đã bước ra ngoài ban công hỏi: “Lão Tứ, có cần giúp một tay hay không?”
Trần Hán Thăng đang kỳ cọ những vết đen bám trên sàn, thầm nghĩ trong lòng, có phải con chó nào lên cơn ‘bắt sóc bỏ lọ’ ngay tại chỗ này hay không, sao mà rửa mãi không sạch thế này?
“Không cần đâu, mình tớ cũng có thể làm được.”
Trần Hán Thăng từ chối.
“Trần ca, ta vào giúp một chút đi.”
Lý Quyến Nam kiên định suy nghĩ của mình, cởi giầy bước vào.
Trần Hán Thăng lau mồ hôi trên mặt, lớn tiếng nói: “Đã bảo không cần là không cần, vào phòng lấy điếu thuốc trên bàn lão Dương mang ra đây.”
Dương Thế Siêu lần đầu nghe thấy có người gọi mình là ‘Lão Dương’, vội nhẩm đi nhẩm lại trong lòng, cảm thấy cái tên này rất dễ nghe. Vậy là cái tên ‘Lão Dương’ đi cùng Dương Thế Siêu suốt bốn năm đại học.
Trần Hán Thăng tiếp nhận điếu thuốc,rồi trực tiếp đuổi cái tên Lý Quyến Nam đang rất háo hức muốn giúp đỡ ra ngoài, và tiếp tục ngâm nga câu hát vớ vẩn mà hắn cũng chả biết đó là bài nào.
Trong phòng, Kim Dương Minh cười nói: “Các ông nhìn xem, tôi nói không sai chứ. Trần ca là người đàng hoàng sảng khoái nha.”
Quách Thiếu Cường gật đầu phụ họa: “Lão Tứ làm người rất được, loại việc này trong nhà hẳn là làm thường xuyên đi.”
Hai thằng hóng hớt này gặp mặt là phải nói nói chuyện mấy câu mới chịu, ngay lập tức gắn cho Trần Hán Thăng cái mác ‘người trung thực’. Nói chung, đây là thực trạng trung của sinh viên, chưa tìm hiểu cùng với tiếp xúc nửa vời, chỉ qua vài chuyện nhỏ xíu mà đã gắn cho người ta cái mác này cái mác kia.
“Vậy chúng ta quyết đoán bầu Trần ca làm trưởng phòng đi.” Kim Dương Minh đề nghị.
Trên đại học chưởng phòng thật ra chẳng có chỗ tốt gì, Kim Dương Minh nghĩ đơn giản là mình không muốn làm, nên hi vọng Trần Hán Thăng nhận lấy chức vụ này, rồi giúp đỡ vệ sinh cho cả phòng thật tốt mà thôi.
Trần Hán Thăng dọn dẹp trong vòng nửa giờ đồng hồ, ban công mới có thể lấy lại được dáng vẻ ban đầu. Lúc ra ngoài, hắn mời biết Kim Dương Minh đề cử hắn làm ‘trưởng phòng’.
“Trần ca, trải qua chúng ta bỏ phiếu, thống nhất bầu ngài làm trưởng phòng, dẫn dắt phòng 602 chúng ta ngày một tươi sáng hơn.” Kim Dương Minh đắc ý nói.
“Làm gì có ai bỏ phiếu, chúng ta có thể thay nhau luân phiên làm trưởng phòng mà.”
Lại là Lý Quyến Nam, thằng này là người duy nhất phản đối. Những người khác đều không muốn động tay động chân vào công viêc dọn dẹp.
Trần Hán Thăng cười cười, búng bay tàn thuốc chỉ con dư lại cái đầu lọc nói ra: “Không sao, ta làm chưởng phòng cũng được.”
Trưởng phòng thật ra chẳng có quyền lợi gì, nhưng phải xem ai làm. Có người từ một vị trí nhỏ xíu tạo cho mình một bàn đạp giúp cho mình hoàn thành những việc lớn lao hơn.
