Ta Xuyên Nhanh Cứu Vớt Kết Cục Bi Thảm Của Nữ Phụ

Chương 13



Cơn mưa vẫn đang kéo dài không ngừng, các giáo viên và học sinh tụ tập lại ngồi với nhau ở tầng một, bởi vì vẫn chưa hiểu rõ về nơi đây nên chẳng ai dám đi lung tung ở đâu trong công xưởng cả.

Thư Yến đứng dậy, bắt đầu nhìn khắp xung quanh xem xét.

Cô đi lên tầng hai.

Đường Chính Lâm cũng đi lên cùng.

Trên nền nhà ở đây đã phủ một lớp bụi dày, mọi thứ đều đã cũ kĩ, đen xém.

"Ở đây dường như đã từng xảy ra cháy nổ."

Đường Chính Lâm nhìn xung quanh đánh giá.

Thư Yến gật đầu.

"Phải."

Đường Chính Lâm lại đưa điện thoại ra cho Thư Yến xem.

"Trên báo có viết, nhà máy này đã từng xảy ra cháy nổ khiến những công nhân làm ở đây đều đã thiệt mạng."

Thư Yến đọc bài báo, hơi cau mày:

"Nguyên nhân là do có một công nhân đã hút thuốc ở tầng hai gây ra vụ cháy nổ này..."

Đường Chính Lâm gật đầu:

"Một người ngốc đến thế nào cũng biết rằng hút thuốc ở khu vực này rất nguy hiểm, chẳng có ai ngốc đến mức tự nộp mạng vì một điếu thuốc như vậy."

Thư Yến cười ngạc nhiên:

"Không ngờ Đường thiếu gia sau khi hết ngốc lại rất thông minh nha."

Cô nói tiếp:

"Hầu như nạn nhân của vụ nổ đều là người của làng Hoàng Trang cả."

Và hơn hết... Từ khi đến làng Hoàng Trang, cô cảm nhận được ở nơi đây có một luồng khí nào đó rất quen thuộc, giống như cô đã từng tiếp xúc với nó trước đây.

Dưới tầng một đột nhiên nhốn nháo lên.

"Tạnh mưa rồi, chúng ta mau rời khỏi đây thôi! Tôi không thể chịu đựng được chỗ này nữa."

"Phải đó mọi người, đi thôi."

Sau đó có tiếng một cô gái la lên.

"Á, dường như có thứ gì đó đang tiến về phía chúng ta... Rất nhiều."

Thư Yến và Đường Chính Lâm nghe xong cũng vội chạy xuống tầng một.

Bên ngoài công xưởng là những vật thể có hình dạng như con người, thế nhưng từ đầu đến chân đều đen ngòm giống như đã bị thiêu cháy, đôi mắt của chúng đỏ lườm như màu của máu đang tiến vào bên trong.



"Gr....ư...ư."

Âm thanh ghê rợn phát ra từ phía bọn chúng khiến tất cả mọi người đều hét toáng lên, có học sinh sợ đến mức ngã khuỵu xuống đất run run không cử động nổi.

Thư Yến nghiến răng... Chết tiệt, rõ ràng là nói với cô đây là tiểu thuyết ngôn tình, vậy mà bây giờ chẳng khác gì truyện kinh dị, rốt cuộc cái quái gì đang xảy ra vậy...

Cô hét lên gọi cái hệ thống đáng ghét kia.

"Ngươi mau nói đạo lí đi cái hệ thống gian trá kia!"

[Hệ thống: Cô sai rồi, tôi là hệ thống đại nhân.]

"Nhân cái đầu của ngươi, ngươi là đồ bất nhân thì có, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với cái quyển ngôn tình này ngươi mau trả lời cho ta, nếu không ta sẽ vặt tóc ngươi đem trụng nước sôi."

[Hệ thống: Tôi không có tóc.]

Nhìn thấy biểu cảm như muốn ăn tươi nuốt sống của Thư Yến, hệ thống bị dọa cho sợ, vội nói.

[Hệ Thống: Cái này không phải là do cốt truyện mà là do cô.]

Thư Yến trố mắt:

"Liên quan gì tới ta? Ta ăn hết của nhà ngươi à?"

[Hệ Thống: Bớt nóng tính đi bà cô của tôi, cô không nhớ bản thân đã phạm sai lầm gì trước khi gặp ta à?]

Thư Yến bình tĩnh suy nghĩ thật lâu sau đó mới chợt giật mình:

"Chẳng lẽ là...?"

[Hệ Thống: Phải, là đám linh hồn trước đây bị cô canh giữ sau đó vì cô ham chơi để chúng trốn thoát đang tác oai tác oái.]

