Thiên Tiện Tử vừa xem vừa cười ha ha: "Ma tôn và đệ tử của Vạn Kiếm Tông vung tay đánh nhau chỉ vì mấy câu khiêu khích của Hạ Tri Châu. Tiểu Hạ đúng là xoay hai người này như chong chóng, làm cho vô số anh hùng phải khom lưng!"
Chân Tiêu bình thản cầm một cái bánh nhét thẳng vào mồm cái loa đang oang oang của hắn.
Nhìn quanh toàn bộ tầng lầu này, số lượng trưởng lão tụ tập trước huyền kính của phái Huyền Hư là nhiều nhất. Ban nãy chỉ có Lâm Thiển và Khúc Phi Khanh chạy đến hóng hớt, nhưng bây giờ phong cách thi thố không giống ai của đám nhóc này đã truyền đi khắp phòng, không ai không muốn tự mình đến xem tận mắt: dù sao thì trong huyền kính của các môn phái khác, các đệ tử đều đang cẩn thận từng bước tích lũy lệnh bài. Tuy rằng bọn họ đánh nhau cũng rất ra ngô ra khoai nhưng đối với các vị trưởng lão mà nói thì kiểu đi tới đâu đánh tới đó này cũ quá rồi, không có gì thú vị mà xem cả. Làm một phép so sánh thì việc này giống như một đám người trưởng thành đứng xem các học sinh trung học giải đề toán, ban đầu có lẽ còn cảm thấy thú vị nhưng dần dà sẽ thấy mỏi mắt, không còn hứng thú mà xem tiếp nữa.
Nhưng phái Huyền Hư bên này lại khác. Người ta đang thi thố hết sức nghiêm túc, bọn họ thì lại mò ra được bí mật bị che giấu nhiều năm của một gia tộc, cái gì mà "cung thần thượng cổ", "trận pháp thuỷ kính", "diệt tộc linh hồ", đã thế còn có đủ các loại đấu trí đấu dũng không thể tưởng tượng được ra làm cho người ta đầu váng mắt hoa, hồi hộp không khác gì đang đọc thoại bản, không thể nào đoán được bước tiếp theo họ sẽ làm gì.
- Rõ ràng là đang chạy té khói nhưng không biết vì sao đến phiên Hạ tiểu đạo hữu lại có cảm giác khôi hài như đang xem hài kịch vậy.
Lâm Thiển tấm tắc bảo lạ: "Có lẽ đây chính là thiên phú cá nhân trong truyền thuyết... Diệp Tông Hành gặp phải người này coi như hắn xui xẻo."
Nữ tử mặc áo trắng của Vạn Kiếm Tông hừ lạnh một tiếng: "Diệp Tông Hành tâm tính không vững nên trong lúc giao chiến cũng phân tâm. Chờ đến khi thập phương pháp hội kết thúc, ta sẽ ném hắn vào trong tháp Nhốt Yêu để rèn luyện."
Một cầm tu của Bách Nhạc Môn cười nhẹ: "Thực lực của kim đan với nguyên anh khác nhau như trời với đất. Đứng trước uy thế của ma quân thì lòng có hoảng hốt một chút không phải là chuyện gì đáng chê trách."
Không biết là ai đột nhiên hỏi một câu: "Ninh Ninh và Bùi Tịch thế nào rồi?"
- Hình như vẫn còn đang thong thả phát triển!
Kỷ Vân Khai vội vàng nuốt miếng điểm tâm trong miệng xuống, nhanh nhảu giành quyền trả lời. Hắn nhếch môi cười ngây ngô theo bản năng, cái má căng tròn phình hẳn ra: "Tiếc ghê, chỗ thác nước không nhìn thấy gì cả."
Khúc Phi Khanh dùng tay áo che miệng cười, đôi mắt đào hoa ý cười loang loáng như nước tràn ra: "Đạo hữu đừng nóng vội, cuộc thi còn rất nhiều thời gian, chúng ta có thể xem từ từ."
Thiên Tiện Tử lại có vẻ rất kích động, hắn rối rít kêu lên: "Không được không được! Nếu Ninh Ninh và Bùi Tịch mà biết chuyện thì hai đứa nhỏ sẽ xấu hổ chết mất!"
