Tác Oai Tác Quái Ở Sư Môn, Ta Được Nam Chính Thầm Thương Trộm Nhớ

Chương 49: Tên này bị điên hả?



Hỏa Hoàng là linh thú nguy hiểm số một trong bí cảnh, nó đã chiếm cứ đỉnh Tây Sơn hơn trăm năm. Tương truyền loài linh thú này toàn thân đỏ như lửa, cao mấy chục thước, miệng có thể phun ra lửa, khi đập cánh có thể tạo ra gió cuốn như lốc xoáy, còn có thể hấp thụ linh khí đất trời để sử dụng. Nơi nó đi qua cây cỏ không thể sống sót, muôn thú chạy trốn không thấy tăm hơi.

Đưa mắt nhìn xung quanh, đỉnh Tây Sơn chỉ rặt đất đai màu đỏ thẫm và những gốc cành trơ trụi, dấu vết bị lửa đốt vẫn còn sót lại rất rõ ràng nhưng tuyệt nhiên không hề nhìn thấy màu xanh của cỏ cây. Thứ cho Ninh Ninh nói thẳng, ngọn núi này cháy đen không khác gì một thanh chocolate.

- Dựa vào thực lực của chúng ta, chúng ta thật sự có thể đánh bại được Hỏa Hoàng sao?

Hứa Duệ không biết sức mạnh hào quang của nam chính mạnh đến thế nào, giống như ngày sáng không hiểu được đêm đen vậy. Càng đến gần Tây Sơn hắn lại càng thấp thỏm: "Nếu không cẩn thận thì có khi ba ngày sau trên tường thành của Loan thành sẽ phải dán mấy tờ giấy báo tang ghi: "Vài đệ tử kiếm tu táng thân nơi bí cảnh, khi được phát hiện ra đã trở thành thịt người nướng hong gió" đấy."

Hạ Tri Châu lại không để việc này vào mắt, hắn nghĩ rất thoáng: "Sợ gì? Đánh không lại thì chạy thôi."

Hạ Tri Châu đang chế nhạo Hứa Duệ và Tô sư tỷ của hắn. Tuy rằng ban nãy đang nói bị ngắt lời nhưng ngọn lửa hóng hớt vẫn đang hừng hực cháy trong lòng Hạ Tri Châu. Thế là hắn nhìn mọi người một lượt, ánh mắt dừng trên mặt tiểu hồ ly Kiều Nhan: "Kiều cô nương, cô có người trong lòng không?"

Tuy rằng tộc linh hồ trời sinh hào sảng không câu nệ tiểu tiết nhưng tiểu cô nương vừa nghe hắn hỏi vậy vẫn đỏ rực hết cả vành tai. Kiều Nhan im lặng một lúc lâu rồi nhẹ nhàng gật đầu. Một đám anh chị đứng nhìn nhau ngầm hiểu rồi cùng cười cười.

Hạ Tri Châu thừa thắng xông lên, tiếp tục hỏi nàng: "Là một chàng trai trong tộc sao?"

- Vâng.

Kiều Nhan cũng không che giấu, nàng gật đầu đáp: "Nhưng mà huynh ấy cũng đã tiêu hao hết nguyên khí để lập trận pháp nên chỉ có thể nằm trên giường mà thôi... Mọi người đừng nói cho huynh ấy biết nhé! Là ta đơn phương huynh ấy thôi, huynh ấy không thích ta đâu."

Hứa Duệ an ủi nàng: "Nói không chừng hắn thích cô nhưng không dám nói, giống như ta với sư tỷ vậy, tỷ ấy lúc nào cũng lạnh lùng như băng ấy. Nhưng ta hiểu, trong lòng tỷ ấy vẫn luôn có ta."

Ninh Ninh: ...

Cái gì mà thích nhưng không dám nói, có khi Tô sư tỷ thật sự không thích huynh đâu.

- Không phải đâu! Huynh ấy không để ý đến ta thật, từ nhỏ đến lớn huynh ấy chưa quan tâm ta bao giờ, ngay cả bùa hộ mệnh thiên ti tuệ* mà ta vất vả lắm mới làm ra được cũng làm mất.

