Ta Không Muốn Trùng Sinh Đâu

Chương 6: Lời cợt nhả trong cửa hàng bánh bao



Dịch: Gia Cát Nô

***

5h sáng, Cảng Thành trời vẫn còn tờ mờ sáng, Trần Hán Thăng mở to hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Lúc đầu, hắn nghĩ rằng khi mình tỉnh lại có khả năng quay trở lại năm 2019. Nhưng khi quay đầu sang bên, hắn nhìn thấy quyển truyện tranh quen thuộc ‘Dragon ball’ trên đầu giường, thì biết mình hết hi vọng rồi.

‘Mình phải ở lại đây thật rồi.’

Trần Hán Thăng thở dài, rồi đứng dậy đi đánh răng rửa mặt. Lương Mỹ Quyên bị tiếng động bên ngoài đánh thức, vội đi ra ngoài kiểm tra: “Uầy, hôm nay Trần công tử dậy sớm thế?”

“Mẹ, con đói.”

Trần Hán Thăng xoa bụng nói.

“Thì ra, cơn đói gọi dậy.”

Từ xưa đến nay, Lương Mỹ Quyên chưa từng nuông chiều con trai của mình: “Đói bụng thì tự mua đồ ăn sáng nha, không cần lo cho bố mẹ. Mẹ và bố con sẽ ăn ở căng tin của đơn vị, bây giờ mẹ muốn ngủ thêm chút nữa.”

Lương Mỹ Quyên nói xong, lập tức quay về phòng ngủ, thậm chí lo lắng Trần Hán Thăng quấy rầy mình, thế là ‘cạch’ tiếng khóa trái cửa phòng vang lên.

Trần Hán Thăng cũng cạn lời. Bề ngoài, Lương Mỹ Quyên luôn phản đối cách thức dạy dỗ con trai của Trần Triệu Quân, nhưng hành động lại phối hợp với cách dạy đó một cách nhịp nhàng.

Thời điểm hai năm trước, Trần Hán Thăng đang học lớp 10. Lương Mỹ Quyên từng tự hào khoác lác với người bên ngoại rằng, cho dù mình cùng Trần Triệu Quân chẳng may gặp chuyện gì. Trần Hán Thăng có thể tự mình sinh sống trong thế giới này.

Lúc ấy, vì câu nói này, bà ngoại Trần Hán Thăng tức giận chửi ầm lên, tuyên bố nếu hai người không nuôi nổi Trần Hán Thăng, thì mang về đây bà già này nuôi.

Thôi thì, mẹ không quan tâm mình, thì mình tự đi kiếm ăn vậy. Hiện tại, trên đường phố rất ít người đi lại, chỉ có mấy nhà bán hàng rong bày ít đồ ăn sáng ra bán. Xung quanh vẫn còn một lớp sương mù mỏng chưa tan hết, một chút đọng lại trên làn da sinh ra cảm giác mát lạnh, làm cho người ta sảng khoái tinh thần.

“Bánh quẩy hương vị rất thơm đây.”

“Bánh trứng rất ngon đây.”

“Bánh bao hấp nóng hổi đây.”



Trần Hán Thăng vừa đi vừa nhìn, bụng bắt đầu réo. Ông chủ bán bánh trứng có ý mời chào khách hàng, lớn tiếng gọi: “Anh bạn nhỏ, mua một chiếc bánh đi?”

“Ok con dê.”

Trần Hán Thăng bước nhanh tới. Hắn đang định nói ông chủ thêm một quả trứng nữa. Sau đó hắn mới nhớ ra mình làm gì có tiền, đây là năm 2002 điện thoại không có thẻ càng không.

“Đào cả hố cho con mình!”

