"Thế cho nên..." Ninh Ninh đứng dậy, liếc mắt nhìn đám quỷ kính đang bất tỉnh nhân sự lần cuối: "Năm đó sau khi phụ thân Kiều Nhan hy sinh không bao lâu thì hai bên bắt đầu đánh nhau. Tộc linh hồ hẳn là đã chuẩn bị tinh thần cá chết lưới rách, ma tộc bị tổn thất nghiêm trọng không chống đỡ được nên không thể không trốn vào trận pháp thuỷ kính để kéo dài hơi tàn."
Nhưng nếu đã làm cho ma tu bị thương nặng thì tất nhiên tộc linh hồ cũng đã chịu tổn thất nặng nề, chẳng những hao kiệt linh lực mà còn bị ma khí xâm nhập lúc cơ thể suy yếu nhất, sau đó đoạ hóa thành dáng vẻ hiện tại.
Trận pháp thuỷ kính, âm dương tương sinh.
Ninh Ninh từng hỏi Kiều Nhan về trận pháp này, tiểu hồ ly nghĩ một lúc rồi trả lời cô: "Linh khí là dương, ma đạo là âm. Người chính phái có thể dùng trận pháp này để nhốt ma tộc vào trong không gian trong gương. Ma tộc sử dụng thuật pháp này cũng có thể đưa bản thân vào trong đó, chủ yếu là để tránh né đòn tấn công của kẻ thù, cũng có thể coi như đây là một cách để bảo vệ mạng sống của mình."
Ma tộc chỉ có thể trốn ở trong gương nên trong không gian này sẽ không có cung Chước Nhật thật sự.
"Cầm nương" biết rõ việc này nhưng bởi vì bà ta không có ngọc bội nên không thể nào biết được bây giờ trong mật thất có gì. Có lẽ một bộ cung giả sẽ xuất hiện, nhưng như vậy thì Kiều Nhan chắc chắn sẽ mang nó đến mặt dương của trận pháp rồi phát hiện ra tất cả chân tướng; cũng có thể là mật thất trống huếch trống hoác, không tìm được ra bất kỳ lý do nào giải thích cho việc cung Chước Nhật biến mất, cho dù trường hợp nào thì cũng sẽ làm người ta hoài nghi.
Đối với ma tu mà nói thì trường hợp nào xảy ra cũng không phải là chuyện tốt, vì thế nên bọn họ mới ra sức ngăn cản Kiều Nhan lấy được ngọc bội, ra sức khuyên nàng nhanh chóng đi khỏi nơi này.
"Lạ thật." Ninh Ninh càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng: "Tại sao ma tộc lại chọn Kiều Nhan? Tộc linh hồ có nhiều tộc nhân như vậy, tại sao bọn họ lại chỉ giữ lại nàng?"
"Có lẽ không phải bọn họ "chỉ giữ lại nàng"." Bùi Tịch lãnh đạm nói: "Mà là "chỉ còn nàng"."
Chỉ còn nàng...
Lòng Ninh Ninh chấn động.
Sau đại chiến, hồ tộc và ma tộc đều tổn thất nặng nề. Ai may mắn sống sót thì cũng bị thương nặng, linh lực cạn kiệt, không nói đến đám ma tu còn phải hao hết chút sức lực còn lại để chế tạo ra một cái thế giới không gian to như vậy nữa. Tuy thế giới này là giả nhưng bộ dạng yếu ớt của đám người trong thôn xóm kia có diễn cũng không diễn ra được.
Bọn họ không quen thuộc với bí cảnh này, đã thế còn yếu ớt đến mức đi bộ cũng không đi nổi. Trong hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy, chắc chắn phải có người gánh vác trọng trách chăm sóc cho tất cả mọi người. Kiều Nhan chính là người được chọn. Hoặc nói cách khác, nàng chính là công cụ giúp đỡ cho bọn họ khôi phục sức lực.
Nàng lớn lên trong bí cảnh từ nhỏ, thông thuộc địa hình địa thế và vị trí phân bố linh thực, do tận mắt chứng kiến cha mình qua đời, lại lâm vào hôn mê trong cuộc đại chiến, không hề biết gì về những việc đã diễn ra, nàng vừa vặn trở thành người cho bọn họ lợi dụng. Kiều Nhan đã từng nói người trong tộc bị thương nên rất yếu ớt, phải dựa vào những linh thực quý giá mà nàng đi hái về mới có thể duy trì tính mạng.
