Ta Không Muốn Trùng Sinh Đâu

Chương 42: Duyên, tuyệt không thể tả được



Dịch: Gia Cát Nô

Cũng may, hai vợ chồng Quách Trung Vân không để ý. Ở cái tuổi này của Quách Giai Tuệ thỉnh thoảng buột miệng nói ra những ngôn ngữ của trẻ con cũng là chuyện bình thường. Ngược lại, lão Quách có ý trách móc Trần Hán Thăng: "Cậu mang tới một con là được, hai con làm sao mà ăn hết được."

"Chuyện tốt phải có đôi có cặp chứ thầy."

Trần Hán Thăng cười thật thà nói.

Quách Trung Vân cùng Trần Hán Thăng ngồi ghế sa lon nói chuyện, có lẽ đây là nơi bàn chuyện riêng tư của mỗi gia đình. Hôm nay, hai người trò chuyện rất nhiều, làm cho Quách Trung Vân nhận ra Trần Hán Thăng hiểu biết rất rộng, không những thế còn có quy hoạch rõ ràng đời sống sinh viên của mình sau này.

"Cậu muốn khởi nghiệp trong trường học sao?"

Quách Trung Vân lần đầu tiên nghe thấy sinh viên năm nhất có loại suy nghĩ này. Bình thường, những học sinh sau khi tốt nghiệp thường chọn đến làm tại xí nghiệp nhà nước, ban ngành chính phủ, hoặc xí nghiệp bên ngoài là chủ yếu.

Tự lập đương nhiên là có, nhưng cần người đó trải qua một quá trình đi làm bên ngoài, tích lũy đủ kinh nghiệm rồi mới có ý nghĩ này.

"Em định làm chút việc mua bán trong trường, khi đó cần thầy Quách chỉ điểm cho em thêm nữa." Trần Hán Thăng khiêm tốn trả lời.

Quách Trung Vân chỉ coi những lời này là khách khí mà thôi, lão gật gật đầu không nói gì. Lão biết Trần Hán Thăng đang trải đường cho những bước đi sau này thôi.

"Hai người chuẩn bị ăn cơm nào."

Vợ Quách Trung Vân ở trong bếp kêu lên.

Trần Hán Thăng đứng dậy chủ động bước vào giúp đỡ mang đồ ăn ra bàn, không hề có một chút bộ dáng e thẹn nào.

Lão Quách từ trong tủ âm trong tường lấy ra một chai rượu Ngũ Lương, cười hỏi: "Hán Thăng, trưa nay uống vài chén chứ?"

"Em nghe theo sự sắp xếp của thầy Quách."

Vợ Quách Trung Vân lo lắng Trần Hán Thăng không uống được rượu đế(Rượu trắng), nhưng Quách Trung Vân khoát tay nói: "Thằng nhóc này uống còn tốt hơn anh, một bình rượu đế còn chưa thấm vào đâu."

Vợ Quách Trung Vân tay nghề nấu nướng rất tốt, Trần Hán Thăng cũng rất tự nhiên. Hắn cùng lão Quách ăn uống no nê, sau đó ra ban công hút thuốc, hơn ba giờ chiều mới đứng dậy chuẩn bị ra về.

Thời điểm, hắn đang đi giày ở cửa, Quách Trung Vân đột nhiên gọi lại: "Lớp chúng ta có một bạn nữ tên là Thẩm Ấu Sở cậu có biết không?"

"Em biết."

Trần Hán Thăng gật đầu nói, nghĩ thầm đâu chỉ là biết, sau này còn ngủ chung giường nữa ấy chứ.

"Hoàn cảnh nhà cô bé không tốt lắm. Trước thời gian nghỉ lễ, Hồ Lâm Ngữ có ý định giúp cô bé kiếm một suất hỗ trợ học sinh có hoàn cảnh khó khăn nhưng không được, hình như bị kẹt lại bên đoàn ủy. Cậu có thể tìm hiểu xem có hỗ trợ được không? Nếu như trong trường có chỗ nào nhận làm việc ngoài giờ thì giúp cô bé một chút?"

Quách Trung Vân nói xong thì thấy Trần Hán Thăng đứng đực mặt ra, lập tức hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

"Không có chuyện gì. Thầy Quách, em về trước đây."

