Mãi đến kiếp này, ta vẫn không biết tại sao Lục Nhận lại biết tên ta.
Hắn chắp tay với ta. Tại hạ Lục Nhận, con trai của Xa kỵ tướng quân Vũ An hầu.
Hắn xuống ngựa cùng ta sánh vai bước đi. Giọng nói dõng dạc:
"Thẩm cô nương đừng để ý lời nói của mấy người này."
Ta lắc đầu nói.
"Bọn họ nói cũng không sai. Ta có lẽ chính là người khó nói chuyện cưới gả nhất kinh thành này."
Chỉ một nói lại có thể làm Lục Nhận haha cười lớn.
"Cái này không cho cô giành. Rõ ràng số một là Lục Nhận tôi đây, có được hông?"
Ta vừa dứt lời, ma ma đã kéo tay áo ta, liếc mắt ra hiệu.
Cả nhà Lục gia trung liệt. Ông nội của Lục Nhận, Lục lão hầu gia. Còn có cả mấy chú bác của hắn. Vì bảo vệ đất nước mà chết nơi sa trường.
Giờ đây dòng chính Lục gia chỉ còn lại hai người là Lục hầu gia và Lục Nhận.
Cũng vì vậy mà giới quyền quý kinh thành đồn đại. Ai gả con mình cho Lục gia, không đến mấy năm chắc chắn phải ở góa.
Huống hồ Tiêu Hoài vừa về triều. Hắn không thể nào không thu hồi lại binh quyền. Quyền thế của Cố gia còn có thể thịnh vượng đến lúc nào?
"Cha ta sợ ta không lấy được vợ. Còn đặc biệt xin thái tử giúp ta kiếm một mối hôn sự."
Lục Nhận dắt ngựa đi về phía trước.
"Chỉ có điều thái tử cũng đau đầu với lời thỉnh cầu này. Xưa nay hôn nhân cưới gả vẫn là ta tình ngươi nguyện. Dù là Hoàng gia cũng không tiện ép uổng cho một đạo thánh chỉ ban hôn."
Hai người chúng ta cứ câu được câu không mà nói chuyện.
Đến khi chầm chậm đi đến trước cửa phủ công chúa mới sửa lại. Bên trên tấm biển với 4 chữ Xương Nhạc Công Chúa vừa được treo lên.
Lục Nhận dừng lại trước cửa. Trầm mặc một lúc, rồi đột nhiên cười nhẹ.
"Cô có cảm thấy rằng hai chúng ta cũng khá xứng đôi không. Có lẽ chúng ta có thể thử xem sao."