(*một dạng trang sức được thắt bằng vải, một đầu được buộc túm cố định, đầu còn lại là các sợi dây tua rua cắt bằng, thường được dùng làm vật trang trí ở chuôi kiếm, ngọc bội...)

Kiều Nhan đá bay một hòn đá nhỏ trên mặt đất, giọng nói nhỏ đi: "Không thích thì thôi. Sau này khi ta rời khỏi bí cảnh, còn có một đống thanh niên tài tuấn đang đợi ta lựa chọn cơ."

Ninh Ninh nhớ lại những lời Cầm nương nói, nhìn nàng hỏi: "Cô định khi nào thì rời khỏi bí cảnh?"

- Đương nhiên là khi nào chữa khỏi hết cho mọi người rồi!

Tiểu hồ ly vô thức cử động lỗ tai, khi nói đến vấn đề này, đôi mắt của nàng sáng lấp lánh: "Ta đã giao kèo với mẹ là sẽ cùng bà đi nhìn ngắm non nước bên ngoài từ lâu rồi. Đúng rồi, có phải ngoài đó có một thứ gọi là pháo hoa hay không? Ta rất muốn tận mắt nhìn thấy nó một lần."

Hạ Tri Châu lặng lẽ đến bên cạnh Ninh Ninh nói thầm: "Sao cái này càng nghe càng thấy mùi dead flag thế? Tiểu hồ ly sẽ không..."

Hắn nói một nửa mới nhớ ra cha của nàng cũng đã qua đời rất lâu rồi.

Hạ Tri Châu không nói nữa, đến lượt Hứa Duệ cách đó không xa đột nhiên nghiêm mặt lại, trầm giọng hô: "Khoan đã! Mọi người mau nhìn xem kia là gì?"

Ninh Ninh nhìn theo hướng hắn chỉ thì thấy một người mặc váy trắng ngã nằm trên đất.

Kiều Nhan phản ứng rất nhanh: "Là một cô nương, để ta đi xem xem!"

Nàng nói xong là lập tức vọt lên phía trước mà không hề suy nghĩ gì, cô nương này đúng là còn ngây thơ quá. Cô nương đang té xỉu trên mặt đất kia mặc môn phục của Lưu Minh Sơn, thấy người đến gần, nàng yếu ớt mở mắt ra.

Kiều Nhan không hề phát hiện khi nhìn thoáng qua đám Ninh Ninh ở phía sau, nữ tử nhìn có vẻ bệnh tật yếu ớt này hơi mím môi, đáy mắt thoáng âm u. Nàng chính là đệ tử của đảo Nghê Quang, người phụ trách giám sát Huyền Hư kiếm phái - Liễu Huỳnh.

Từ khi biết được ngọc bội trong tay Hỏa Hoàng có thể dẫn dắt bọn họ tìm ra cung Chước Nhật, người của đảo Nghê Quang bèn quyết định cướp nó về tay.

Thực lực của kiếm tu không thể khinh thường, huống chi đám người của Huyền Hư kiếm phái đều đã đạt đến Kim Đan đại thành, nếu đối đầu trực diện thì hai bên đều sẽ bị tổn hại nghiêm trọng. So với đánh nhau trực diện thì nàng lại thích dùng trí đấu trí, bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sẵn hơn.

Tây Sơn không có nhiều cây cối để ẩn náu như rừng cây phía trước, nếu nàng cứ đi theo bọn họ thì rất có thể sẽ bị phát hiện hành tung, đến lúc đó thì hết đường chối cãi, chỉ có thể bị quây vào mà chịu đòn thôi. Đã thế chi bằng trà trộn vào bọn họ ngay từ đầu sau đó cho bọn họ một vố trở tay không kịp.

Theo Liễu Huỳnh biết, tuy rằng đám người Huyền Hư kiếm phái này không nhờ cậy được gì nhưng tâm tính thì cũng miễn cưỡng coi như lương thiện, từ trước đến nay bọn họ luôn tuân thủ nguyên tắc nước sông không phạm nước giếng, nhất định sẽ không làm gì một cô nương yếu đuối thiện lương.

Hôm nay chính là ngày báo mối thù ở Tiểu Trùng Sơn!

- Cô nương, cô làm sao thế?

Kiều Nhan đến gần nàng trước tiên, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô nương này làm cho hoảng sợ, còn cô nương kia thì mấp máy môi, thều thào vài tiếng: "Nước... nước..."