Nghĩ theo hướng đó, câu chuyện quả là vô cùng châm chọc.
Kiều Nhan ngủ một giấc tỉnh lại, tất cả người thân bạn bè đều chết gần hết vì một "trận pháp". Nàng chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi đầu, vì tộc nhân của mình mà vất vả trèo đèo lội xuống ngày đêm, chạy khắp bí cảnh chỉ để tìm kiếm linh thực quý giá duy trì mạng sống của họ, thậm chí còn mạo hiểm tính mạnh đến Tây Sơn cướp ngọc bội trong tay Hỏa Hoàng để diệt trừ quái vật trong hồ. Không ngờ tất cả chỉ là một lời nói dối. Tất cả những kẻ nàng ra sức bảo vệ lại chính là kẻ thù mà nàng hận thấu xương. Những người nàng ngày đêm muốn diệt trừ lại là những người thân mà nàng yêu thương nhất.
"Nếu nguyên nhân bọn họ giữ lại Kiều Nhan là để dễ bề lợi dụng nàng..." Ninh Ninh hạ giọng, cô gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập: "Vậy thì cậu nhóc hàng xóm kia của nàng, chính là Tiểu Chiêu, người mà trong trận đại chiến vẫn còn là một đứa trẻ mới sinh ấy... không phải càng không có lý do để giữ lại sao?"
Ma tộc đương nhiên sẽ không nhân từ mà giữ một đứa trẻ lại để nuôi. Vậy thì cách giải thích cho chuyện này chỉ có một: Đứa trẻ kia là ma tu hoá thành.
Nhưng như vậy lại phát sinh một vấn đề mới.
Bùi Tịch chắc chắn cũng nghĩ đến điều mà cô đang nghĩ. Hắn trầm giọng nói: "Những ma tu khác vẫn đang trong trạng thái suy yếu, hắn đã có thể hành động tự nhiên không khác người bình thường. Có gì đó không đúng."
Ninh Ninh nghĩ đến nụ cười ngây thơ của thằng nhóc kia tự nhiên thấy hãi hùng khiếp đảm. Cô nghĩ ngợi một hồi, đột nhiên kích động kéo ống tay áo của thiếu niên bên cạnh: "Bùi Tịch, đệ còn Kiều Nhan đã kể về đứa trẻ kia với chúng ta như thế nào không?"
- Nàng ấy nói: "Sau trận chiến đó, Tiểu Chiêu suy yếu vô cùng, không khác gì những người khác trong tộc, nhiều lần suýt chút nữa toi đời rồi. Nhưng hắn rất may mắn, sau khi uống thuốc một thời gian thì dần dần khoẻ lại.
Khi nói chuyện, bàn tay của cô càng ngày càng lạnh, mà trong lồng ngực một trái tim ấm nóng đang đập như trống bỏi. Càng đến gần chân tướng, tốc độ nói chuyện của Ninh Ninh cũng càng lúc càng nhanh: "Nếu hắn cũng bị suy yếu vì trận đại chiến đó, tình hình sức khoẻ của hắn đáng lẽ phải giống với những ma tộc khác mới phải. Hắn có thể khôi phục nhanh như vậy chỉ có hai khả năng."
Ninh Ninh giơ hai ngón tay lên với Bùi Tịch, có lẽ là do thấy xung quanh hơi u ám nên cô lặng lẽ nhích lại gần Bùi Tịch một chút: "Thứ nhất, thực lực của hắn cao cường nên khả năng phục hồi nhanh hơn so với những ma tu khác. Thứ hai là hắn có địa vị cực kỳ cao, những tên ma tu khác cam tâm tình nguyện chia hơn nửa dược liệu cho hắn, giúp hắn khôi phục tu vi. Cho dù là giải thích theo cách nào hai đồng thời cả hai trường hợp cùng xảy ra thì đều có thể kết luận là thân phận của người kia nhất định không đơn giản."
Ninh Ninh ngàn tính vạn tính cũng không thể nào ngờ được rằng boss lớn cuối cùng lại là thằng bé kia.
- Thế nên bọn họ mới bảo Kiều Nhan rời khỏi bí cảnh.
