Nàng là quận chúa của Thiên giới, được Thiên đế và Thiên hậu hết mực thương yêu và chiều chuộng. Tuy được cưng chiều từ nhỏ nhưng nàng không vì thế mà kiêu ngạo, ngược lại còn khiến cho cả Thiên giới khâm phục trước tài sắc vẹn toàn của người con gái rượu vang danh Tiên đế.
Thiên đế và Thiên hậu lấy nhau đã lâu nhưng mãi vẫn chưa sinh được đích tử nào. Mặc dù biết duy trì nòi giống là quan trọng nhưng mà tình yêu của hai người họ đã vượt hơn cả việc sinh con để nối giỏi cho nên đó không còn là vấn đề trăng trở của Thiên hậu bấy lâu nay nữa. Thiên đế là một người công tư phân minh, ông được cho là người đáng đứng đầu nhất từ lúc chỉ còn là Thái tử.
Bởi vì không có hoàng tử hay công chúa cho nên quận chúa An Minh là người được kỳ vọng nhất khi được lẫn chị dâu chăm sóc từng li từng tí và anh ruột cho đi bái sư học đạo ở những người thầy giỏi.
An Minh mang trên người khí phách của một bậc quân nhân và sự sinh đẹp của một nàng tiên giáng trần. Cô thường hay xuống hạ giới để ra tay tương trợ, giúp đỡ những bá tánh gặp khó khăn nên mọi người ở trong thôn hay gọi cô là ân nhân.
Cũng chính vì sự xinh đẹp và tài giỏi vốn có cho nên khi đến tuổi trưởng thành, những chàng trai khắp nơi đứng xếp hàng dài từ trong phủ của cô ra đến tận cổng trời chỉ đợi được gặp quận chúa An Minh để ngỏ lời nhưng mà cho dù họ có đứng từ ngày này qua ngày khác thì cũng không bao giờ gặp được cô ấy.
Trường Vương Thượng Thần đến.
"Bái kiến Thiên đế, Thiên hậu." Một giọng nói trầm ấm, thư thả thốt lên, một người đàn ông đang mặc trên người bộ trang phục vô cùng đơn giản, chỉ một chiếc áo choàng mỏng, không quá cầu kỳ.
Người này là ai mà khi đến diện kiến Thiên đế và Thiên hậu lại ăn mặc cẩu thả thế kia, nếu là một tiểu thần tiên bình thường thì đã bị cho lôi ra đánh gậy rồi nhưng ông ấy là Thượng thần và còn là một người khá đặc biệt.
"Thượng thần không cần khách sáo, ngài có công lớn nhất trên Thiên giới này, ta còn phải kính ngài một phần." Thiên đế nói.
"Thiên đế quá lời rồi, để được thấy sự yên bình như ngày hôm nay quả đúng thật là như được chết đi sống lại." Thượng thần an tọa xuống bàn, từ từ hớp tách trà được chuẩn bị sẵn từ trước.
"Thượng thần khiêm tốn rồi, đáng lý ra chức vị Thiên đế này phải là của ngài, năm đó Phụ đế cũng đã nói như vậy nhưng ngài lại nhất quyết không chịu và chỉ định ta, lần này An Minh được đi theo ngài học đúng thật là một niềm vinh hạnh của con bé." Thiên đế và Thiên hậu đang di chuyển xuống bên dưới.
"Thiên đế không cần lúc nào cũng phải khen ta như vậy."
"Công trạng to lớn của ngài trên dưới Thiên giới đều biết mà." Thiên đế cúi nhẹ đầu trước mặt Chiến thần, như một lời chào tôn trọng.
"Năm đó được Tiên đế giao nhiệm vụ cai quản Thiên giới, thật sự nó không nằm trong kế hoạch của ta, là một chiến thần sao có thể ngồi yên trên cao được, ta cũng đã đi hỏi thăm rất nhiều người, tất cả mọi người đều cho rằng người xứng đáng là Thái tử điện hạ cho nên ta tin chắc quyết định của mọi người là đúng, phải có lý do thì mọi người mới chọn ngài, ta chỉ là thay mặt thần dân mà thôi." Thượng thần giải bày.
"Không biết An Minh học hành thế nào rồi? Con bé có nghịch phá gì ngài không?" Thiên hậu hỏi thăm.