- Ta ta ta! Ta có nước này!

Dù sao Hứa Duệ cũng là một kẻ tiêu xài phung phí, không biết chăm sóc người khác. Thấy thế hắn cũng ngây thơ không hề phòng bị gì mà lập tức lôi túi nước ra đưa cho Kiều Nhan.

Tiểu hồ ly cũng vội vã cứu người nên không nghĩ gì nhiều, nàng lập tức mở túi nước ra đổ chất lỏng trong đó vào miệng cô nương kia. Xem ra cô nương này quả thực rất khát nước, ban nãy nàng vẫn đang nằm chỏng quèo trên mặt đất như cá chết, thế mà vừa uống được ngụm nước đã trợn trắng mắt như thể hồi quang phản chiếu... Sau đó nàng nhổ hết ngụm nước trong miệng ra, mặt mày dữ tợn gào lên: "Nóng quá!"

Trong cái túi kia đựng toàn nước nóng, thế mà bọn họ dám rót thẳng vào miệng nàng! Đây đâu phải là đang cứu người, đây rõ ràng là đang muốn giết nàng!

Hứa Duệ thấy thế thì run lên, vội vàng nói: "Thế hả? Để ta xem nào!"

Liễu Huỳnh tủi thân nhích nhích về phía hắn, đang định mở lời nhờ hắn lau hộ chút nước bị tràn ra trên miệng, không ngờ còn chưa nhập vai thì đã thấy Hứa Duệ lập tức... cướp lấy túi đựng nước trong tay Kiều Nhan. Sau đó nàng nghe thấy tên kiếm tu kia reo lên với vẻ mừng vui khôn xiết, từ đầu đến cuối không hề liếc mắt nhìn nàng lấy một cái: "Cái túi giữ nhiệt này xịn phết đấy nhờ! Trước khi đi khỏi nhà trọ ta đã rót vào đây một ít nước nóng, thế mà đến bây giờ nó vẫn còn nóng! Khi nào về ta nhất định cũng phải mua cho sư tỷ một cái mới được, chắc chắn tỷ ấy sẽ thích cho mà xem!"

Liễu Huỳnh: ...

Đầu óc tên này có phải bị chập cheng hay không thế?

Rất lâu về sau khi nhớ lại chuyện này, Liễu Huỳnh chỉ cảm thấy mọi chuyện đã xa xôi như cách trở mấy đời. Nàng đúng là khờ thật sự. Nàng vẫn còn quá trẻ nên không biết vận mệnh đang lặng lẽ giơ bảng ghi giá cho phi vụ lần này. Đáng lẽ lúc nàng nghe thấy những lời Hứa Duệ nói thì nên hiểu ngay ra rằng cái giá lần này nàng không thể trả nổi mới đúng. Nếu lúc đó nàng lập tức chạy lấy người thì tốt biết bao. Nhóm người này, đám kiếm tu này, không một ai là bình thường cả.

- Vị cô nương này là người của Lưu Minh Sơn sao?

Một thanh niên trẻ tuổi bước lên phía trước, nom hắn mặt mày tuấn tú, phong lưu tiêu sái, đúng là Hạ Tri Châu tiếng tăm lừng lẫy của Huyền Hư kiếm phái: "Sao cô nương lại té xỉu ở chỗ này thế?"

- Ta tên là Liễu Huỳnh, là một nhạc tu của Lưu Minh Sơn.

Liễu Huỳnh ho nhẹ một tiếng, ai oán nói: "Trên đường đi ta bị người của đảo Nghê Quang đánh lén, không những bị phá nát trường cầm mà còn bị linh lực làm cho bị thương nặng. Ta hốt hoảng chạy trốn được đến đây, không biết ngất đi lúc nào. Ta cũng không biết khi nào thì bọn họ sẽ đuổi đến nơi, xin các vị giúp ta với!"

Dứt lời, nàng buồn bã ngước mắt lên liếc nhanh qua Ninh Ninh và Bùi Tịch đứng cách đó không xa. Trong đêm ăn mừng lại phủ thành chủ, lúc nói chuyện với Dung Từ, khi nhắc đến Ninh Ninh, nàng đã bị Bùi Tịch lườm cho một cái. Liễu Huỳnh không ngốc nên đã chế tạo ra một cái mặt da người trông có vẻ yếu đuối đáng thương rồi đeo lên, cho dù thế nào thì cũng không thể bị hắn nhận ra được.