Suy nghĩ của Ninh Ninh càng ngày càng thông suốt. Cô tiếp tục phân tích: "Linh hồ bị ma khí nhập thể sẽ đánh mất lý trí, vô cớ công kích người khác. Ma tộc trốn ở trong thuỷ kính cho đến giờ vẫn không dám đi ra ngoài là vì sợ sẽ bị bọn họ tập kích. Bây giờ sức mạnh của Tiểu Chiêu đã khôi phục hơn phân nửa, chỉ cần chờ Kiều Nhan ra khỏi đây rồi phá giải trận pháp rồi tấn công tộc linh hồ, không những cung Chước Nhật mà toàn bộ linh khí đất trời trong bí cảnh đều trở thành vật trong tay của bọn chúng."
Cô nói đến đây thì hơi thắc mắc: "Thật ra việc đã đến nước này thì Kiều Nhan đã không còn quá nhiều giá trị lợi dụng, bọn họ hoàn toàn có thể giết chết nàng ấy. Nhưng tại sao bọn họ lại tốn nhiều công sức để khuyên nàng ấy rời khỏi đây? Chẳng lẽ đám ma tu kia lại còn biết ơn nàng ấy hay sao?"
Như thế chẳng giống tác phong của bọn họ gì cả, cũng đâu phải đang diễn vở "Ma quỷ báo ơn"?
Bùi Tịch lắc đầu, trầm giọng đáp: "Cái này đệ cũng không nghĩ ra."
Ninh Ninh lắng nghe giọng nói trong trẻo của hắn hoà với gió đêm, cô đang ra sức suy nghĩ nguyên nhân thì bỗng nhiên như ngừng thở, ngẩng phắt đầu dậy nhìn Bùi Tịch: "Nguy rồi, đám Hạ Tri Châu vẫn còn ở trong làng!"
_______________________________________
Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Meo (๑•̀ㅂ•́)ノ➹♡ Nếu tự ý bê bản edit đi khi chưa được sự cho phép thì xin chúc số kiếp gập ghềnh chông gai sóng gió triền miên không yên ngày nào. Không thân!
Liên hệ với Meo tại:
Wattpad: wattpad.com/user/xiao_ming_ming
Blog: facebook.com/xuymongdaotaychau/
___________________
Thủ đoạn của ma tu vô cùng phong phú kỳ lạ, nhưng đa số máu me tàn nhẫn kinh tởm vô cùng. Có cái lấy tính mạng của người khác làm vật dẫn, có cái lấy hồn phách làm tâm, rồi hiến tế cái này hiến tế cái kia. Những người đáng thương bị đem ra làm tế phẩm dắt tay nhau chắc có thể quấn quanh địa cầu hai vòng.
Bí cảnh đóng cửa quanh năm, đám ma tu kia đã lâu không nhìn thấy người sống nên càng thêm khát khao khôi phục lại linh lực, không biết đang tính toán gì, bao giờ thì ra tay với mấy kẻ tá túc ở đây như bọn họ.
Trong bí cảnh không thể ngự kiếm phi hành, đi bằng hai chân thì tốc độ quá chậm, để phòng ngừa có việc ngoài ý muốn xảy ra, trước khi về thôn Ninh Ninh đã gửi hai lá phù truyền tin cho Hạ Tri Châu và Hứa Duệ để báo tin cho bọn họ. Còn về Kiều Nhan... Ninh Ninh không biết có nên nói sự thật cho nàng biết hay không. Nếu nàng biết được những con quỷ kính mà nàng giương cung bắn chết không chút lưu tình kia thật ra là những người đồng bào hồ tộc của mình thì tiểu cô nương ấy sẽ phát điên mất.
Phù truyền tin đến chỗ Hạ Tri Châu vừa lúc Hứa Duệ cũng đang ở cạnh hắn. Trùng hợp hơn là ngoại trừ hai huynh đệ họ thì trong phòng còn có hai bóng người một cao một thấp khác. Hai người kia chính là Tiểu Chiêu và người ngồi trên xe lăn mà Kiều Nhan thầm mến.
Hạ Tri Châu cười một tiếng thật dài: "Ồ, hoá ra là Yến Thanh công tử, tên hay!"
Ninh Ninh và Bùi Tịch không biết đã đi đâu, nhân lúc hắn và Hứa Duệ đang thảo luận về động năng với thế năng thì hai vị hồ tộc này đột nhiên lấy cớ nói chuyện phiếm đến chào hỏi hai người họ. Bây giờ Hạ Tri Châu mới biết hoá ra thanh mai trúc mã của Kiều Nhan tên là Yến Thanh. Không bao lâu sau thì hắn nhận được phù truyền tin của Ninh Ninh.