Người ban nãy đặt câu hỏi mờ mịt ngừng lại một lát, một lúc lâu sau mới chần chờ nói: "À, ta định nói là, không phải hai người họ đang điều tra chân tướng của thuỷ kính sao? Việc này liên quan đến sự tồn vong của bí cảnh, chuyện quan trọng lắm đấy."
Đầu óc đám người này đang nghĩ gì vậy trời?
Không khí đột nhiên trở nên rất xấu hổ. Kỷ Vân Khai giả vờ không có việc gì mà gãi gãi đầu, trợn mắt cúi đầu ngồi trên ghế lắc la lắc lư; Khúc Phi Khanh đứng hình cầm miếng điểm tâm lên nhét vào trong miệng của hắn. Thiên Tiện Tử cười gượng hai tiếng, trừng mắt hai vị trưởng môn già mà không đứng đắn kia rồi điều khiển huyền kính chuyển cảnh sang chỗ của Ninh Ninh.
_______________________________________
Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Meo (๑•̀ㅂ•́)ノ➹♡ Nếu tự ý bê bản edit đi khi chưa được sự cho phép thì xin chúc số kiếp gập ghềnh chông gai sóng gió triền miên không yên ngày nào. Không thân!
Liên hệ với Meo tại:
Wattpad: wattpad.com/user/xiao_ming_ming
Blog: facebook.com/xuymongdaotaychau/
___________________
Khi Ninh Ninh tới xóm của hồ tộc thì hoàng hôn đã bị Tây Sơn nuốt chửng gần như hoàn toàn. Vầng trăng cô quạnh treo trên ngọn cây tưới xuống lác đác vài tia sáng trắng nhờ nhờ nhạt nhẽo. Bốn phía yên tĩnh đến mức rợn người, không trông thấy ai mà chỉ thấy ánh nến nhảy nhót trong nhà gỗ nom như ma lửa quỷ quyệt vô thanh phiêu đãng trong bóng đêm.
Trong thư, cô đã bảo với Hạ Tri Châu và Hứa Duệ rằng nếu bọn họ hoảng hốt rời khỏi xóm hồ tộc vào thời điểm hiện tại thì sẽ làm cho ma tộc nghi ngờ. Cách tốt nhất hiện giờ là hai người họ cứ giả vờ như không có việc gì mà ở nguyên trong phòng, đợi cô và Bùi Tịch trở về rồi cùng thương lượng kế sách tiếp theo. Thế nhưng khi Ninh Ninh chạy đến phòng của Hạ Tri Châu thì lại thấy vườn không nhà trống, tuyệt nhiên không có một bóng người.
"Bàn gỗ bị đạp đổ." Bùi Tịch thấp giọng nói: "Có người từng đánh nhau ở chỗ này, ma tộc chắc là đã biết chuyện bọn họ đã bị bại lộ."
Ninh Ninh thấy hơi hoảng, cô nhíu mày quan sát cái bàn tròn trên đất: "Cái bàn này tuy bị đổ nhưng không có vết máu với thi thể, những đồ vật còn lại cũng vẫn ở nguyên chỗ cũ, như vậy có nghĩa là bọn họ đánh nhau không kịch liệt lắm, hai người bọn họ cũng không bị thương."
Hai người bọn họ không bị thương ở trong phòng, nhưng sau khi ra khỏi đây thì chưa biết được. Lúc chơi người của đảo Nghê Quang một vố, Tiểu Chiêu đã từng giúp bọn họ thi triển một phép huyễn thuật. Một đứa trẻ lại có thể làm ra một trận pháp tinh diệu như vậy. Lúc đó Ninh Ninh đã thấy rất kỳ lạ rồi, bây giờ nhớ lại, có lẽ là sức mạnh của hắn đã khôi phục được hơn một nửa, vượt xa khỏi thực lực của các đệ tử trong bí cảnh này. Nếu Hạ Tri Châu và Hứa Duệ đụng phải hắn thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Phòng Hứa Duệ cũng không có ai, Ninh Ninh không biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nên lo lắng nhìn về phía Bùi Tịch.