Trần Hán Thăng không ngờ, lão Quách lại giao "Thượng Phương Bảo Kiếm" cho hắn. Với tình hình này, hắn có thể thoải mái nhúng tay vào sinh hoạt hàng ngày của Thẩm Ấu Sở, dù Hồ Lâm Ngữ ngăn cản cũng không sợ.

Trần Hán Thăng tới trường học, cũng là lúc hoàng hôn buông xuống, ráng trời chiều chiếm hết cả bầu trời, giống như một giải lụa sáng đỏ rực rỡ vắt ngang qua bầu trời vậy. Trần Hán Thăng đột nhiên muốn gọi Tiêu Dung Ngư cùng Thẩm Ấu Sở tới đây, chỉ lên bầu trời nói: "Dù cho cảnh sắc đẹp đẽ thế nào cũng không bằng vẻ đẹp của hai người."

Nhưng hoàng hôn đẹp là vậy đó, nhưng chất chứa quá nhiều ưu tư, buồn bã. Trần Hán Thăng mở con ngươi màu đen quan sát cảnh vật, thì mọi thứ đã quay trở lại với hiện thực.

Tiêu Dung Ngư không để ý mình nữa. Thẩm Ấu Sở thì có lòng phòng bị, chào đón mình chỉ có mấy tên lưu manh ở phòng 602 mà thôi.

Nhìn thấy đám này mang theo một chút đặc sản ở quê đến, còn hắn đã đem Ngỗng Phượng Hoàng đi hối lộ lão Quách rồi. Nên Trần Hán Thăng nhanh chân chạy xuống dưới tầng mua một thùng bia, sau đó về phòng cùng mọi người ăn đặc sản uống bia, rồi cùng nhau chém gió. Không khí trong phòng còn hấp dẫn mấy bạn nam trong lớp tiến vào cùng tham gia náo nhiệt.

Bọn này cảm thấy phòng 602 là nơi vui nhất, nên quyết định về phòng lấy đặc sản mình mang lên qua đây góp chung lại, cùng mọi người đánh nhắm. Kết quả, tất cả các bạn nam lớp 2 Hành Chính Công đều tụ tập lại ở phòng này.

Thời điểm này là lúc vui nhất, cũng chân thật và mộc mạc nhất. Từng đứa một kể ra những chuyện hoặc biến cố mình gặp phải, không một chút e thẹn nào cứ oang oang đánh giá bọn con gái trong lớp, một loại cảm giác đồng hội đồng thuyền lặng lẽ sinh ra.

Sự việc trong phòng hấp dẫn cô kiểm tra phòng đi tới, làm cho một đám không nỡ mà phải bước ra khỏi phòng 602.

Thời điểm tắt đèn đi ngủ, dư âm của buổi trò chuyện vẫn còn. Bời vì trong đêm tối không ai nhìn thấy vẻ mặt của ai, cũng chẳng biết ai mở đầu, mà những câu nói càng ngày càng thêm sâu xắc, đã chuyển dần sang nghiên cứu cơ thể con gái rồi.

Đột nhiên, Kim Dương Minh hỏi: "Trong chúng ta, có người nào hưởng qua thân thể con gái rồi không?"

Câu hỏi này cực kỳ mập mờ, nhưng lại đẩy bầu không khí lên cao trào, một khoảng đêm đen trong ký túc xá rơi vào yên lặng. Dương Thế Siêu đột nhiên nói ra: "Cái này phải hỏi lão Tứ. Thằng này chắc chắn đã bị mất zin."

Trần Hán Thăng cười cười, không thừa nhận: "Vì sao lại nghi ngờ tao?"

Quách Thiếu Cường tiếp tục bơm thêm vào: "Thừa nhận đi lão Tứ, dù sao bọn tao cũng không nói chuyện này ra ngoài đâu?"

Ngày cả thằng nhãi Lý Quyến Nam cũng góp vui: "Trần ca, nhìn anh nói chuyện cùng các bạn nữ, chắc chắn là người từng trải."

Kim Dương Minh cũng không hề kém cạnh: "Tứ ca, nói cho mọi người biết hương vị phụ nữ là thế nào đi?"

"Khục"

Trần Hán Thăng từ chối không kịp, đằng hắng một tiếng, làm cả phòng rơi vào im lặng. Nhịp tim mỗi người không tự chủ được có chút đập nhanh lên.

