Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 1186: 1186





“Chỉ Nhược hai ngày này nhưng đã vất vả rồi.” Mặc vương tử không để ý tới Di Lặc sư gia đang ở đây, mặc nhiên cùng Ngô Minh bên cạnh nói chuyện phiếm.
Ngô Minh hơi giữ vững một điểm khoảng cách, thỏa đáng làm lấy đáp lại.
Các ngươi đây là tại tú ân tú ái! Bị phơi ở một bên Di Lặc sư gia trong lòng kêu rên.

Hắn hoàn toàn không để ý đến biểu hiện tận lực cùng Mặc vương tử bảo trì khoảng cách nhất định của Ngô Minh, mà chỉ tưởng là thiếu nữ e dè thận trọng.
Các ngươi không để ý tới một cái người bệnh nặng như thế, sớm muộn cũng muốn bị đưa lên dàn lửa thiêu chết.

Thời khắc này Di Lặc sư gia rất có tác phong ff** đoàn.

(*đoàn người đội áo trùm trong light novel “Baka to Test to Shoukanjuu”)
Đương nhiên đây là trong lòng của hắn suy nghĩ lung tung, ngoài mặt vẫn là muốn làm đủ thái độ, tuyệt không sốt ruột cười bồi chờ đợi.
Mặc vương tử đến sớm hơn so với trong dự liệu của Ngô Minh.

Mình tiếp nhận lời mời từ Di Lặc sư gia, mời ngược lại đối phương gặp mặt tại quán rượu, loại chuyện này Mặc vương tử không biết mới là lạ.

Mặc dù quan hệ giữa Mãng lão và mình tương đối tốt, nhưng hướng Mặc vương tử lấy lòng đưa lên chút tình báo là có.

Dù sao Mặc vương tử rất có khả năng đăng cơ, Mãng lão cần dâng lên sự trung thành của mình.

Ngô Minh cũng không muốn cùng Mặc vương tử làm trò gì nhiều, tại đối phương nói vài câu sau tranh thủ thời gian tìm về chủ đề chính: “Vương tử điện hạ, ngài nhìn bên này còn có người đứng đấy đâu.”
Đứng đấy còn có người hầu, đương nhiên là muốn nói Di Lặc sư gia này.
Mặc vương tử giống như được nhắc nhở sau mới chú ý tới, ánh mắt chậm rãi chuyển hướng Di Lặc sư gia.

Ngôn Tình Hay
Di Lặc sư gia thầm cười khổ.
Mình là phải hướng Chu Chỉ Nhược thỉnh giáo kế sách cứu đại vương tử, nhưng vị Mặc vương tử này như thế nào chịu? Đại vương tử thế nhưng là đối thủ cạnh tranh trực tiếp nhất của hắn a, đơn giản có thể nói là cừu địch không chết không thôi.
Song phương vốn chính là huynh đệ cùng cha khác mẹ, càng không có tình cảm cùng nhau lớn lên cái gì.

Sinh ở nhà đế vương, sinh sát lừa lọc lẫn nhau chính là chuyện thường.
“Di mập mạp a, bệnh của ngươi đỡ rồi chứ?” Trong ngữ khí Mặc vương tử tỏ rõ vẻ lạnh lùng.
Như trước kia, hắn nhưng là khá là khiêm tốn có thể nói là bình dị gần gũi.

Bất quá bây giờ có dạng quyền lực này, thậm chí trực tiếp đem Di Lặc sư gia đuổi đi ra cũng không ai có thể xoi mói.
“Nhờ hồng phúc Mặc vương tử, tiểu nhân đã tốt tám thành.” Di Lặc sư gia không có dám để ý cách gọi Di mập mạp chút nào, ngược lại trên mặt biểu lộ càng thêm xán lạn.
Cũng không biết Di Lặc sư gia đã bao nhiêu năm không có tự nhận mình là tiểu nhân vật.
“Ngươi là có chuyện tới cầu Chỉ Nhược nhà chúng ta a?” Mặc vương tử cười híp mắt nói.