Lương Mỹ Quyên chắc cũng quên mất chuyện đưa tiền cho con trai. Trần Hán Thăng chỉ có thể bước qua với con mắt thèm thuồng. Thật ra, hắn cũng không ngại việc ký sổ đâu, quan trọng là ông chủ người ta ngại thôi. ^^

Nghĩ lại thấy việc này thật buồn cười, đường đường là một đại gia, Trần Hán Thăng sở hữu cả triệu tệ, giờ đi ăn sáng không có lấy một đồng. Nhưng giờ suy nghĩ của hắn đã lạc quan rất nhiều, cố gắng thích ứng với Cảng Thành 17 năm về trước. Ngay sau đó, hắn đi dọc theo bờ kè xung quanh sông.

Thoáng chốc, hắn đã đi được mấy cây số, cuối cùng dừng lại tại công viên Song Cầu.

Giờ này, công viên đã có không ít người già đang tập thể dục. Trần Hán Thăng quay đầu định về nhà, bất chợt nhìn thấy một dáng người quen thuộc.

Đây không phải là Tiêu Dung Ngư sao?

Cô nàng đang chạy bộ buổi sáng, mặc một chiếc quần thể thao ngắn, lộ ra cặp chân dài trắng nõn nà. Trên người mặc một chiếc áo thể thao bó sát cơ thể, làm cho đường cong lả lướt hiện ra rõ ràng. Khi cô nàng chạy, bộ ngực hòa theo từng tiết tấu của bước chân mà rung lên nhè nhẹ. Trần Hán Thăng nhìn thấy cảnh này suýt chút nữa đã xịt máu mũi.

“Tiêu Dung Ngư.”

Trần Hán Thăng ngồi trên ghế đá, vẫy tay chào.

Tiêu Dung Ngư nhìn thấy Trần Hán Thăng thì rất bất ngờ. Bây giờ mới là 6h30p, chuẩn ra giờ này Trần Hán Thăng con đang ngủ mới đúng, sao hắn lại ở chỗ này?

Trừ phi…( Lại vào rừng mơ bắt con tưởng bở rồi)

Tiêu Dung Ngư đột nhiên hiểu ra ý đồ, xoa xoa chiếc mũi đang còn đọng lại vài giọt mồ hôi, ngập ngừng một chút nhưng vẫn tiến tới nói chuyện: “Tiểu Trần, tớ biết tâm ý của cậu, nhưng thời gian học đại học, tớ thật sự không muốn yêu đương.”

“woắt đờ heo?”

Trần Hán Thăng giật mình, nghĩ thầm trong đầu cô nàng này đầu có vấn đề gì vậy, mới sáng sớm đã nói đến chuyện yêu đương gì ở đây!

Tiêu Dung Ngư nhìn thấy nét mặt Trần Hán Thăng, bất đắc dĩ nói ra: “Không phải cậu đến đây đặc biệt chờ tớ sao? Mới sáng sớm cậu đã chờ đợi ở nơi này đúng không?”

Trần Hán Thăng miệng mở to đến nỗi có thể đút được quả trứng gà vào đấy.

“Còn có.”

Đôi môi đỏ thắm của Tiêu Dung Ngư vểnh lên: “Hôm qua, cậu giả bộ không biết tớ, tất cả là muốn gây sự chú ý của tớ phải không?”

“Hán Thăng, cậu không cần phải làm như vậy. Hiện tại, tớ không muốn nói đến chuyện yêu đương, chỉ muốn tập trung hết vào việc học hành thôi.”

Tiêu Dung Ngư thành khẩn, nói ra tiếng lòng của mình.

Trần Hán Thăng không biết nói gì, khó khăn nuốt xuống ngụm nước bọt.

“Không trả lời, có phải bị tớ nói trúng tim đen rồi không!”

Đôi mắt đẹp của Tiêu Dung Ngư giống như dòng suốt trong veo đang chảy, hiện ra rõ ràng sự tự tin.

Trần Hán Thăng chết lặng trong vài phút, cuối cùng chỉ còn biết gật đầu thừa nhận: “Cậu quả thật quá thông minh.”

“Như vậy đi, tớ mời cậu ăn sáng, chúng mình vừa ăn vừa trò chuyện.”

Trên người Trần Hán Thăng một xu dính túi cũng không có, mà mời người ta ăn sáng cứ như thật.