Thật ra Bùi Tịch cũng không phải quá để ý đến hai người kia cho nên cũng không quá lo lắng, nhưng nhìn thấy nàng nhíu mi, hắn cũng nắm chặt chuôi kiếm theo bản năng, ngập ngừng an ủi: "Từ trước đến nay Hạ sư huynh có tài hóa nguy thành an, lần này huynh ấy nhất định cũng không có chuyện gì đâu."
Tuy nói là nói như vậy nhưng khi Bùi Tịch thoáng nhìn thấy biểu cảm của Ninh Ninh thì trong nháy mắt suy nghĩ đầu tiên hiện lên lại là: Nếu một ngày nào đó hắn gặp nguy hiểm, không biết nàng có bằng lòng chau mày vì hắn hay không.
Cái suy nghĩ hèn mọn không thể để người khác biết này đập mạnh lên lồng ngực hắn. Bùi Tịch không hiểu sao tự nhiên bản thân lại sinh ra suy nghĩ như vậy, chỉ thấy vành tai hơi nóng lên, hắn im lặng một lát rồi lại nói tiếp: "Nơi này rất nguy hiểm."
Ninh Ninh bình tĩnh lại, nhẹ nhàng gật đầu.
Nơi này thật sự yên tĩnh đến mức khác thường, chẳng những không thấy bóng dáng Hạ Tri Châu và Hứa Duệ mà những ma tộc giả làm linh hồ kia cũng không có động tĩnh gì. Chính giờ phút này, không khí bỗng thoang thoảng truyền đến mùi máu tanh. Mùi này có lẽ truyền từ cách đó không xa, lại bị gió đêm thổi tan hơn phân nửa, chỉ còn lại một mùi tanh rất nhạt.
Ánh mắt Bùi Tịch càng trầm, hắn trầm giọng nói một câu: "Chú ý an toàn."
Ngũ cảm của người tu hành vô cùng nhạy. Ninh Ninh lần theo mùi máu tanh kia không ngừng đi về phía trước, băng qua vài ngôi nhà vuông vức chỉnh tề, cuối cùng bước vào một nơi vô cùng quen thuộc.
Cô vẫn nhớ rõ nơi này. Đây là nơi Kiều Nhan ở.
Càng đến gần mùi máu càng thêm nồng, cứ như sắp kết thành thực thể bao trùm lên toàn bộ căn nhà, trong không khí cũng có thể thấy màu đỏ tươi nhàn nhạt. Trước căn nhà gỗ nho nhỏ có vài bóng người đang đứng, sát khí đằng đằng, bọn họ đang vây lấy người nào đó ở giữa. Ninh Ninh vốn tưởng rằng người bị vây quanh kia là Kiều Nhan, nhưng sau khi nhìn xuyên qua kẽ hở giữa người với người, cô lại nhìn thấy một khuôn mặt khác.
Người kia hoá ra lại là Cầm nương. Hoặc nói cách khác, kia chính là nữ nhân ma tộc đã giả mạo mẫu thân của Kiều Nhan nhiều năm nay.
Khoé môi Cầm nương đang chảy máu, trên mặt có vài vết thương rất dữ tợn, hình như bà ta đã bị thương nặng nên chỉ có thể chống tay chống đỡ, cả người quỳ rạp trên mặt đất. Đám người vây xung quanh bà ta ai nấy mặt mũi trắng bệch, có lẽ là vừa trải qua một hồi ác chiến, cũng không còn thừa bao nhiêu linh lực.
Một thanh niên tức run cả người, trường đao trong tay phát ra ánh sáng lành lạnh: "Chúng ta là người trong cùng một tộc, tại sao ngươi lại cứ phải đối đầu với bọn ta thế?"
Ninh Ninh nghe mà lòng rúng động, lại thấy người phụ nữ bên cạnh hắn ho nhẹ một tiếng: "Những năm nay những chuyện mà ngươi làm thay cho Kiều Nhan đã đủ nhiều rồi. Nếu không phải ngươi tìm mọi cách cầu xin ma quân Kỳ Hàn thì ngài ấy có thể để con bé ấy sống đến tận bây giờ sao? Bây giờ chẳng lẽ ngươi còn muốn vì nó mà hy sinh mạng sống của mình luôn hay sao?"