Thư Yến ngẫm lại thì những linh hồn mà cô canh giữ đều là những ác linh mang trong người hận thù rất lớn, chắc chắn một trong số những ác linh trốn thoát có người đã chết trong vụ nổ ở làng Hoàng Trang nên quay về trả thù.

"Ư hừm... Vậy giờ ta phải làm sao?"

[Hệ thống: Đó là vấn đề của thí chủ, bần tăng không tiện nhúng tay vào.]

Thư Yến nổi đóa:

"Cái hệ thống vô dụng nhà ngươi cút khuất mắt đi cho ta!"

[Hệ Thống: Goodluck to you.]

Thư Yến nhìn thái độ lòi lõm của hệ thống cũng không trông chờ gì vào sự giúp đỡ của nó, đành cố gắng nghĩ cách thoát thân.

Ở đây đông người như vậy, cô và Đường Chính Lâm cứ việc chạy khỏi công xưởng là được, ai xui xẻo thì mất mạng thôi.

Suy nghĩ vừa mới lóe lên trong đầu cô thì.

[Hệ thống: Nếu cô để mọi người hy sinh mạng vô ích ở đây thì nhiệm vụ của cô xem như thất bại.]

Thư Yến: "Bổn tiểu thư hôm nay không giết chết ngươi thì ta không phải là người!"



[Hệ thống: Nếu tính theo vai vế thì cô cũng là thần tiên đấy chứ có phải người đâu.]

Thư Yến bất lực không đối đáp nữa, chạy cũng không được, cứu người thì cũng không biết cứu thế nào.

Đường Chính Lâm chắn trước người của Thư Yến.

"Hình như đám quái dị này rất sợ nước."

Thư Yến ngẫm lại thì sau khi trời đã tạnh mưa rồi thì bọn quái vật mới xuất hiện, hơn nữa để ý kĩ một xíu thì thấy chân chúng không hề chạm mặt đất đã ướt sũng vì trời mưa.

Thư Yến lần này thực sự có chút kinh ngạc, một người bình thường như Đường Chính Lâm lại có thể nhìn ra được điều này sao?

Cô hét lớn lên:

"Tất cả mọi người có mang theo nước bên người thì mau lấy ra tạt vào đám quái vật đó!"

Những học sinh nghe tiếng hét của Thư Yến, tuy rằng không quá tin tưởng nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, vội vã lấy những chai nước ra tạt vào đám quái vật trước mắt.

Quả thật sau khi dính nước, bọn quái vậy đã bị tan biến ngay lập tức.

Thế nhưng vẫn không đủ để tiêu diệt toàn bộ.

Trong lúc đó một con quái vật hình người đen ngòm đã tiến tới chỗ của Kiều Hạ và nhe hàm răng nhọn hoắc ra.

Kiều Hạ lúc đó vì quá rối rắm, cũng không còn cách nào khác để sống sót, phía sau cô thì toàn người là người không có khoảng trống để chạy thoát.

Thế là cô ta vội kéo tay một cô gái khác ở phía sau đẩy lên chắn trước mình.

Kết quả trong phút chốc cô gái kia đã bị con quái vật cắn nát bét toàn máu là máu.

Kiều Hạ mặt mày xanh tái mét, trong tình thế nguy cấp vội nói giải vây:

"Tiểu Du... Cảm ơn cậu đã chắn phía trước để cứu mình..."

Thư Yến vội vã chạy lên phía trên tầng hai, bọn quái vật này không phải là ác linh kia, nó đang ở đâu đó điều khiển mọi thứ...

Tầng hai cũng không có ác linh, vậy chỉ có thể nó đang ở bên ngoài công xưởng, thế nhưng cửa chính lại bị đám quái vật chặn lại nên không thể đi bằng đường cửa lớn được.

Cô nói với Đường Chính Lâm.

"Chúng ta phải ra bên ngoài."

Đường Chính Lâm nghe vậy, không nói nhiều, anh lấy trong balo ra những bộ quần áo sau đó nối với nhau lại thành một sợi dây, buộc vào khung cửa sổ.

"Thế này có chút nguy hiểm..."

Thư Yến lắc đầu:

"Không còn cách nào khác."

Nói rồi cô men theo sợi dây được cột chặt từ quần áo sau đó leo xuống đất ra bên ngoài an toàn, thân hình của cô nhỏ nhắn vì vậy chui lọt qua cửa sổ được, còn Đường Chính Lâm thì không thể vì vậy cô bảo anh ta ở phía trên chờ mình.

Quả nhiên ác linh vẫn đang điều khiển đám quái vật ở ngay bên ngoài phía sau công xưởng.