Nâng lên Chu Chỉ Nhược, nụ cười trên mặt hắn liền tự nhiên mà ra vậy.

Ai là của nhà các ngươi? Cũng không sợ gió lớn đau đầu lưỡi.

Ngô Minh ở bên oán thầm.
Di Lặc sư gia nói: “Còn không phải sao, Mặc vương tử điện hạ minh xét.

Bất quá cũng không phải cầu mỗi mình Chu cô nương.

Nhưng là muốn mời Mặc vương tử ngàu một phần mặt mũi đây!”
Nói rồi tiếu dung trên khuôn mặt Di Lặc sư gia bỗng nhiên thu lại, phù phù một tiếng quỳ gối trước bàn.
“Mặc vương tử điện hạ a, ngài mau cứu đại vương tử huynh trưởng của ngài đi!” Di Lặc sư gia trong nháy mắt than thở khóc lóc.
Mặc vương tử cùng Ngô Minh động đều không động, liền nhìn xem Di Lặc sư gia biểu diễn.
“Đại vương tử hắn oan uổng a.

Hôm đó không biết thế nào.

Trong lúc tiến cung liền gặp phải tai vạ bất ngờ…” Di Lặc sư gia một thanh nước mũi một thanh nước mắt mà vì đại vương tử giải vây.
Đợi hắn nói được bằng thời gian uống cạn nửa chén trà, Mặc vương tử mới hừ một tiếng: “Oan uổng?”
Ngô Minh ở bên nói: “Đúng đấy, nơi nào sẽ có oan uổng? Sự tình trong hoàng cung, hoàng thượng xử xong còn có thể oan người nào không?”

Các ngươi thật sự là sài lang hồ ly cùng chung một tổ a, Di Lặc sư gia trong lòng thầm kêu nói không chừng chính là các ngươi cài bẫy.

Nhưng lại ngoài miệng tranh thủ thời gian sửa lời nói: “Đúng đúng, Mặc vương tử cùng Chu cô nương dạy phải.”
Hắn nói xong câu đó, lại giơ tay lên tại trên gương mặt mình bốp bốp quạt hai bạt tay.
Gương mặt mập mạp cấp tốc đỏ lên, không hề nghi ngờ chẳng mấy chốc sẽ sưng to.
Mặc vương tử giống như là xem kịch vậy híp mắt nhìn.
Tiếng bạt tai phi thường vang dội, cơ hồ toàn bộ quán rượu đều có thể nghe thấy.
Ngô Minh uống nước trà xem như không thấy, thầm nghĩ trong lòng thời đại này người trung tâm thật đúng là nhiều.

Cái gọi là tan đàn xẻ nghé, trong phủ đại vương tử loạn thành một bầy là điều hiển nhiên, nhưng hắn bây giờ còn chịu vì chủ tử bôn ba, mà không phải mang theo khoản tiền lớn lẩn trốn, tuyệt đối được cho là trung thành tuyệt đối.
Chẳng lẽ vị Di Lặc sư gia này còn có thể có một lòng trung tâm như thế.

Mình cân nhắc giúp một chút vẫn có chút ý nghĩa năng lượng chính khí? Ngô Minh một bên uống trà một bên suy nghĩ lấy.

