Tiếng loa phát thanh nhắc lại liên tục ba lần, tiếng còi kèn xe ô tô kêu inh ỏi ngoài đường. Người người hô hoán nhau ầm ĩ, đầy hỗn loạn. Cảnh tắc đường thường ngày, bây giờ trông càng khủng kh·iếp, chẳng ai thèm quan tâm tới những người xung quanh đang làm sao. Bọn họ đều lo cho chính bản thân mình trước tiên.
- Có chuyện gì vậy?
Một cậu thanh niên đang ngồi trước bàn máy tính trong căn phòng của mình chơi một trò chơi chiến lược thời gian thực và phát trực tuyến cho những người xem qua màn hình nhỏ. Cậu không biết chuyện gì đang diễn ra làm kênh trò chuyện của cậu nhảy loạn xạ.
"Chẳng lẽ có mấy bọn anti phá đám?" Nhưng không!
Đại ý nội dung họ nhắn cho nhau có thể thấy cùng một chủ đề đó là t·hiên t·ai. Núi lửa hoạt động phun trào khắp nơi trên thế giới, r·úng đ·ộng cả tổ chức thế giới lẫn người thường.
- Núi lửa phun trào? Như vậy cũng bình thường mà có gì đâu phải toán loạn lên thế anh em. Họ đều có tổ chức phương án an toàn cả rồi.
Cậu trấn an những người xem của mình bình tĩnh lại.
- Cậu mở thời sự trực tiếp toàn cầu lên đi. - Một người dùng hình đại diện con mèo nhắn.
- Tôi phải đi s·ơ t·án đây.
- Tạm biệt.
- Tạm biệt.
- Không biết còn ngày gặp lại cậu không nữa.
Kênh trò chuyện dần dần lặng im, những mắt xem dần hạ nhiệt, từ vài trăm ngàn chỉ còn vài chục ngàn, rồi còn vài người. Cậu không dám khinh thường trận t·hiên t·ai này khi thấy ai cũng nghiêm trọng hóa, mở kênh tin tức cơ bản. Loạt hình ảnh liên quan tới núi lửa tràn ngập khắp mạng xã hội, n·úi l·ửa p·hun t·rào ở Nhật Bản, Mỹ, Indonesia, Philippines, Châu Phi, Italia, Đảo Hawaii, vùng Caribe toàn bộ cùng phun trào.
Là toàn bộ cùng phun trào!
Tro bụi núi lửa bay kín trời, dù đang ban ngày nhưng chúng bao phủ cũng hóa thành trời đêm, dung nham nóng chảy từ trên miệng núi lửa chảy xuống các thành phố, những thôn nhỏ dưới chân núi. Nuốt chửng chúng, ngôi nhà và phương tiện con người trở thành thức ăn cho nó.
Cậu ta sợ hãi, rùng mình nhìn cảnh tượng ấy, dù chúng còn lâu mới có thể tới được nơi cậu ở nhưng cậu vẫn có dự cảm chẳng lành. Phải mau hành động nếu không muốn gặp phải sự cố.
Rầm rầm! Rầm!!
Địa chấn liên tục rung lắc, cậu nhận ra rất rõ ràng. Từ chân truyền tới trên đầu, cậu sởn gai ốc. Nó kéo dài gần một phút, xô lệch bàn làm việc và đồ dùng.
Tin mới nhất!!
Từ điện thoại cậu phát ra, trong nhóm lớp đại học của cậu lâu ngày không trò chuyện từ hồi tốt nghiệp tháng sáu của ba năm trước, giờ sôi nổi trở lại. Sự kiện chấn động toàn thế giới để họ bàn tán xôn xao.
Nhìn vào trong lớp, ai cũng nhắn tin không có gì phải lo lắng cả, nhưng đã có người khăn gói về quê cùng với gia đình rồi. Những người đang đi làm, dù có bị trừ lương đều bỏ dở công việc để về nhà với người thân. Họ đều tin chuyện điên rồ này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới thế giới và công việc của họ có thể biến mất từ đó.
- Tin mới nhất này, các cậu xem đi. Thế này thì thật sự không ổn rồi. - Tuấn nói, rồi theo sau là một đường liên kết dẫn tới một trang báo uy tín toàn cầu có kiểm duyệt.
Trên báo toàn chữ tiếng anh nhưng là một người thường xuyên tiếp xúc với trò chơi điện tử, cậu đủ hiểu được nội dung trên báo nói về vấn đề gì.
Bài báo ấy nói về nguyên nhân phun trào một cách chi tiết, về magma trong lòng đất tịch tụ qua hàng triệu năm, những đợt đ·ộng đ·ất có độ richter cao xảy ra trong quá khứ khiến cho magma dần đi lên trên mặt đất. Áp suất tích tụ đủ lâu khiến magma dồn nén dẫn tới hiện tượng hàng loạt núi lửa cùng nhau hoạt động diễn ra t·hiên t·ai. Bên dưới là những khu vực núi lửa đã phun trào cậu có đọc được trên tin tức vài phút trước. Điều đáng chú ý hơn là những ngọn núi lửa ngừng hoạt động cả ngàn năm giờ cũng trỗi dậy, Úc, Nam Phi, núi Phú Sĩ,…
Điều này quá nguy hiểm, nhưng ai có thể viết ra một bài báo như vậy từ hai năm trước. Cậu nhìn lên trên dòng chữ người viết: Minh Chinh Nguyen.
