“A”, nàng ta hốt hoảng quay đầu lại, lấm lét không dám nhìn vào mắt ta: “Nhị tẩu tẩu, không có chuyện gì, ta, ta đi trước.”
Nhìn bộ dạng chột dạ của Diệp Trăn Trăn chắc chắn là làm chuyện gì xấu xa rồi. Ta nhìn về hướng vừa nãy của nàng ta, phòng tắm của ta ư?
Chẳng lẽ,...
Ta đẩy của phòng tắm, hơi nóng bao quanh, có tiếng nước chảy, sau tấm màn che là một mỹ nam đang tắm rửa.
Thấy ta rón rén bước vào, Ôn Nhan cất giọng trêu đùa:
“Hôm nay phu nhân có nhã hứng muốn tắm cùng vi phu ư?”
60.
“Chậc, chậc, chậc…” Ta lắc đầu trêu hắn: “ Không hổ danh là Ôn nhị công tử, thành thân rồi nhưng vẫn khiến cô nương nhà người ta nhớ nhung không nguôi.”
“ Âm dương quái khí, có chuyện gì nói ta nghe.” Hắn chống tay chuẩn bị đứng dậy.
Hình ảnh tươi mát như vậy ai mà chịu nổi cơ chứ, ta ngại ngùng che mắt quay lưng lại.
“Đã là vợ chồng già nàng còn ngại ngùng gì thế không biết.”
“Ai ngại chứ, chàng… chàng mau mặc đồ vào đi.”
“Cần gì mặc cơ chứ? Đằng nào chả phải cởi ra.” Ôn Nhan thì thầm bên ta ta, ta chưa kịp phản ứng gì thì bị gã kéo xuống bồn tắm.
61
Buổi trưa ta đang nằm nghỉ trên ghế quý phi thì Diệp Trăn bước tơi.
“Biểu tẩu, mong tẩu thành toàn cho muội và biểu ca, muội thật sự rất thích huynh ấy.” Diệp Trăn Trăn quỳ xuống, khóc lóc như mưa.
“Vậy biểu ca có thích muội không?”
“Chỉ cần tẩu đồng ý để bọn muội thành thân là được, về lâu dài chắc chắn biểu ca sẽ thích muội.”
“Vậy ư? Hai người quen biết nhau lâu vậy hắn mà thích muội thì đâu đến lượt ta?”
Ta đỡ muội ấy dậy, dịu giọng khuyên:
“Cần gì vì một nam nhân không yêu mình mầ phải hèn mọn như thế?”
Diệp Trăn Trăn vẫn không thông, nàng ta nhìn tôi như đã hạ quyết tâm:
“Trăn Trăn không mong cầu gì hơn, chỉ mong biểu tẩu thành toàn, để muội có thể ở bên cạnh biểu ca.”
Ta thở dài, không biết phải khuyên bảo gì:
“ Muội còn trẻ, còn gặp nhiều nam nhân tốt, cớ gì cứ phải đâm đầu vào gốc cây kia không biết?”
“ Phu nhân, có chuyện gì thế?” Ôn Nhan vừa ra ngoài về thấy hai bọn ta nói chuyện bèn đến hỏi.
Diệp Trăn Trăn vội lau nước mắt, dáng vẻ đáng thương trả lời “ Không có chuyện gì đâu biểu ca.”
Nam nhân xa lạ đi cùng Ôn Nhan tiến đến chào hỏi:
“Đây chắc là Ôn thiếu phu nhân.”
Ta nhìn Ôn Nhan, thấy hắn giới thiệu:
“Đây là thế tử phủ Bình Nam Vương.”
Bình Nam Vương thế tử chắc hẳn cùng tuổi với Diệp Trăn Trăn, thấy nàng ta đứng một góc, thế tử cất giọng hỏi:
“Vậy cô nương này là…”
“Đây là biểu muội của ta, Diệp Trăn Trăn.”
“Sao cô nương lại khóc, cười lên sẽ đẹp hơn nhiều đó.”Thế tử đưa khăn tay cho Diệp Trăn Trăn, nàng ta ngây ngốc nhận lấy.
Sau khi bọn họ đi rồi, Diệp Trăn Trăn bỗng nắm lấy tay ta, kích động nói: “Biểu tẩu, tẩu nói đúng, ta không việc gì phải treo cổ trên một cái cây, để ta tìm cái cây khác.”
Thế này thì cũng quá nhanh rồi, ta chưa dùng tuyệt chiêu mà.
63.
Vào lễ Thất tịch, đèn lồ ng được thắp sáng khắp nơi.
Diệp Trăn Trăn muốn gặp Thế tử để trả lại khăn tay, ca ca với tẩu tẩu ham vui cũng ầm ĩ đòi ra ngoài. Còn tên Ôn Nhan c.h, ế, t t,i.ệ,t kia lượn đi đâu rồi không biết, chắc chắn lại đi trêu hoa ghẹo nguyệt rồi.