Bất quá vô lợi không dậy sớm, không kiếm chút chỗ tốt vẫn là không làm.
Di Lặc sư gia Quỳ trên mặt đất tự bạt tai, giống như không có cảm giác đau vậy, chỉ lo kêu lên: “Mặc vương tử điện hạ, tiểu nhân cả gan xin ngài mau cứu đại vương tử nhà ta a!”
Mặc vương tử chậm rãi ung dung nhìn Ngô Minh một chút.
Ngô Minh minh bạch đây là trưng cầu ý kiến của mình, dứt khoát bán cái mặt mũi: “Di Lặc sư gia số tuổi đã lớn như thế, lại là mang theo bệnh, vương tử điện hạ ngài lại cùng đại vương tử là huynh đệ cùng cha, càng là muốn cứu.”
Mặc vương tử nhẹ gật đầu.
Quả nhiên vẫn là nữ nhân bên gối thổi gió hữu hiệu a! Quỳ trên mặt đất Di Lặc sư gia âm thầm lệ rơi đầy mặt, cảm thấy những cái tát kia của mình đều không có hữu dụng bằng một câu của Chu cô nương.
May mắn Ngô Minh không biết Di Lặc sư gia có ý nghĩ này.


Bằng không hắn đừng nói không có hi vọng đạt được chủ ý, nói không chừng còn muốn bị đạp xuống lầu.
Mặc vương tử lên tiếng nói: “Đáng tiếc ta không có cái biện pháp gì hay tới cứu người a.”
“Mặc vương tử điện hạ ngài có lòng này, tiểu nhân liền vô cùng cảm kích.” Di Lặc sư gia biết đây là Mặc vương tử để cho mình cầu Chu Chỉ Nhược, vội vàng nói: “Còn xin Chu cô nương ra cái chủ ý.

Làm thế nào cứu đại vương tử nhà ta.’
‘Cứu đại vương tử nhà ngươi? Hừ, ta không đồng ý!’Ngô Minh cao giọng nói, hai tay chống nạnh đứng lên.
‘Ách…’Di Lặc sư gia suýt nữa bị nước miếng của mình nghẹn lại.
Mới vừa rồi còn đang nói hay, làm sao lúc này lại không đồng ý rồi?
Mặc vương tử cũng là sững sờ.
Chỉ gặp Ngô Minh đi tới bên cửa sổ, cơ hồ là đối diện ngoài cửa sổ kêu lên: ‘Mặc vương tử, ngài không thể chỉ nghĩ tình huynh đệ.

Liền tùy tiện đồng ý nghĩ cách cứu viện đại vương tử loại chuyện nguy hiểm như vậy a! Không khỏi sẽ có người nói lời nhàn thoại nha!’
Nàng đang cố ý gọi hàng, nói cho người bên ngoài nghe! Di Lặc sư gia xấu hổ.
‘Tình huynh đệ, không thể dứt bỏ!’ Mặc vương tử cũng đứng người lên, cùng Ngô Minh song song mà đứng, đến gần cửa sổ kêu lớn: ‘Máu mủ tình thâm, dù là thiên hạ ai cũng không chịu vì đại vương tử mở miệng, ta cũng muốn nói! Dù là khiến phụ hoàng tức giận, ta cũng phải vì huynh trưởng cầu tình!’
Chưa từng gặp qua không biết thẹn, không biết xấu hổ như vậy… Di Lặc sư gia xem như thấy rõ, cái chủ khách hai vị này chính là một đôi con hát đang diễn vở kịch!
Tin tưởng không lâu sau đó, trên phố lại sẽ lưu truyền sự tình mình quỳ cầu Chu Chỉ Nhược ra mưu cứu đại vương tử, Chu Chỉ Nhược không chịu, Mặc vương tử ngược lại bởi vì tình nghĩa huynh đệ mà cùng mình một chỗ khẩn cầu.
Tin tưởng trong thiên hạ sẽ ca tụng Mặc vương tử a! Không bởi vì tranh vị mà bỏ đá xuống giếng, ngược lại bởi vì huynh đệ máu mủ tình thâm mà cầu xin hoàng thượng.
Liên tưởng Tuyên vương tử cũng từng bị lợi dụng trở thành ca tụng chuộc huynh, Di Lặc sư gia không khỏi nhìn Ngô Minh âm thầm rơi lệ đầy mặt.

Nha đầu này thế mà ngay cả điểm này đều lợi dụng được, đại vương tử cùng mình thua không oan uổng a!.