"Ta thấy ả đàn bà này diễn nhiều nên tưởng thật rồi." Lại một người đàn ông trung niên cất giọng, giọng nói của hắn ta như được tẩm độc, nghe ra toàn trào phúng và khinh bỉ: "Ả chẳng những tặng hết thuốc quý cứu mạng mình cho chúng ta để xin giữ lại mạng cho đứa "con gái" kia của mình mà hôm nay còn ra tay với đồng tộc đã quen biết nhiều năm để giúp con hồ ly kia chạy thoát. Tỉnh lại đi, ngươi chưa bao giờ là Cầm nương cả!"
Hoá ra là như vậy.
Ninh Ninh nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Rất nhiều bí mật chưa có lời giải giờ phút này đã sáng rõ như ban ngày. Thế cho nên Cầm nương mới yếu ớt, mới mãi không đứng được lên dù được Kiều Nhan tẩm bổ cho không biết bao nhiêu dược liệu quý hiếm; thế cho nên mặc dù Kiều Nhan không còn giá trị lợi dụng nữa, nàng ấy vẫn có thể sống yên ổn trong đám ma tộc đội lốt hồ tộc này.
Trước khi biết được chân tướng, cô từng nghĩ đến rất nhiều giả thiết về việc tại sao ma tộc lại không giết Kiều Nhan, ví dụ như vì nàng có quan hệ chặt chẽ với cung Chước Nhật, không có nàng thì không lấy được cung thần; ví dụ như nàng có liên kết với trận pháp, muốn phá vỡ trận pháp thì phải thông qua nàng. Nhưng trong ngàn vạn giả thiết rắc rối phức tạp đó, lý do chân thật lại vô cùng đơn giản và trong sáng, không hề liên quan chút nào đến những âm mưu quỷ kế ngoài kia, giống như một bông hoa thuần sắc trắng lặng lẽ mọc lên trong một cái hồ sâu đầy bùn và máu loãng, đột ngột đến mức không thể tưởng tượng được.
"Nói nhiều cũng vô ích." Người phụ nữ ban nãy lại cất giọng: "Chúng ta vẫn nên nhanh chóng động thủ rồi đuổi theo Kiều Nhan và tên kiếm tu kia đi. Nếu bọn họ tiết lộ tin tức ra ngoài thì tất cả các đệ tử tham dự cuộc thi này sẽ biết được chân tướng. Đến lúc đó mọi sự sẽ hỏng bét mất."
Nàng vừa dứt lời ánh đao đã loé lên. Cầm nương cả người bê bết máu, hơi thở thoi thóp, không thể phản kháng được chút nào. Đang muốn cụp mắt chờ đợi cái chết giáng lâm, nàng đột nhiên nhìn thấy một ánh kiếm lạnh thấu xương vụt qua. Chỉ thấy hai thanh trường kiếm xé toạc bóng đêm lao vun vút đến, kiếm khí tung hoành khắp nơi khuấy lên từng cơn gió lạnh sắc như dao lam, tấn công thẳng vào mệnh môn của những kẻ ở đây với thế tới như chẻ tre!
Đám ma tu này tuy rằng đã dưỡng bệnh nhiều năm nhưng cơ thể vẫn cực kỳ yếu ớt, lại thêm Cầm nương dùng cả tính mệnh phản kháng làm tiêu hao hơn một nửa linh lực của bọn họ, thế nên lúc này cả đám hoàn toàn không thể chống đỡ được mà bị kiếm khí ép lùi về phía sau rồi ho ra một búng máu tươi.
Ninh Ninh tay cầm Tinh Ngân bước về phía trước vài bước, lạnh lùng liếc nhìn Cầm nương.
Ban nãy vừa xa vừa tối cô nhìn không rõ, giờ đứng gần mới thấy cả người Cầm nương toàn là máu với vết thương do đao chém, bộ quần áo màu trắng bị nhuộm thành màu đỏ loè làm khuôn mặt nàng càng trắng nhợt như tờ giấy, đã không có quá nhiều sinh khí của người sống.