"Thiên hậu không phải lo, quận chúa rất giỏi, tuy đôi lúc có hơi nghịch ngợm một chút nhưng làm việc gì cũng rất nghiêm túc, ta không cần phải quản quận chúa quá nhiều."
"Vậy là ta yên tâm rồi." Thiên hậu thở phào nhẹ nhõm vì lâu rồi chưa thấy quận chúa trở về Thiên cung.
"Nhìn đám nam nhân ngoài kia, ta đoán là đến gặp quận chúa thì phải." Thượng thần ngó ra ngoài nhìn vài giây rồi lại quay sang nhìn Thiên đế.
"Hôm nay là sinh nhật thứ một vạn của An Minh, thật ra thì năm nào đến sinh nhật của muội ấy cũng có hàng ngàn người xếp hàng dài như vậy, thấy riết rồi cũng sẽ quen thôi."
"Đây là lần đầu tiên ta thấy lực lượng đông đảo đến ngỏ lời cầu hôn một cô gái như vậy đó, đúng là quận chúa của ngài không thể xem thường được."
"Cũng đã lâu rồi ta chưa gặp lại con bé, cứ hễ đến ngày này là không thấy biệt tích của nó đâu, chắc là nó lại trốn đi đâu nữa rồi."
"Quận chúa là một người đa tài mà, ta còn nghĩ là sẽ truyền lại chức Chiến thần cho nó nhưng mà dù gì An Minh cũng là một cô gái, con bé cũng cần được yêu đương, hẹn hò như những cô gái khác nhưng mà duyên đến duyên đi, mọi chuyện cứ hẳn tuỳ duyên vậy, An Minh quận chúa là một cô gái giỏi đương nhiên người xứng đáng với con bé cũng không được kém hơn nó rồi."
"Chắc khó rồi đây." Thiên đế và Thiên hậu đều gật gù.
Thượng thần uống hết ly trà bèn đứng dậy cáo từ Thiên đế và Thiên hậu ra về. Vừa ra đến cổng đại điện, ông phất tay hiện ra vài dòng chữ vàng trên không cố ý gửi gắm đến những chàng trai.
Mây tầng nào gặp gió tầng nấy, duyên đi duyên đến duyên tàn, quận chúa tài sắc vẹn toàn, để kề vai sát cánh cũng cần phải tài giỏi không kém, muốn được sánh vai chi bằng rèn luyện đợi ngày ắt hữu duyên, mọi chuyện đều do ý trời, lần này không được thì đến lần sau.
"Đại điện là nơi tiếp khách quý của Thiên đế và Thiên hậu, các ngươi đứng đây chen chúc đông như vậy còn ra thể thống gì, quận chúa không có ở đây hãy về đi."
Mọi người đều nghe lời Chiến thần mà giải tán hết, bỗng chốc cả một khuôn viên trống trải vô cùng.
Trường Vương Thượng thần hay còn được gọi là Chiến thần Trường Vương. Ông là một Chiến thần tài giỏi của Thiên giới, được mệnh danh đánh đâu thắng đó, là người đã đứng đầu lãnh đạo cả một đội Thiên quân từ lúc Tiên đế tại vị cho đến thời bình như ngày hôm nay, đến cả Thiên đế còn phải nể ông ta một phần. Bởi vì có công lớn, tài giỏi, công bằng, được người đời kính trọng nhưng Thượng thần không bao giờ tranh vị với bất kỳ ai. Tiên đế trước khi mất muốn ông lên làm Thiên đế nhưng mà ông đã từ chối và tìm ra được người xứng đáng hơn, ông cho rằng là Thiên đế thì nên có cùng huyết mạch và mọi người đã xem ông là Chiến thần thì Trường Vương mãi mãi sẽ là Chiến thần bảo vệ cho Thiên giới, dù cho bây giờ mọi chuyện đã bình ổn thì Trường Vương Thượng thần vẫn sống an nhàn, chẳng dính vào chuyện triều chính, cũng chẳng phân cao thấp, so đo với ai tuy ông ở trên cao vạn người muốn tới.