Lúc ấy Hứa Duệ đang sờ sờ tai của thẳng nhóc hồ tộc kia, Hạ Tri Châu thì lười biếng dựa vào ghế mở lá phù ra. Vốn tưởng rằng chỉ là một tin tức râu ria không quan trọng, ai ngờ hắn vừa đọc xong câu đầu thì hai con mắt suýt chút nữa rớt ra ngoài: [Ngoại trừ Kiều Nhan, tất cả những kẻ còn lại đều là ma tu đóng giả, đừng đến gần chúng.]
Lượng thông tin trong câu này quá lớn, Hạ Tri Châu cố nén xúc động nhìn Hứa Duệ đang hí hửng sờ tai người khác cùng với Yến Thanh và Tiểu Chiêu đang cười quỷ dị bên cạnh.
Hạ Tri Châu hít sâu một hơi rồi đọc tiếp.
Nếu như cầu đầu tiên là một cái chày gỗ đập cho hắn đầu óc quay cuồng không hề lưu tình thì câu tiếp theo chính là một nồi cơm thiu đổ thẳng vào trong họng hắn làm cho một thanh niên năm tốt như hắn bị doạ suýt thì nôn mửa tại chỗ: [Thân phận của Tiểu Chiêu không bình thường, rất có thể hắn chính là thủ lĩnh của đám ma tu, tu vi của hắn đã khôi phục hơn một nửa. Huynh nhớ mọi sự cẩn thận, ta và Bùi Tịch sắp quay về rồi.]
Má ơi kể chuyện ma hay gì!
Hạ Tri Châu lại ngẩng đầu nhìn Hứa Duệ, thấy hắn reo cười hết sức vô tri: "Tiểu Chiêu đáng yêu quá! Ha ha ha nhìn cái tai nhỏ nhắn này xem..."
Ánh mắt của hắn bỗng biến thành ánh mắt đồng cảm khi đang nhìn một người đã chết.
"Hứa Duệ! Đừng nhìn ta, đừng đáp lại tiếp tục cười đi, tiếp tục sờ đi." Xem xong phong thư ngắn gọn kia, Hạ Tri Châu ngửa đầu một góc 45 độ, cố gắng không cho nước mắt rơi xuống rồi đi đến bên cạnh Hứa Duệ truyền âm cho hắn: "Ninh Ninh vừa gửi tin đến nói rằng đám linh hồ này ngoại trừ Kiều Nhan ra tất cả đều là ma tộc đóng giả."
Giống như người bị trúng độc sau khi tiêm botox, Hứa Duệ lập tức xịt keo, lại nghe Hứa Duệ tiếp tục truyền âm: "Thằng nhóc mà ngươi đang xoa đầu này có khả năng chính là thủ lĩnh của ma tộc năm đó."
Hứa Duệ:...
Tâm trạng hiện tại của Hứa Duệ không khác gì đêm khuya thua liền 50 trận vòng đấu loại, vốn định đặt đồ ăn về an ủi mình một tí thì không những shipper không đưa đũa mà sống sượng ăn được một nửa thì mới phát hiện ra một nắm cơm đã bị mốc xanh mốc đỏ, cuối cùng phiền muộn gọi điện cho bạn gái kể khổ thì lại nghe thấy giọng của bạn thân mình phát ra từ đầu dây bên kia.
Đau đớn chắc cũng chỉ đến thế là cùng.
Hứa Duệ biểu cảm phức tạp, hết nhìn cái tai lông xù đang bị mình vò trong tay nghịch này nghịch kia lại nhìn đến khuôn mặt ngây thơ vô tội của Tiểu Chiêu.
Thằng nhóc kia như xuân về hoa nở, thấy hắn cứng đờ ra thì cười khanh khách ra thành tiếng: "Đại ca ca, sao thế?"
Cục tác cục tác cục tác*, ngươi là con gà mái già thành tinh chắc?
(* chữ "ca ca" bên Trung đồng âm với từ tượng thanh miêu tả tiếng gà kêu)
Hứa Duệ tuy rằng là một sister-boy nhưng tốt xấu gì hắn cũng là một đệ tử tiên môn chân chính, hắn lập tức trả lời: "Không có gì! Ta... bụng ta hơi đau chút thì phải."