Hạ Tri Châu trước nay là người tốt bụng, thấy nàng thều thào như sắp ngất thêm lần nữa đến nơi thì nghiêm mặt nói: "Đám mị tu kia đúng là đáng ghét! Liễu cô nương, bí cảnh này rất nguy hiểm, nếu cô đã bị thương nặng như thế rồi thì..."

Nửa cuối câu Liễu Huỳnh đã nghĩ hộ hắn rồi: "... thì hãy đi cùng bọn ta, để bọn ta bảo vệ cho cô!"

Nàng tỏ vẻ e lệ, chậm rãi cúi đầu chớp mắt, bỗng nghe thấy hắn nói rất tự nhiên: "Thì hãy giao luôn tất cả lệnh bài trên người cho ta rồi ra bên ngoài dưỡng thương đi."

Hắn nói xong còn chính trực vỗ vỗ ngực: "Dù sao thì cô cũng bị thương rồi, ở lại cũng không được việc gì. Vì an toàn của cô nương, ta tình nguyện hy sinh danh dự của mình để gánh lấy cái tiếng ác không làm mà đòi có ăn này. Không cần cảm ơn ta đâu!"

Một câu nghe như sấm đánh giữa trời quang.

Liễu Huỳnh sững sờ. Bên ngoài bí cảnh, các trưởng lão cười như được mùa.

Hành vi, lời nói của người này thật sự không theo lẽ bình thường, hơn nữa da mặt của hắn chắc chắn phải dày hơn so với người bình thường, tầm này đến mị tu có thể mê hoặc lòng người nhìn thấy hắn cũng phải tránh xa ba thước.

Hệ thống ngôn ngữ của Liễu Huỳnh nhất thời chết máy, không biết nên phản bác lại thế nào. Đang bối rối thì nàng bỗng nhiên nghe thấy một giọng nữ vang lên: "Hạ sư huynh, sao huynh có thể đối xử với con gái nhà người ta như vậy? Nàng một thân một mình ở nơi này đã đáng thương như thế rồi, chúng ta cứ đưa nàng ấy đi cùng đi."

Là Ninh Ninh.

Liễu Huỳnh lặng lẽ nghiến răng, trận chiến lần trước với Hạo Nhiên Môn đảo Nghê Quang thê thảm đủ đường đều là do nhỏ này ban tặng. Nhưng nếu một chọi một thì nàng đánh không lại nàng ta, nàng cũng không thể bại lộ thân phận vào lúc này, thế nên chỉ có thể giả vờ nức nở cảm ơn vẻ cảm kích: "Đa tạ cô nương giúp đỡ ta!"

Ninh Ninh rất nhiệt tình giới thiệu cho nàng biết tên họ của mấy người ở đây, nói xong lại dịu dàng nói: "Liễu cô nương thân thể yếu ớt, hay là cứ ở đây nghỉ ngơi một lát để Hạ sư huynh và Hứa Duệ chăm sóc. Ta, Bùi Tịch và Kiều cô nương đi thám thính phía trước một lát, như vậy có được không?"

Liễu Huỳnh cũng rất thông minh, thấy Ninh Ninh dễ dàng chấp nhận cho mình ở lại thì phản ứng đầu tiên chính là nhỏ này đang giả vờ. Nhưng bây giờ rõ ràng nàng đã ngụy trang cả khuôn mặt và thân phận của mình, không thể bị phát hiện nhanh như vậy được. Thế là cái suy nghĩ này nhanh chóng bị nàng gạt đi. Nàng vốn tưởng Ninh Ninh là người khó lừa nhất, ai dè nàng lại đồng ý nhanh như vậy, bèn cố hết sức để không cười lên thành tiếng: "Được."

Thời gian trong bí cảnh có hạn, ba người vừa nói xong đã xoay người tiếp tục đi về hướng ngọn núi, chỉ còn lại Hạ Tri Châu, Hứa Duệ và Liễu Huỳnh ngồi nhìn nhau.