- Bà... - Ninh Ninh mới nói được một chữ đã không biết nên nói tiếp như thế nào, nhưng Cầm nương chỉ ho ra một ngụm máu rồi nhẹ giọng nói: "Ninh Ninh cô nương...Các ngươi đều đã biết rồi đúng không?"
Bùi Tịch tiến lên một bước, hỏi thay Ninh Ninh: "Hứa Duệ và Kiều Nhan đâu?"
"Hứa tiểu đạo trưởng biết được sự thật bèn đưa Tiểu Nhan thoát khỏi nơi này rồi." Bà ta hít sâu một hơi, cố gắng lắm mới nói ra thành tiếng, chỉ là giọng nói cực kỳ nhỏ: "Ta không còn sống được bao lâu nữa, chỉ có một yêu cầu quá đáng, không biết hai bị có bằng lòng lắng nghe không."
Thanh niên ma tộc bị kiếm khí làm cho bị thương nặng kia như đã đoán được Cầm nương muốn làm gì, hắn trợn mắt rít gào: "Ngươi điên rồi!"
Cầm Nương không để ý tới hắn: "Năm đó sau khi đi đại chiến kết thúc, ma tộc thương vong nặng nề. Rất nhiều tộc nhân của ta đã vùi thân ở nơi này, nhưng ma khí trong bí cảnh không thể thoát ra ngoài nên chỉ có thể quanh quẩn ở đây, biến những tộc nhân tộc linh hồ may mắn sống sót đoạ hóa thành nửa ma, đồng thời cũng dần dần hút hết sinh khí và tính mạng của họ như tằm ăn dâu. Có lẽ bọn họ cũng chẳng chống đỡ được bao lâu nữa."
Cầm nương đang nói thì đột nhiên nhíu mày, đau đớn nắm chặt tay thành quyền: "Nếu muốn giải trừ trận pháp thuỷ kính thì phải tìm được mắt trận rồi phá hủy nó. Nhưng mắt trận được giấu rất kỹ ngoại trừ ma quân Kỳ Hàn thì không ai biết nó ở đâu cả. Nếu muốn cứu những linh hồ ở mặt bên kia của thuỷ kính thì phải tìm ra nó trước khi bí cảnh đóng cửa."
Người phụ nữ với dung nhan xuất trần hơi hơi nhắm mắt, sau một lúc lâu mới cong môi tự giễu cười nhạt: "Ai mà biết được chứ."
"Ngươi làm nhiều chuyện xấu như vậy rồi, bây giờ còn giả vờ vô tội gì chứ! Nếu bọn ta chết, Kiều Nhan nhất định sẽ biết hết tất cả!" Thiếu niên kia cười lạnh, đôi mắt dày đặc tơ máu trông như mạng nhện: "Nàng ta sẽ biết ngươi là một trong những kẻ tàn sát tộc nhân của mình, biết ngươi giả mạo làm mẫu thân của nàng dối trá lừa lọc sống cùng nàng nhiều năm như vậy. Nàng ta sẽ hận ngươi, vĩnh viễn không bao giờ biết ơn ngươi!"
Hắn càng nói càng trở nên điên cuồng, tiếng cười xen lẫn tiếng nói khàn đặc hỗn loạn: "Kiều Nhan vĩnh viễn không biết rốt cuộc ngươi là ai, không biết tên của ngươi, không biết ngươi trông thế nào, thậm chí còn không biết ngươi đã chết vì bảo vệ nàng... Ở trong mắt nàng, ngươi vĩnh viễn chỉ là một kẻ mạo danh mẫu thân của nàng, một tên ma tộc tội ác tày trời mà thôi!"
Hắn nói với vẻ oán giận ngút trời, Cầm nương lại không để trong lòng, bàng quan nhếch môi cười, ngữ khí vô cùng bình thản: "Đúng vậy."
Nàng là ma, ngay từ đầu đã là ma, những tội lỗi mà nàng phạm phải cũng không có cách nào rửa sạch được. Quá khứ đã cách nàng rất xa, mơ hồ như thể đó là giấc mơ của một người khác.