Đúng vậy! Bây giờ hắn và Hạ Tri Châu không có lý do gì để rời khỏi đây, nhưng nếu giả vờ không khỏe thì bọn họ có thể đi được rồi!
Hứa Duệ nhanh chóng trao đổi với Hạ Tri Châu qua ánh mắt. Hắn "ối" một tiếng gập người ôm bụng, ngũ quan vặn vẹo y như một đoá hoa cúc nở bung nở bét, run rẩy giơ tay lên: "Hạ sư huynh, bệnh cũ của ta lại tái phát rồi... mau! Mau đưa ta về phòng lấy thuốc đi!"
Hạ Tri Châu nghe nhạc hiệu đoán chương trình, hắn lập tức phát huy tu dưỡng nghề nghiệp của người diễn viên ưu tú thế kỷ 21, vỗ đùi cái đét: "Sư đệ! Ta đã sớm nói với đệ rồi, đừng có lao lực như thế, đệ cứ không nghe!"
Nói đoạn, hắn quay đầu nhìn hai người còn lại, vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi hai vị, sư đệ ta không khoẻ trong người. Đợi ta về phòng hắn lấy thuốc rồi lại đến nói chuyện cùng với hai vị nhé."
- Ồ?
Ai ngờ thiếu niên tộc linh hồ ngồi trên xe lăn lại thản nhiên cười cười móc từ trong ngực ra một cái bình sứ nhỏ: "Hai vị chớ hoảng sợ. Đây là thuốc chuyên trị đau bụng, chỉ cần ăn năm viên là có thể đổi thai phàm thành thai thánh, đổi xương phàm thành xương tiên."
Hứa Duệ suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, trong lòng thầm mắng tên này hết lần này đến lần khác. Đang lúc tuyệt vọng, hắn bỗng nhiên nhìn thấy tay phải của Hạ Tri Châu đột nhiên run lên. Cơn run rẩy này giống như một con rắn nhỏ bắt đầu trườn từ tay phải đến mỗi một thớ da thịt trên toàn thân. Chỉ thấy Hạ Tri Châu mồm miệng méo xệch hai mắt vô thần, tay chân co giật, người run lẩy bẩy không ngừng, vừa run vừa trợn trắng mắt, giống hệt như người vừa bị sét đánh.
Tư thế kia, ánh mắt kia, giống như một con sói điên đang vật lộn trong gió, thậm chí hắn còn tự lồng thêm giọng nói của một ông cụ 90 tuổi vào nữa: "Thuốc... thuốc..."
Hứa Duệ đương nhiên là lập tức hiểu được ý của Hạ Tri Châu. Hắn vừa ôm bụng vừa nức nở khóc lên: "Hạ sư huynh! Sao huynh cũng phát bệnh thế Hạ sư huynh! Đừng lo lắng, bây giờ ta sẽ lập tức đưa huynh về phòng lấy..."
Hắn nói đến đây thì hoảng sợ im bặt. Đây là phòng của Hạ Tri Châu rồi còn định về đâu nữa! Diễn cái *** ấy!
Hai môn đồ ưu tú của Huyền Hư Kiếm Phái và Vạn Kiếm Tông tranh nhau diễn kịch, trong bí cảnh, Yến Thanh và Tiểu Chiêu liên tục cười lạnh; bên ngoài huyền kính, các trưởng lão nhìn hai môn phái này bằng ánh mắt cảm thông, cả căn phòng nhất thời không ai nói câu nào, không khí rất là xấu hổ.
- Hai vị cũng biết mục đích thật sự khi đến đây của bọn ta rồi phải không?
Tiểu Chiêu cười cười, khuôn mặt trắng nõn vẫn ngây thơ trẻ con như cũ. Thấy hai người bọn họ đồng thời đứng hình rồi không nói một lời nào, hắn gõ gõ cái bàn với vẻ rất hứng thú: "Bọn ta vừa hay đang thiếu vật hiến tế... Nếu muốn khôi phục tu vi thì không thể thiếu hồn phách của con người được."
Hắn huỵch toẹt mục đích cho bọn họ biết chứ không thèm che giấu bất cứ điều gì.
Hứa Duệ hoảng hồn, chỉ thấy trái tim đang đập một cách kinh hoàng trong lồng ngực cơ hồ muốn vọt lên đến tận cổ họng. Ban nãy hai tên ma tu này còn khách sáo với bọn họ vài câu nhưng bây giờ lại đi thẳng vào vấn đề như thế này, rõ ràng là bọn chúng không muốn giả vờ nữa mà sẽ động thủ luôn, còn hắn và Hạ Tri Châu chính là con mồi của bọn chúng.