Người của đảo Nghê Quang tu luyện mị thuật, ai nấy đều rất giỏi quyến rũ người khác. Hai kẻ này cũng đã tham gia vào âm mưu ở Tiểu Trùng Sơn. Liễu Huỳnh vốn đã ghi mối hận này trong lòng, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội được ở riêng với hai người bọn họ, nàng không khỏi cười thầm.

Hôm nay mà không câu được hồn phách của hai tên kiếm tu này đi, nàng sẽ xuất gia làm ni cô luôn!

- Ai da!

Liễu Huỳnh ra vẻ muốn đứng dậy, vừa mới nhổm người lên, chân đã trẹo một cái, thế là nàng lập tức bổ nhào vào lòng Hạ Tri Châu. Nàng cũng không quên đóng vai một cô gái ngây thơ yếu đuối, vừa nức nở vừa bối rối nói: "Xin... xin lỗi huynh! Ta không cố ý đâu."

Hạ Tri Châu bị hành động bất ngờ này làm cho khiếp sợ, suýt chút nữa đã hét toáng lên rồi quăng nàng ta ra ngoài rồi. Sau khi nhìn thấy khuôn mặt người kia thì hắn mới thở phào một hơi: "Không sao không sao. Liễu cô nương không khỏe thì hãy ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc đi."

Liễu Huỳnh nhìn như ngọn liễu trước gió, nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đầu, khoé miệng lại lặng lẽ nhếch lên. Tuy rằng người đàn ông này này đang tỏ vẻ mình là chính nhân quân tử nhưng bàn tay y lại đang lén lút lau lau xoa xoa lên y phục của nàng, như vậy là hắn cũng đã có ý với nàng rồi.

Nàng đang nghĩ như vậy thì nghe tiếng Hạ Tri Châu hỏi: "Chiếc này của Liễu cô nương được làm từ gì thế? Ta sờ vào thấy rất quen."

Đúng là một cái cớ ngu xuẩn.

Liễu Huỳnh nghe vậy thì cười nhẹ một tiếng. Tuy rằng biết những lời này chỉ là cái cớ của hắn nhưng nàng vẫn không thể che giấu được vẻ tự đắc hiện rõ mồn một trên mặt. Cái váy dài này được dệt từ sợi tơ được chế tạo theo công thức bí mật của một phường dệt nọ, lại sử dụng thêm lụa quý có hoa văn trang trí thêm, cả bộ có giá trị ngàn vàng, đem bán Hạ Tri Châu đi cũng không đủ trả số lẻ trong đó.

Nàng ngồi dưới đất khẽ cắn môi, nhẹ nhàng đáp: "Hạ ca ca đã từng thấy loại chất liệu này ở đâu rồi sao?"

- Chính là cái ấy ấy! Cái mà...

Hạ Tri Châu suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra được một chút đầu mối, hắn kích động nói to: "Giống như cái túi đựng thức ăn cho lợn của bà ngoại của ta! Hai thứ này đều trơn trơn lạnh lạnh giống nhau ý!"

Hắn nói đến đây thì hơi cảm khái, tay nắm chặt lại: "Đã bao nhiêu năm rồi ta chưa từng gặp lại bà của ta. Thế này thì sau cứ nhìn thấy Liễu cô nương là sẽ lại không cầm lòng được mà nhớ về người."

Được, được lắm.

Nhờ phước của hắn mà Liễu Huỳnh sẽ không bao giờ mặc lại bộ váy này, thậm chí là những bộ quần áo được làm từ chất liệu này nữa.

Tuy rằng nàng bị câu này của Hạ Tri Châu đả kích rất mạnh, nhưng tuân theo nguyên tắc càng thấy khó thì càng phải chiến hăng, thấy chiêu này đã thất bại, nàng bèn đổi sang một chiêu cao tay hơn.

Một cơn gió nóng thổi qua giữa sườn núi hầm hập như cái lồng hấp, mặt mũi người nào người nấy đều đỏ lên một cách bất thường.

Thiếu nữ mặc váy trắng dung mạo tuyệt trần tựa vào thân cây, khuôn mặt trắng nõn hơi rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Lông mày hơi cau lại, trong đôi mắt đào hoa có ánh sáng chuyển động, tóc đen dài buông xõa, trông có vài phần quyến rũ như có như không. Thuận theo tiếng hít thở nhẹ nhàng, nàng chậm rãi ngả người lên thân cây, bộ cánh gấm lụa ngàn vàng trượt xuống để lộ ra bờ vai trắng nõn.