…
Trần Hán Thăng vừa quét dọn ban công xong, bụng lại bắt đầu kêu đói, nhưng giờ này căng tin đã đóng cửa, lại không có thức ăn bên ngoài. Hắn xoa xoa cái bụng đột nhiên nói: “Hiện tại còn chưa đến 10 giờ, chúng ta ra ngoài tìm quán bán đồ ăn đêm đi?”
“Cái gì?”
Mấy đứa bạn cùng phòng la lên, có đứa còn đang định đi ngủ.
“Hán Thăng, có phải là quá muộn rồi không?” Đái Chấn Hữu nói.
“Trễ cái gì mà trễ, giờ này mới chính là giờ ăn đêm, nhanh thay quần áo đi.” Trần Hán Thăng thúc giục.
Dương Thế Siêu cùng Quách Thiếu Cường luôn có suy nghĩ phóng túng trong đầu,bọn này từ khi biết mình đậu đại học luôn tưởng tưởng cảnh đại học rực rỡ, thế nhưng ngày đầu báo danh lại trôi qua quá mức bình thường, làm cho bọn chúng cảm thấy thiếu thiếu thứ gì.
Hiện tại,bọn chúng được Trần Hán Thăng nhắc nhở, ngay lập tức phản ứng.
Thiếu ở đây chính là sự phá cách, đại học làm sao có thể gò bó như cấp ba được chứ. Dương Thế Siêu vội vàng đồng ý: “Lão Tứ nói quá đúng, chúng ta anh em bốn biển gặp nhau, đó là cái duyên, phải cùng nhau cũng ly chúc mừng chứ.”
Quách Thiếu Cường thì không nói gì, nhưng đã thay quần áo xong đứng chờ ở cửa phòng, hai người này thuộc về phái chủ động. Trần Hán Thăng chỉ cần thuyết phục ba người kia mà thôi.
Lần đầu tiên, có người trong phòng tổ chức liên hoan, nhất định không thể thiếu người nào được, bằng không người đó sẽ bị cô lập.
Đái Chấn Hữu thì dễ nói, thằng này thuộc dạng ba phải, sao cũng được, chỉ cần người khác đi thì nó cũng đi.
Về phần, Kim Dương Minh, trước khi tên này phản đối, Trần Hán Thăng đã cướp lời: “Kiến Nghiệp là thành phố không ngủ, mày lại là dân ở đây chẳng lẽ ngủ sớm như vậy sao?”
Kim Dương Minh ngẫm lại cũng đúng, tên này luôn có suy nghĩ ưu việt của người ở thành phố trực thuộc tỉnh, nên không thể để mấy người kia coi thường mình được.
“Ai nói tau đi ngủ, tao còn đang định gọi anh họ tới chở cả phòng đi club 1912 để nhảy múa đây này.”
Con chó Kim Dương Minh lại thôi da trâu rồi, đúng là chó không bao giờ bỏ được thói ăn phân.
“Thôi được rồi, anh em trong phòng gặp mặt, để yên cho anh họ mày nghỉ ngơi đi.”
Trần Hán Thăng nói xong, quay người sang nhìn Lý Quyến Nam.
Lý Quyến Nam đã mặc xong áo ngủ nói: “Trần ca, em thật là không đi được. Đầu tiên em không biết uống rượu, thứ hai là đã quen ngủ vào giờ này rồi. Ui da, anh làm cái gì đấy…”
Lý Quyến Nam còn chưa nói hết câu, Trần Hán Thăng đã leo lên giường ôm cứng tên này nói: “Mày có đi hay không, không thì bố mày cởi sạch quần áo ôm này ngủ đêm nay.”
Nghe được lời này, Lý Quyến Nam thà uống chết trên bàn rượu cũng không để việc này xảy ra.
Mấy người trong phòng nhìn thấy cảnh này thì lớn tiếng cười to. Bọn hắn còn chưa nhận thấy, với mỗi người Trần Hán Thăng đều phương pháp thuyết phục riêng cho từng người đó. Mà Trần Hán Thăng không để mất đi bản sắc vốn có tính cách của mình.