- Các ngươi hẳn là đã phát hiện ra vấn đề rồi nhỉ?
Tiểu Chiêu đứng dậy, bước về phía trước, cười đầy thâm ý: "Đáng tiếc là muộn rồi mất rồi. Tự giới thiệu một chút, ta là ma quân Kỳ Hàn."
Hắn vừa dứt lời, ma khí mịt mù mới bắt đầu tràn ra từ phía sau lưng hắn. Dưới áp lực ngàn cân trong giờ phút này, Hứa Duệ bất giác ngừng thở, đồng thời hắn cũng hiểu ra một điều: Thực lực của tên này đã vượt quá khả năng tưởng tượng của hắn, hắn và Hạ Tri Châu có lẽ không phải là đối thủ của y.
- Đứng ngây ra đó làm gì, mau chạy đi!
Nghe thấy giọng nói của Hạ Tri Châu, Hứa Diệu hốt hoảng ngẩng đầu thì thấy hắn dang tay ra. Giọng nói của Kỳ Hàn đã biến thành giọng nói của một người đàn ông trưởng thành, cơ thể cùng càng ngày càng cao lớn cường tráng. Nghe Hạ Tri Châu nói vậy, hắn hừ lạnh đầy vẻ khinh thường: "Muốn chạy sao? Không có cửa đâu."
Hắn vừa nói vừa giơ tay ra định ngăn cản hay người này nắm tay nhau bỏ chạy. Thế là tất cả các vị trưởng lão đứng bên ngoài huyền kính đã được chứng kiến một cảnh tượng ngàn năm khó gặp.
Giống như những sự tình cờ của vận mệnh, sự dây dưa của duyên phận, nếu phải ngoái đầu năm trăm lần ở kiếp trước mới đổi lại được một lần gặp gỡ thoáng qua ở kiếp này thì nhất định kiếp trước hắn và Hạ Tri Châu nhất định là hai cái bánh quai chèo xoắn tịt vào nhau.
Duyên phận là thứ kỳ diệu không thể miêu tả được thành lời.
Lúc chuẩn bị nắm lấy cánh tay của Hứa Duệ, Hạ Tri Châu quay đầu nhìn thẳng về phía trước, cơ thể chuyển về tư thế chuẩn bị của một vận động viên chạy tiếp sức. Còn ma quân Kỳ Hàn ngay lúc đó cũng vươn tay phải lên, bàn tay của hắn lại đúng lúc dừng giữa bàn tay của hai người.
Nhất thời mười ngón tay giao nhau, khó mà chia cắt.
Cứu với! Hạ Tri Châu vừa túm lấy bàn tay của ma quân chạy thục mạng ra ngoài rồi!!!
Thân là đệ tử tiên môn lại có thể làm ra loại chuyện này với ma quân, đàn ông nhìn chỉ biết im lặng, phụ nữ nhìn chỉ biết rơi lệ. Bên ngoài huyền kính, đàn ông, im lặng; phụ nữ rơi lệ, hệt như đang trong một phút mặc niệm cho Hạ Tri Châu. Hai người bị bỏ lại trong phòng anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cả thế giới rơi vào yên lặng.
Hứa Duệ: Aaa... á?
Yến Thanh bản phake: Ê?
Một lát sau Hứa Duệ mới phản ứng lại được. Hắn nhìn sang thiếu niên sắc mặt tái nhợt đứng bên cạnh mình: "Gì nhỉ... ta nhớ là hình như ngươi đã mất hết linh lực, giờ tay trói gà không chặt có đúng không?"
Phản-đòn-chí-mạng.
Yến Thanh rặn từ họng ra một tiếng cười lạnh, nghe cao ngạo lạnh lùng không gì bì kịp. Thế nhưng ngay sau đó hắn tự cắn rách môi mình, một dòng máu đỏ trào ra khỏi miệng. Hắn đau đớn ôm bụng, nằm bò ra bàn bắt đầu run rẩy: "Thuốc... cho ta thuốc với... đau bụng quá... không có thuốc thì ta chết mất..."
Xem ra khả năng học tập của hắn rất cao, cảnh này là cảnh ban nãy hai người bọn họ vừa mới diễn xong.