Hai người đàn ông nhìn thấy cảnh này đều tỏ ra rất kinh ngạc.

- Sao thế? Hai vị đang nhìn gì vậy? - Liễu Huyền cười nhẹ, âm cuối hơi cao lên nghe như vừa gửi đi một lời chào mời mà người ta không thể từ chối được.

- Thần kỳ quá!

Hạ Tri Châu tự xưng là một cao thủ giành quyền trả lời câu hỏi, hắn lập tức cao giọng nghiêm mặt nói: "Chỉ mới cử động khẽ một cái đã có thể làm cho quần áo tụt xuống. Chẳng lẽ đây chính là chiêu "bờ vai trơn trượt"* trong truyền thuyết của Liễu cô nương sao!"

(*Nguyên văn: 老肩巨滑, từ này bắt nguồn từ một joke trên mạng. Một streamer nổi tiếng xinh đẹp của Trung Quốc không cẩn thận để lộ khuôn mặt thật không filter của mình trên sóng livestream khiến cộng đồng mạng vỡ mộng: một loli đáng yêu trẻ trung thoắt cái biến thành một phụ nữ trung niên già nua. Người này sau đó bị cộng đồng mạng gọi là "老奸巨猾", ý chỉ người quỷ kế đa đoan, lừa lọc dối trá. Lần đầu tiên livestream sau khi bị lộ dung nhan thật, streamer này đã nhiều lần đứng trước camera lắc ngực đến mức dây áo bị tụt xuống. Thế là dân mạng đã joke "老奸巨猾" lại thành 老肩巨滑 (thay 奸 bằng 肩, thay 猾 bằng 滑), nghĩa đen là "đôi vai (già)(này) rất trơn (đến mức tuột cả dây áo xuống)". Hai cụm này đồng âm, đều đọc là "lǎo jiān jù huá"). Khúc này Liễu Huỳnh cố ý để vạt áo tụt xuống khoe bờ vai trắng nõn ỡm ờ, nhưng Hạ Tri Châu lại không bắt được tín hiệu =)))

Nụ cười của Liễu Huỳnh cứng đơ trên mặt.

Ngươi bị điên phỏng!!! Má ngươi đây mà là "bờ vai trơn trượt" gì!!! Đây là "da như mỡ đông"!!!

EQ của Hứa Duệ cao hơn so với Hạ Tri Châu một chút. Hắn khinh thường liếc tên ngốc này một cái: "Nói cái gì thế? Huynh không thể khen người ta một câu được à?"

Cuối cùng cũng có một câu tiếng người rồi.

Liễu Huỳnh nghe vậy thì mím môi cười, cơn tức giận trong lòng hơi tiêu tan đi một chút, đôi mắt nàng lấp lánh như chứa nước ở bên trong, lại nghe hắn nói tiếp: "Đôi vai của Liễu cô nương mảnh khảnh xinh đẹp, người bình thường không thể sánh bằng, ta trông mà cũng thấy thích."

Đây mới giống lời của người nói chứ. Liễu Huỳnh nghe mà mát lòng mát dạ, thầm nhủ cuối cùng hoá ra người của Vạn Kiếm tông mới đáng tin cậy.

Nào ngờ Hứa Duệ mỉm cười ngắm nghía một hồi bỗng nhiên ngẩng đầu cười khờ với nàng: "Nhìn độ đàn hồi của làn da này... thích hợp để đi giác hơi phết."

Liễu Huỳnh: ...?

- Liễu cô nương, sư tỷ của ta luyện kiếm rất vất vả, nghe nói giác hơi có thể làm tan máu đông, đả thông kinh mạch. Ta khổ công học phương pháp này đã lâu nhưng vẫn chưa tìm được người nào thích hợp để làm chuột thí nghiệm... À không, là người nào tốt bụng đến giúp đỡ ta luyện tập.

Hắn hứng thú nói, hai mắt sáng lấp lánh như đèn pha: "Liễu cô nương đại từ đại bi lòng dạ như Bồ Tát, nếu cô đồng ý giúp đỡ, Hứa mỗ vô cùng cảm kích!"