Trường Vương được ban cho Vương điện sống trong khuôn viên của huyết mạch Thiên đế. Phía trước là vườn đào, bên cạnh là ao cá nhỏ, chẳng khác nào cuộc sống của những bậc tiền bối già nua. Để nhận An Minh quận chúa làm đồ đệ, ông cũng đã phân vân, suy nghĩ rất nhiều, bởi vì đã hơn trăm năm nay Thượng thần đã lui về không nhận bất kỳ một ai tầm sư học đạo nữa, nhưng mà quận chúa là ai chứ, một cô gái cá tính như vậy Trường Vương Thượng thần sao có thể từ chối. Tuy trên danh nghĩa là nhận Chiến thần làm sư phụ nhưng Trường Vương không dạy chuyên môn một cái gì hết, tất cả là để cho quận chúa tự học hỏi.
An Minh cũng rất quyết tâm, đi theo Thượng thần được cả năm rồi đến giờ mới học được cách mở kết giới nơi bí mật của sư phụ bởi vì kết giới của Chiến thần đâu phải muốn mở là mở nhưng với quyết tâm ngày này qua tháng nọ An Minh cuối cùng cũng có chỗ để trốn không ai có thể tìm ra được, đó chính là bước đầu của sự thành công.
"Ta biết ngay là con sẽ ở đây mà." Thượng thần xuất hiện.
"Sư phụ, người xem con thiệt thòi biết bao, ra trận tập luyện chung với binh lính của Thiên quân nhưng lại chẳng dùng được một binh khí nào cho đàng hoàng." Vẻ mặt của quận chúa thể hiện rõ sự buồn bã.
"Con đã dùng những loại binh khí nào rồi?"
"Kiếm, đao, thương, con đã cầm hết rồi, nhưng mà không có cái nào vừa ý của con hết." An Minh ủ rũ nằm dài trên chiếc bàn gỗ.
"Cũng giống như đám nam nhân kia?" Thượng thần ám chỉ.
"Sư phụ vừa mới ở Thiên giới về sao?" Quận chúa liền nhận ra ngay.
Ông đoán: "Thiên đế và Thiên hậu rất lo cho con, đừng nói là mấy tháng qua con trốn ở đây nha."
An Minh gật đầu: "Đêm về con ngủ ở đây còn ban ngày con xuống hạ giới mà dạo gần đây con thấy sư phụ có hứng thú với Thiên cung rồi đó."
"Sao con lại nói vậy?"
"Thì con ở đây suốt mấy tháng qua nhưng lại không thấy sư phụ đến đây thì suy ra là người ở trên Thiên cung trong Vương điện của người rồi."
Thượng thần nghe vậy liền bấc giác phì cười. Sự thật không phải như An Minh đã nghĩ, biên giới Vong xuyên dạo gần đây đang có chuyện khi mà Đại hoàng tử của Ma giới có ý xâm chiếm lãnh địa vào Thiên giới cho nên Chiến thần đang đau đầu bận theo dõi lính đóng quân, cứ như một người chiến sĩ đang canh giữ biên giới vậy.
"Hôm nay là sinh nhật của con, người làm sư phụ này cũng có một món quà muốn tặng cho con đây."
"Thật sao? Người tặng gì cho con vậy sư phụ?" Nghe sư phụ có quà, tinh thần quận chúa liền trở nên phấn khởi hẳn ra.
Thượng thần vẫn ung dung ngồi đó, tay đưa thẳng về phía trước biến ra một loại binh khí vô cùng đẹp mắt.
"Cây trượng này nhìn quen quen." Quận chúa gãi đầu.
"Đây là Huyền Khương Thương Trượng." Ông từ tốn trả lời.
"Con nhớ rồi, đây chẳng phải là pháp khí đi theo người sao? Con nghe nói kể từ khi chiến tranh Thiên Ma kết thúc thì không còn ai thấy nó nữa."
"Sau cuộc đại chiến đó nó bị nhuốm nhiều ma khí cho nên ta đã phong ấn nó một thời gian, nay ta tặng nó lại cho con, con có thích không?"
Quận chúa e dè: "Đây là binh khí của người, con không dám nhận đâu."
"Bình thường An Minh quận chúa là người có khí phách lớn nhất, tay vỗ ngực xưng danh, sao bây giờ lại ngại thế kia?"
"Không phải con ngại gì hết, Huyền Khương nổi danh vang xa cũng giống như Chiến thần là người vậy, cho dù con có là quận chúa cũng không dám nhận." An Minh lắc đầu.