***
"Như này thì..." Lâm Thiển nhìn cảnh tượng trong huyền kính mà trợn mắt há mồm: "Như này thì làm sao cho phải bây giờ? Tuy rằng Hạ Tri Châu làm người hơi khốn nạn một chút nhưng thế nào cũng là đệ tử của phái Huyền Hư, tiếp tục thế kia thì hắn sẽ mất mạng đấy!"
Lâm Thiển nói đúng, cho đến bây giờ Hạ Tri Châu vẫn chưa phát hiện ra mình đã nắm tay sai người. Lý do là trong nhận thức của hắn thì tỷ lệ hắn kéo tay nhầm người gần như bằng không, hơn nữa ở đây ngoại trừ Hứa Duệ thì chỉ có một đứa trẻ với một con ma ốm, trong hai đứa này thì đứa nào cũng không có khả năng chạy bạt mạng cùng hắn như thế này được. Vị ma quân kia cũng chưa bao giờ gặp phải trường hợp này, hắn hình như vẫn chưa phản ứng lại được nên từ lúc bị túm ra khỏi phòng đến bây giờ vẫn đần thối mặt ra không ho he được câu nào.
Hạ Tri Châu ra sức chạy trốn, mặt mũi vô cùng dữ tợn; Kỳ Hàn ở phía sau bị hắn kéo lê như một cái bao tải, trong đôi mắt hắn là vẻ kinh hồn táng đảm mà dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Hai người một trước một sau, chạy bạt mạng như đang dẫn nhau bỏ trốn; hai kẻ chạy về phía thành trấn xa xôi nhất, đi làm người hạnh phúc nhất trên thế gian.
- Không sao đâu Hứa Duệ! Ngươi đừng sợ, những tên ma tu kia không thể làm chúng ta bị thương được đâu!
Hạ Tri Châu vừa chạy vừa thở hồng hộc an ủi: "Những chàng trai thích cười như chúng ta, vận may sẽ không quá tệ.*"
(*Câu này lấy ý từ câu: 爱笑的女孩子运气不会太差, nghĩa là "những cô gái thích cười vận may thường không quá tệ". Editor không tìm được nguồn gốc của câu này vì có quá nhiều nguồn thông tin khác nhau, nhưng câu này có một thời rất thịnh hành bên Trung.)
Nếu là trước kia thì Hứa Duệ chắc chắn sẽ nghiêm túc đáp lại lời hắn. Nhưng bây giờ không biết tại sao người kia lại im lặng một lúc rồi thấp giọng cười cười, nói ra một câu kinh hoàng làm cả đời này Hạ Tri Châu cũng không thể nào quên được: "Ngươi quay đầu lại nhìn xem ta rốt cuộc là ai."
Giọng nói này không phải là giọng của Hứa Duệ.
Hạ Tri Châu giật mình, chần chờ dừng chân lại.
Trong khoảnh khắc xoay người lại, một tiếng hít sâu hấp hối nghe như tiếng bồn cầu tự hoại xả nước phát ra từ cổ họng hắn. Vận may của chàng trai thích cười như hắn đúng là không tệ lắm...
Mà là tệ đến mức quỷ khóc thần sầu kinh thiên động địa vũ trụ thiên hà đỉnh nóc kịch trần, một chữ "lắm" cũng không đủ để hình dung.
Nước mắt từ tuyến lệ của hắn bắn ra với áp suất cao đến mức chọc thủng khí quyển, khoé miệng cong muốn xuyên qua lõi trái đất. Nhất thời hai bên không ai nói với nhau câu nào, sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh*.
(*Nguyên văn: 最怕空气突然安静, nghĩa là "sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh". Đây là câu đầu tiên trong bài "Đột nhiên rất nhớ em" của Ngũ Nguyệt Thiên. Câu này được sử dụng rất nhiều để chỉ không gian gượng gạo, lúng túng khi mọi người đang ồn ào thì đột nhiên im lặng.)
Người đàn ông trước mặt hắn trông vô cùng xa lạ, khuôn mặt hắn như hung thần ác sát nhưng nụ cười thì lại vô cùng rạng rỡ. Đôi mắt tam giác của hắn hơi nhếch lên, hắn liếm môi gằn giọng hỏi: "Ngươi cười cái gì? Ngươi đang dạy ta làm việc đấy à?"
Hạ Tri Châu ngũ quan vặn vẹo, sợ đến mức tiếng cười cũng không còn giống người bình thường: "Ha ha."