Liễu Huỳnh thấy rất mệt lòng. Nàng thật sự mệt mỏi quá.

Đã từng có rất nhiều người khen bờ vai của nàng xinh đẹp động lòng người, thích hợp dùng để hôn, để vuốt ve hoặc là để cho người ta nhìn ngắm, chưa có ai từng nói với nàng: "Vai cô đẹp ghê, đến đây giác hơi cái nào."

Hơn nữa ngươi vừa mới buột miệng thốt ra từ "chuột thí nghiệm" phải không đồ choá kia?

Nàng không còn muốn đi quyến rũ hai con người này nữa, đã thế lại còn hoài nghi sâu sắc với năng lực nghiệp vụ của chính bản thân mình. Sau khi ngây ngẩn buồn bã một lúc lâu, nàng đành bẽ bàng kéo cổ áo lên. Nhưng vào chính lúc này, núi trùm khe bọc ngờ không lối, liễu rậm hoa thưa lại có làng.*

(*hai câu thơ trong bài "Chơi thôn Sơn Tây" - "Du Sơn Tây Thôn" của nhà thơ Lục Du thời Nam Tống. Nguyên văn: "Sơn trùng thuỷ phúc nghi vô lộ/Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.", nghĩa là: "Núi lại núi khe lại khe ngỡ là không có đường/Liễu rậm hoa tươi lại có làng." Bản dịch thơ của Nguyễn Bích Ngô)

Hạ Tri Châu vốn đang ngồi ngây ra như phỗng đột nhiên hô to: "Khoan đã!"

Lại làm sao thế tên ngu ngốc này!

Đôi mắt Liễu Huỳnh bốc lên lửa giận, nàng hung tợn ngẩng đầu trừng hắn một cái. Nhưng không ngờ Hạ Tri Châu lại đột nhiên nghĩ thông, hắn nhìn chằm chằm vào một nửa bả vai lộ ra bên ngoài của nàng, trong mắt ánh lên vẻ si mê.

Hừ, quả nhiên là đàn ông. Khi nàng cởi quần áo thì giả bộ hờ hững thanh cao, thật ra trong lòng đã thèm thuồng đến mức không thể kiềm chế được nữa rồi.

Liễu Huỳnh như con sâu nằm trong bụng bọn họ, nàng nhếch môi, động tác tay không hề dừng lại, cố tình kéo vạt áo lại thêm một chút, ra vẻ vô tội hỏi hắn: "Hạ ca ca, sao thế?"

Hạ Tri Châu nhìn ngắm vô cùng si mê, miệng lẩm bẩm: "Ta đã từng nghe người khác bảo rằng cảnh tượng này đẹp không sao tả xiết. Hôm nay được nhìn thấy tận mắt, quả thật như vậy. Liễu cô nương, cô có thể kéo áo xuống một chút nữa được không?"

Tên này là một tên dâm tặc chắc luôn.

Liễu Huỳnh giả vờ e lệ mà kéo cổ áo xuống, vừa kéo xuống thì nghe thấy Hạ Tri Châu kinh ngạc cảm thán, giọng nói không che giấu được sự kích động: "Hứa Duệ! Ngươi mau nhìn xem, tĩnh điện được tạo ra khi cơ thể con người ma sát với sợi hoá học trông đẹp chưa kìa!"

Liễu Huỳnh: ...?

Liễu Huỳnh chưa bao giờ thấy đầu mình có nhiều dấu chấm hỏi như bây giờ.

Tuy rằng nàng không hiểu "tĩnh điện" là gì nhưng cũng biết khi cởi quần áo mặc trên người ra thì quần áo bị ma sát sẽ tạo ra điện lưu và điện quang, kết hợp với mạch não của Hạ Tri Châu thì nàng cũng có thể hiểu sơ sơ được ý của hắn.

Nàng muốn giết người.

Hạ Tri Châu vui tươi hớn hở, gấp gáp đứng chỉ huy Liễu Huỳnh: "Liễu cô nương, có thể kéo áo lên một chút được không? Đúng đúng! Chính là như vậy! Lại kéo xuống! Kéo lên! Đừng dừng lại!"