"Tau thật ra vẫn còn zin, đều chưa nếm thử qua hương vị con gái bao giờ, chỉ là xem một chút Jav thôi, sau đó thông qua hình ảnh cùng âm thanh phát tiết ra một chút cảm xúc ấy mà."

Câu đầu tiên Trần Hán Thăng đã trực tiếp phủ nhận, làm cho mọi người tức giận: "Nói nhanh lên, mọi người muốn nghe chuyện chính."

"Cảm giác này thế nào nhỉ! Tau cảm thấy có thể dùng 5 từ để miêu tả."

Trần Hán Thăng dừng lại một chút, sau đó từ từ nói: "Duyên, tuyệt không thể tả." (Câu này mình để nguyên tác: Cảm xúc không thể nói thành lời.)

Chỉ có vậy thôi?

Quách Thiếu Cường không thể để như vậy được, tiếp tục hỏi: "Cụ thể là tuyệt vời ở điểm nào?"

"Thì là tuyệt không thể tả đấy. Ý của tuyệt không thể tả là, mọi người tự mình trải nghiệm đi."

Trần Hán Thăng mập mờ cười nói.

Nụ cười này kéo theo mấy tên dâm tặc phòng 602 cười theo, mỗi người đều "hắc hắc" cười lên. Nhưng trong thâm tâm bọn này cũng không biết tại sao lại cười, chỉ cảm thấy trong người ngứa ngáy làm cho bản thân muốn cười mà thôi.

Khi mọi người đang cười. Trần Hán Thăng phát hiện Đái Chấn Hữu vẫn im lặng không lên tiếng, lập tức hỏi thử: "Lão Đái, lão Đái? Mày làm gì thế?"

Trần Hán Thăng hỏi xong thì không thấy trả lởi. Hắn vội vàng đứng dậy bật đèn lên xem, thì phát hiện trên giường Đái Chấn Hữu phát ra tiếng thở hổn hển, rồi có tiếng nói ra: "Tao, tao ở đây."

"Woắt đờ hợi..."

Trần Hán Thăng nghĩ thầm, thằng gia súc này trong tình huống đang trò truyện cũng có thể làm được việc này, tài thật.

Mọi người trong phòng cũng phát hiện tình huống của Đái Chấn Hữu, ai nấy cũng lớn tiếng cười to. Đái Chấn Hữu không còn cách nào, lập tức chửi một câu: "Cười cái lông, bố mày vừa mới ho nên mới thở dốc thôi."

Thằng này nói xong lập tức đi vào nhà vệ sinh, sau đó tiếng vòi hoa sen cũng vang lên.

Trần Hán Thăng biết không thể tiếp tục đề tài này nữa. Bởi vì những từ ngữ này đối với mấy thằng độc thân dâm dục, không chừng tạo ra một tên tội phạm.

Sau khi Đái Chấn Hữu trở về, Trần Hán Thăng lập tức nói: "Lão Đới, con mẹ nó. Ngày mai, mày nhớ cởi vỏ chăn mền ra mà giặt. Bây giờ, mọi người nghỉ ngơi thôi, ai mà nói nữa thì sáng mai phải mời mọi người ăn sáng."

Trần Hán Thăng uy tín trong đám cực cao, ngay cả Đái Chấn Hữu cũng chỉ còn cách buồn bã trả lời "biết rồi".

Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người trong phòng bị tiếng nhạc của "lạnh lùng đến cùng" đánh thức.

"Lão Lục, con mẹ mày có thể thay nhạc chuông khác được không, suốt ngày bài này nghe mà không chán à?" Dương Thế Siêu xoa mắt nói.

"Đổi cái gì mà đổi. Mày không thấy bài này hợp với tâm trạng hiện giờ à?" Kim Dương Minh gân cổ lên cãi.

Lý Quyến Nam cười ngây ngô lên tiếng: "Đổi sang "Duyên, tuyệt không tả được" ấy."

"Ha... ha... ha."

Mấy người trong phòng 602 đưa mắt nhìn nhau. Ai nấy rời giường đều lộ ra vẻ mỉm cười. Mặt trời mọc mang theo ánh nắng vàng vàng chiếu vào trong phòng, biểu thị một ngày mới bắt đầu