“Nhị thiếu phu nhân, ngài đừng tức giận, chắc nhị thiếu gia có việc gì thôi”-Lam Hân ở bên cạnh an ủi.
“Haixx, không đợi hắn nữa, ba chúng ta đi thôi.”
Lan Hân và Huệ Chi đột nhiên dừng lại không đi nữa, ta khó hiểu nhìn hai người họ.
“Là Vương thị vệ”- Lam Hâm ngại ngùng cúi đầu nói nhỏ.
“Ngươi cũng thế à Huệ Chi?”
“Không không, nô tỳ có hẹn với Tiểu Lưu.”
“Nhị thiếu phu nhân,...”
“Được rồi, được rồi, còn không mau đi đi không ta lại đổi ý bây giờ.”
64.
Chán chết, còn lại một mình ta, ai cũng có đôi chỉ có mình ta lẻ bóng.
“Phu nhân, mua đèn lồ ng đi.”
“Được rồi, chọn một cái.” Ta nhìn một lúc, chọn một đèn con thỏ.
Ông chủ đưa đèn cho ta: “ Phu nhân, cô cãi nhau với phu quân à?”
“Sao cơ?”
Ông ta cười trừ: “ Không có gì, ta thấy phu nhân đi một mình nên có hơi nhiều chuyện.”
“Không sao” ta phất tay rồi rời đi.
Chợt mắt ta tối sầm, có ai đó đang bịt mắt ta. Mùi hương quá quen thuộc, ta xoay người lại, là một thiều niên đang cười rạng rỡ.
“Ôn Nhược Lan, sao muội lại ở đây?” Ta kích động nắm tay nàng ấy.
“ Đây là thần giao cách cảm đó.” Biểu muội lắc đầu, cười nói.
Ta cười cười, nhìn sau lưng nàng: “ Vương tướng quân nhà muội đâu? Sao lại ăn mặc như này?”
“Hắn lại làm gì lén lút sau lưng muội, ai mà biết được. Thế biểu ca nhà muội đâu?”
“Đừng nhắc tên hắn nữa.”
Hai chúng ta cũng coi như là đồng bệnh tương liên đều bị phu quân bỏ rơi ngày Thất tịch: “ Biểu muội, chúng ta đi thôi, chỉ có nữ nhan mới mang lại hạnh phúc cho nhau mà thôi.”
Bọn ta cùng nhau đi ăn kẹo hồ lô, cùng nhau hchowi đố đèn, xem biểu diễn, chỉ là mọi người nhìn hai người chúng ta hơi kì lạ.
“Quên mất, bữa muội giả làm hiền thê lương mẫu thế nào rồi? Kết quả ra sao?”
“Thôi tẩu đừng nhắc nữa.” Muội ấy thở dài:” Muội đóng giả làm hiền thê, hắn đóng giả văn nhân, cuối cùng thành ra tương kính như tân.”
“Cười chết ta rồi.”
65.
“Ai da, nhìn hai nam nhân kia xứng đôi chưa kìa.”
“Đúng đó, một cao một thấp, một đen một trắng, đều đẹp trai hết nha.”
Người mặc áo đen hình như tập võ, nhìn rất vạm vỡ, công tủ bên cạnh nhìn qua đã biết là thư sinh.
“Không lẽ là thiếu gia và thị vệ trong thoại bản?”
“Đoán xem ai nằm dưới?”
Nghe thế ta và biểu muội phì cười, mấy cô nương này cũng quá táo bạo rồi. Hai chúng ta chen lên trên, muốn nhìn mặt hai vị công tử kia. Qủa nhiên là hai nam nhân tuấn tú
“Khụ, biểu muội, ta nghĩ công tử mặc áo đen là người ở trên.”
“Không thể nào, rõ ràng là công tử kia.”
“Thị vệ”
“Thiếu gia.”
“Hai vị tỷ tỷ, muội thấy là thị vệ á.”
“Rõ ràng là công tử kia, nhìn yếu đuối thế nhưng trên giường chắc chắn khác.”
“Cũng có lí.”
“Hai nàng đang nói ai cơ?”
Nghe giọng quen thuộc, ta và biểu muội nhìn sang, thấy hai vị công tử chúng ta vừa tranh luận đang đứng bên cạnh nghe bọn ta luyên thuyên.
66.
Ta và Vương phu nhân đi trước, hai người kia đi phía sau, dọc đường không ai nói với ai câu nào.
Biểu muội đánh nhẹ vào tay ta, dùng ánh mắt đáng thương cầu cứu ta một cách tuyệt vọng.
Ai dà, những lúc xấu hổ như thế này chỉ có thể trông cậy vào ta hóa giải mà thôi.