Tri Châu nói: "Hãy để ánh sáng soi chiếu"*. Thế nên Liễu Huỳnh mặt mày vô cảm, sống không còn gì luyến tiếc mà hết kéo vạt áo lên lại kéo vạt áo xuống. Trong khoảnh khắc ấy, nàng là quang điện, nàng là ánh sáng, nàng là thần thoại độc nhất vô nhị. Điện quang màu xanh chuyển động nơi đầu ngón tay là tín ngưỡng vĩnh hằng bất biến của Hạ Tri Châu.

(*Nguyên văn: 要有光, bản tiếng Anh: "Let there be light", là bản dịch tiếng Anh từ tiếng Do Thái יְהִי אוֹר được tìm thấy trong Sáng thế ký 1: 3 của Torah, phần đầu tiên của Kinh thánh tiếng Do Thái.)

Hạ Tri Châu xem mà kích động quơ chân múa tay, Hứa Duệ cũng nhìn mà tấm tắc: "Quả thật là như thế! Đẹp quá đi mất! Đây rốt cuộc là hiện tượng gì thế?"

Nói đến chủ đề này là Hạ Tri Châu tỉnh như sáo sậu. Hạ Tri Châu vừa nhìn Liễu Huỳnh biểu diễn, vừa giải thích cho Hứa Duệ thế nào là điện tử, điện tích và điện lưu. Logic rất nghiêm ngặt, trần thuật đầy tính khoa học, có thể nói đây là khoá giảng đầu tiên của tu tiên giới dành riêng cho Liễu Huỳnh và Hứa Duệ để bọn họ có thể được đắm mình trong hào quang vạn trượng của khoa học...

... Mới là lạ đấy.

Liễu Huỳnh mặt xám như tro tàn ngồi nghe hắn giảng giải, đôi môi anh đào từng làm cho vô số đàn ông cuồng si kia đóng vào mở ra, nàng vừa cười vừa dùng khẩu hình nói với bọn họ: "Nhãi ranh vô lễ, con mẹ nhà ngươi."*

(*Nguyên văn: 无礼竖子,真他娘混, phiên âm: wú lǐ shùzǐ, zhēn tā niáng hùn)

Hứa Duệ không hiểu, gãi đầu hỏi nàng: "Liễu cô nương, cô đang nói gì thế?"

- Ta biết rồi ta biết rồi! Liễu cô nương đang muốn nói: "Kiến thức vật lý, chấn động linh hồn."*

(*Nguyên văn: 物理数值,震撼灵魂, phiên âm: Wùlǐ shùzhí, zhènhàn línghún)

Hạ Tri Châu cười ngây ngô nói: "Nhìn nàng kinh ngạc đến mức nói không nên lời kia. Liễu cô nương, nếu cô hứng thú với cái này thì ta còn có thể phổ cập thêm nhiều thứ nữa! Khoa học thú vị lắm, tin ta đi!"

Liễu Huỳnh: Cút mau!!!

Nàng sai rồi, sai ngay từ lúc bắt đầu.

Nàng có thể quyến rũ đàn ông, nàng cũng có thể quyến rũ phụ nữ, nhưng hai người này không phải đàn ông cũng không phải phụ nữ. Đám kiếm tu bọn họ thuộc về một giống loài kỳ quặc khác: bị ngu.

Không ai có thể quyến rũ được mấy thằng ngu, giống như tinh tinh sẽ không bao giờ yêu con người vậy.

Ninh Ninh đã đi thám thính về, Bùi Tịch đi bên cạnh nàng mặc một bộ đồ đen, thân hình cao gầy rắn chắc. So sánh với hai sinh vật hình người đang ngây ngây ngô ngô ngắm điện quang bên này thì đúng là một trời một vực, không khác gì thần tiên hạ phàm. Hơn nữa tính cách và thực lực của người này đều là gu của nàng, huống chi hắn còn đẹp trai như thế kia nữa, rất khó mà không động lòng.

Liễu Huỳnh quyết định không để ý đến hai tên ngốc kia nữa. Bùi Tịch là con mồi mới của nàng.

______

Meo: Từ giờ đến cuối truyện mà mọi người đều có đôi có cặp cả ngoại trừ Hạ Tri Châu thì tự hiểu lý do nha =))