"Con biết không, từ khi kết thúc đại chiến Thiên Ma năm đó, sư phụ ngủ sâu mấy vạn năm, khi vừa mới tỉnh dậy có rất nhiều người đến tìm ta để bái sư nhưng ta nhất quyết từ chối, con có biết tại sao ta lại nhận con làm đồ đệ không?"
An Minh lần nữa lắc đầu.
Ông tiếp lời, "Bởi vì ta cảm nhận được sự trở lại của Huyền Khương, đây là pháp khí ở trên đỉnh núi Côn Luân, ta không có quyền được chọn nó mà chỉ có nó chọn người cầm nó mà thôi và Huyền Khương đã chọn con, chính vì biết điều này ta mới đồng ý với Thiên đế là sẽ nhận con làm đồ đệ nhưng mà con biết đó ta không có chỉ giáo gì con quá nhiều, tất cả là do con quyết định, học hay không học đều là do con, cũng giống như pháp khí chọn con, con không được từ chối, Huyền Khương trước giờ chưa ai cầm được nó lên, ai cũng chê là nó quá nặng."
"Nó nặng khoảng bao nhiêu ký ạ?"
Thượng thần cười: "Bản thân ta thì không thấy nó nặng chỉ thấy nó nhẹ tựa như một cọng lông vậy, con cầm lên thử xem."
Quận chúa đi lại gần dùng hết sức đón lấy Thượng Trượng, tưởng đâu nó rất nặng nhưng quả đúng thật như lời sư phụ nói, nó nhẹ tựa như bông gòn. An Minh cầm đi vài đường khiến cho sư phụ trông rất thích thú.
"Đúng là con đang rất cần binh khí, ban đầu quả thật là con không dám nhận pháp khí của sư phụ, con còn định nói với người là cho con cái nào cũng được nhưng nếu Huyền Khương đã chọn con vậy thì con xin nhận vậy." An Minh vui mừng cười không ngớt.
Mấy giây trước còn đùn đẩy e ngại khi được tặng cho một món quà quá lớn như vậy mà mấy giây sau đã đổi ý cầm trượng múa tung tăng khắp nơi. Ngay từ khi biết Huyền Khương trở lại nhận chủ mới, Thượng thần mỗi ngày đã đúc luyện pháp khí, độ tu vi của mình vào trong đó với mong ước rằng hy vọng nó sẽ bảo vệ sự an toàn cho quận chúa An Minh, cũng là nữ đồ đệ duy nhất của người.
Kể từ ngày hôm đó, Thượng thần đã quyết định chỉ dạy quyền thương cho quận chúa. Ông đem hết kinh nghiệm của bản thân truyền dạy lại cho đồ đệ của mình, quận chúa An Minh sáng thì luyện pháp thuật tối thì luyện pháp khí, trình độ ngày càng xuất sắc hơn và cô cũng vừa mới trải qua lần chuyển kiếp của mình.
"Chào mừng An Minh quận chúa hồi cung, à không phải bây giờ quận chúa đã là Thượng tiên rồi, bái kiến An Minh Thượng tiên." Cuối cùng thì tiên nữ thân cận nhất Yên Nhi cũng được gặp chủ tử của mình rồi.
Chưa kịp vô tới bên trong, quận chúa đã hỏi: "Dạo gần đây trên Thiên cung có xảy ra chuyện gì không?"
"Chuyện chấn động nhất chính là có hàng vạn nam nhân ngày nào cũng xếp hàng dài ở Thiên cung để đợi người đó quận chúa." Yên Nhi vừa kể vừa thể hiện sự phấn khích.
"Chuyện này ta biết rồi."
"À còn một chuyện nữa, Yên Nhi nghe ngóng được chuyện ở biên giới Vong Xuyên sắp có chiến tranh."
"Chiến tranh? Là chuyện gì?" An Minh đột ngột thay đổi sắc mặt.
"Mấy ngày hôm nay Trường Vương Thượng thần hay đến đại điện để gặp Thiên đế lắm, nghe đâu là bàn chiến lược đánh đuổi quân địch, Đại hoàng tử của Ma giới đang cố ý đem quân tiến vào lãnh địa của Thiên giới khi chưa được sự cho phép, bây giờ cả hai phe đang đóng quân ở Vong Xuyên chờ đợi lệnh." Yên Nhi kể lại.