Ta hít sâu một hơi, quay người mỉm cười nói: " A~ Sao hai người cũng đi ngắm đèn lồ ng à?"
Nghe thế, hai người mặt tái mét, nhìn ta chằm chằm.
Bị hai ánh mắt sắc lạnh dọa cho sợ hãi ta nhanh chóng quay đầu đi.
" Thật ra... thật ra ta và biểu muội chỉ nói về việc nắm tay nhau. Đúng chỉ là nắm tay nhau thôi." Nghe ta nói vậy, biểu muội cũng hợp tác đưa tay ra.
Ta vội vàng nắm lấy tay Ôn Nhan: " Tướng công."
"Đừng, ta không phải tướng công của nàng." Nói rồi hắn rút tay ra, ôm lấy Vương Tướng quân.
Ha, chàng hay lắm!
"Hai người hiểu lầm rồi, ta và tẩu tẩu chỉ đang bàn về bản thoại mà thôi." Biểu muội ra sức giải thích.
"Ồ, thế hai người cứ tiếp tục thảo luận, ta và thiếu gia cũng có chuyện quan trọng cần bàn bạc."
"Sao ta lại là thiếu gia.?" Ôn Nhan gạt tay Vương tướng quân ra "phải không Vương thị vệ?"
Ha, hai người cũng nghe được nhiều nhỉ?
"Này, không phải... " Vương tướng quân định nói thêm gì đó thì bị biểu muội kéo lại: " Thôi thôi, Tướng quân, hai chúng ta đi thả hoa đăng đi."
"Đúng vậy, tướng công, phu thê chúng ta cũng đi thả đèn khổng minh đi." Ta nắm lấy tay Ôn Nhan kéo hắn đi.
"Sao chàng lại không vui?"
Ôn Nhan nghe thế thì cười khẩy: " Chẳng nhẽ ta còn phải cảm ơn nàng à?"
"Ha ha, cũng chỉ là đùa thôi, chàng đừng nghiêm túc quá" Ta quay người lại nhẹ nhàng vỗ ngực hắn.
"Ta cảm động quá, nàng đùa vui đến tận người ta luôn."
"Vậy sao chàng và Vương tướng quân lại cùng nhau đi ngắm lồng đèn?" Ta ngước mắt nhìn hắn, "Chẳng lẽ... hai người..."
"Nàng còn tưởng tưởng nữa" Ôn Nhan đánh vào trán ta "Nếu ta và Vương tướng quân có gì đó thì đến lượt nàng và biểu muội chen vào giữa chúng ta được à?"
Nghe vậy, ta không khỏi bật cười: "Nếu chàng và Vương tướng quân..."
"Không cho nàng nghĩ linh tinh nữa." Hắn lại cốc vào đầu ta một cái nữa.
"Vậy thì chàng trả lời đi, sao hai người lại đi cùng nhau?"
"Hai chúng ta giải quyết việc xong thì thuận tiện đi cùng đường thôi."
"Quên đi, hai chúng ta đi thả đèn khổng minh thôi."
67.
Người ta nói rằng nếu ghi điều ước lên đèn Khổng Minh và thả nó thì mong ước của mình sẽ thành hiện thực.
Trên nóc nhà, ta và Ôn Nhan cùng nhau viết mong ước của mình lên đèn.
"Tướng công, chàng viết gì vậy?"
"Nàng đến mà xem."
Ta nghiêng người, nhìn thấy mấy chữ: " Hy vọng Mộc Vân Vân đừng có suy nghĩ lung tung nữa"... "Này, chàng viết linh tinh gì thế?"
"Sao? Đây là những gì bây giờ ta mong muốn đấy.
"Người khác thì viết bên nhau đến bạc đầu, cùng nhau già đi mà chàng, chàng viết linh tinh gì vậy?"
"Vậy nàng viết gì?"
"Bí mật"
Ta lườm hắn một cái cháy mày rồi nhanh chóng thả đèn Khổng Minh đi.
Ôn Nhan nghiêng người sang ta, cười trêu chọc nói: "Không phải nàng viết muốn nắm tay ta đến khi già đi đó chứ?"
Ta nghiêng mặt đi bên khác: " Ta lười để ý đến chàng."
Hắn nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, khẽ nói: " Bên nhau đến già không phải là mong ước, đây là sự thực đã được chứng minh rồi."
Ta quay người lại nhìn hắn, hắn mổ lên môi ta một cái: " Đồ ngốc, chúng ta đi về nhà."
Ta khẽ nuốt nước bọt, nghĩ rằng tốt hơn hết không nên để hắn biết khi nãy ta đã viết trên đèn Khổng Minh rằng: " Ôn Nhan, nếu chàng đoạn tụ thì cũng phải nằm trên."