Quả nhiên Tiêu Dung Ngư đã mắc bẫy, lắc đầu nói: “Thôi, để tớ mời cậu, thời điểm đi học cậu đã giúp đỡ tớ nhiều lần rồi.”

“Được rồi, quyết định vậy đi.”

Trần Hán Thăng gật đầu sảng khoái, còn chủ động đưa ra đề nghị: “Cổng cục công an, có một nhà bán bánh bao rất ngon, kết hợp với sữa đậu nành cùng với đậu nành chiên, nghĩ đến thôi là nước miếng đã trực trào ra rồi này.”

“Chúng ta đi nếm thử đi.”

Trần Hán Thăng nói với vẻ mặt hưng phấn.

Tiêu Dung Ngư có chút không bắt kịp được tốc độ thay đổi đột ngột thế này, trên mặt hiện rõ sự mơ hồ. Cô nàng cảm thấy Trần Hán Thăng hứng thú với bữa sáng còn lớn hơn mình, chỉ có thể ù ù cạc cạc gật đầu.

Nhà hàng bánh bao này buôn bán thực sự tốt. Kiếp trước, Trần Hán Thăng thường xuyên ăn ở đây. Bởi vì đây rất gần cục công an, nên có rất nhiều chiến sĩ mặc đồng phục cảnh sát ra vào, có người còn tiến tới chào hỏi Tiêu Dung Ngư: “Tiểu Dung Ngư đến ăn sáng đấy à!”

Nói xong, những người đó còn liếc mắt nhìn Trần Hán Thăng đang cắm mặt vào mấy chiếc bánh bao.

Tiêu Dung Ngư sức ăn rất nhỏ, phần lớn thời gian là nhìn Trần Hán Thăng ăn. Nàng rất muốn nói một chút gì đó, nhưng không biết mở lời thế nào.

“Tuổi trẻ vẫn là tốt nhất nha.”

Trần Hán Thăng giả bộ như không nhìn thấy, ăn như gió cuốn, vèo một cái đã hết ba lồng bánh bao. Lúc này, hắn mới nhìn xuống cái bụng của mình trách mắng: “Mày đó, từ này không được ăn uống rượu chè quá độ, chẳng may trở thành một vị trung niên béo thì sao?”^^

Trần Hán Thăng lời nói ra cực kỳ ý tứ. Tiêu Dung Ngư cảm nhận được, vội hỏi: “Ăn no chưa?”

“Ăn no rồi, cảm ơn cậu đã mời, tớ về đây.”

Trần Hán Thăng đút cây tăm vào trong miệng, ung dung bước ra cửa tiệm bánh bao.

Ông chủ đang chờ hắn thanh toán, mà Trần Hán Thăng nào có tiền. Hắn quay đầu nhìn lại, Tiêu Dung Ngư từ phía sau đi tới.

Đoán chừng không có ai nghe thấy, Trần Hán Thăng nói một câu bông đùa: “Chờ một chút, bạn gái cháu ra đưa cho.”

Lúc này, từ bên ngoài đi vào, một trung niên cảnh sát trên quân hàm là 2 vạch, cũng nghe được câu nói này.

“Nhìn quen quá, chắc là bạn bè với bố mẹ mình.”

Trần Hán Thăng cùng vị cảnh sát trung niên liếc mắt nhìn nhau, nhưng hắn thực sự không nhớ nổi tên người này, chỉ có thể gật đầu chào hỏi.

Song thời điểm, Trần Hán Thăng chờ người ở cửa, hắn nhìn thấy vị cảnh sát trung niên đang thân mật giúp Tiêu Dung Ngư lau mồ hôi. Còn ông chủ tiệm bánh bao đang chỉ lên người mình và nói cái gì đó.

“Chết mịa.”

Trần Hán Thăng giật mình tỉnh ngộ, hắn ném cây tăm, lớn tiếng nói: “Tiểu Tiêu, nhà tớ có chút việc, đi trước đây.”

Không đợi Tiêu Dung Ngư hồi âm, Trần Hán Thăng tăng tốc chạy hướng về nhà mình.