Nàng từ nhỏ bần hàn cơ khổ, vì muốn sống sót mà gia nhập ma tộc, từ đó về sau không chuyện ác nào nàng không làm, tựa hồ đã thành thói quen. Sau đó ma tộc đại bại trong bí cảnh, nàng không thể không ẩn mình trong thuỷ kính như những ma tu khác. Nàng cần linh dược mà Kiều Nhan hái về, thế nên không thể không đóng giả thành tộc nhân của Kiều Nhan. Thực lực của nàng chỉ đứng dưới ma quân, thế nên đương nhiên nàng sẽ đóng vai mẫu thân của con bé. Lúc đó nàng cũng rất bực mình, cảm thấy con bé kia vô cùng phiền toái, không hề muốn để ý đến nó một chút nào.
Nàng luống cuống học cách làm một người mẹ, dần dần che giấu tất cả gai góc và sát khí trên người. Lần đầu tiên nàng nhận ra rằng, hoá ra ngoại trừ tàn sát đẫm máu và chém giết giành giật sự sống không ngừng nghỉ thì nàng còn có thể sống một cuộc sống hoàn toàn khác cuộc sống trước đây: có khói bếp, người nhà, tiếng cười, còn có cả những câu chuyện nhỏ mà Kiều Nhan sáng tác cho nàng mỗi khi đi ngủ nữa.
Đứa trẻ kia kể cho nàng về những bí mật của hồ tộc, kể rất nhiều chuyện ngụ ngôn, truyện cười ấu trĩ, cũng kể về vùng sông nước phía nam và pháo hoa được nhắc đến trong thoại bản, sau đó thề thốt son sắt rằng một ngày nào đó sẽ đưa nàng ra ngoài đi ngắm nhìn những thứ đó.
Những chuyện đó thật sự đã xa, đã cách nàng rất xa.
Không biết tại sao sau khi gặp được cô bé hồ tộc đó, ký ức chỉ toàn hai màu đen trắng của nàng mới trở nên rực rỡ. Nhưng khoảng cách giữa hai người lại quá xa, không chỉ đơn giản là mối thù diệt tộc không thể xóa bỏ mà ngay từ đầu mối quan hệ của họ đã được xây dựng dựa trên lợi dụng và dối trá.
Nàng đã gần như không còn nhớ tên thật của mình nữa, thậm chí nhiều đêm khuya tĩnh lặng, nàng thỉnh thoảng còn hoảng hốt cảm thấy mình chính là Cầm nương. Những suy nghĩ ấy vừa ti tiện vừa hèn nhát ấy rơi rụng lác đác trong đêm tối, không một ai hay.
"Kiều Nhan..." Ninh Ninh thấp giọng hỏi: "... không biết bà đã thay nàng giữ chân ma tộc sao?"
"Sau khi hai người đó rời khỏi đây ta mới hiện thân. Không biết cũng tốt, xin cô nương đừng nói cho con bé biết." Cầm nương cười cười, đôi đồng tử dần dần vẩn đục mất hết màu sắc: "Ác giả tất có ác báo... Một tên tội nhân tội ác tày trời như ta nào xứng diễn cảnh hy sinh lừng lẫy như vậy, nói ra chỉ làm cho người ta chê cười. Âm mưu này cuối cùng cũng đến hồi kết rồi."
Trong cuộc đời này, nàng đã trải qua rất nhiều hiểm cảnh và sát phạt, nhưng không biết vì sao khi sắp đến gần cái chết, hình ảnh cuối cùng hiện lên trong đầu nàng lại là nụ cười dịu dàng bẽn lẽn của một đứa bé. Khi đó Kiều Nhan nói với nàng, con bé muốn tặng cho mẫu thân màn pháo hoa đẹp nhất để cho tất cả mọi người có thể nhìn thấy được.
Cầm nương nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn bầu trời tĩnh lặng. Đêm đen trống rỗng, không có một thứ gì. Thật đáng buồn biết bao nhiêu.
Thật ra nàng cả đời này chưa từng nhìn thấy pháo hoa.