"Hả?!" Cậu giật mình nhận ra, đây chính là người bạn hồi đại học cũng ở trong nhóm. Nhưng sao cậu ấy lại không trực tiếp gửi cho mọi người mà phải là Tuấn gửi?
Hay vì Tuấn là bạn thân của Chính, đã biết được chuyện này và đang chuẩn bị ứng phó với t·hiên t·ai?
Chính là người kín tiếng, hầu hết tin nhắn rủ đi chơi của nhóm bạn thời đại học đều không thấy Chính trả lời mà chỉ đã xem và im lặng không đáp. Thậm chí sau khi tốt nghiệp, càng ít người biết tình trạng của cậu ta thế nào. Chắc chỉ có Tuấn chơi thân từ nhỏ mới tường tận tình hình của cậu ta.
Khi vào trong nhóm nhìn xem cậu ta có đang hoạt động hay không. Giữa một hàng người hiện ánh sáng xanh thì chỉ có duy nhất một người tên Chính là không có màu xanh của sự hoạt động ấy. Lần gần nhất đã là ba năm trước, đúng cái ngày tin nhắn cuối cùng là lời hẹn gặp lại gửi vào.
- Khoa à. Tới địa chỉ này nhé, bọn tớ đợi cậu. Nhớ thu dọn hành lý đi. - Tuấn nhắn tin riêng tới ngay khi cậu đọc xong thông tin của Chính đăng trên tờ báo.
Không dám làm lơ thông tin của cậu ấy. Khoa nhắn lại một câu rồi nhanh chóng thu dọn hành lý.
- Được, tớ nhất định tới đó.
Thứ cậu mang theo chỉ có bộ máy tính của mình, đôi ba bộ quần áo cùng với lương thực thực phẩm đóng hộp, đóng gói như đang chạy nạn.
Chất hết lên chiếc xe van đã lâu không sử dụng dưới gara. May là thường xuyên được dọn dẹp nên nó không quá tồi tàn và vẫn có thể nổ máy.
Cậu đang định rời khỏi thì bỗng nhớ ra mình quên mất một thứ rất quan trọng, nhanh chóng chạy trở vào lấy rồi lên xe phóng ra ngoài đường.
Đi một quãng cậu dừng lại trước ngôi nhà cấp bốn. Mở cửa tiến vào, là giờ cơm trưa nên mùi thức ăn xộc vào mũi khiến bụng cậu sôi thành tiếng.
- Khoa đấy à. Sao nay lại qua đây thế?
Thanh âm già dặn từ trong nhà phát ra, cô ấy đã lớn tuổi, lưng hơi khom, nếp nhăn trên mặt khiến cậu thương cảm khi tuổi này chẳng ai bên cạnh.
- Vâng, cháu tới đón cô.
- Đi đâu? Ăn trước đã rồi đi. - Cô rất từ tốn, khác với vẻ vội vàng của Khoa.
- Nhưng cháu không có thời gian đâu. Cô cất gọn thức ăn vào cặp lồng nhé. Chúng ta phải chuyển nhà đi rồi. - Khoa mở cánh cửa xe, sau đó mang đồ đạc của cô cất lên xe.
Khoa liên tay liên chân đem đồ đạc cần thiết đặt vào, trong hết chỗ thì để lên nóc. Khi nhìn cô đang đứng ngây ra như phỗng thì lại nói:
- Cô nghe cháu. Bao nhiêu lâu nay cô giúp việc ở nhà cháu như vậy còn không tin tưởng cháu sao?
Khoa cầm tay cô làm cô mềm lòng, ánh mắt hiền dịu như nhìn con trai mình, theo cậu lên trên chiếc xe, ngồi bên ghế phụ.
Cậu đóng cửa, trở về ghế lái, quay đầu tới địa điểm chỉ định.
Trên đường, cậu gặp biết bao nhiêu phương tiện chen chúc nhau. Cậu quan ngại mình không thể tới đó kịp. Nhưng cậu vẫn cố gắng, chỉ cần rời khỏi nội đô là có thể đi nhanh hơn rồi.
Ai cũng mang vẻ hớt hải, còi hú inh ỏi hơn cả còi khẩn cấp của xe c·ấp c·ứu. Loa phát thanh trở thành phương tiện truyền tin từ chính phủ cho người dân.
- Cấp báo, t·hiên t·ai mức độ nguy hiểm, đề nghị người dân s·ơ t·án theo chỉ thị và hướng dẫn của cơ quan chức năng.
Liên tục nhắc nhở, nhưng cơ quan chức năng đang điều phối giao thông cũng phải vừa đi vừa s·ơ t·án. Nhanh chóng mở đường cho các cửa ngõ nội đô ra tỉnh.
- Cô xem, giờ không s·ơ t·án thì sợ là chúng ta không kịp nữa. Biết bao nhiêu người đã rời đi rồi. - Khoa nói với cô giúp việc. - Cô tranh thủ ăn trước đi, với tình hình này thì còn lâu nữa mới ra khỏi nội đô.
Nói rồi, Khoa lấy chiếc cặp lồng mà mình hay được cô giúp việc làm cơm đem tới, ăn ngấu nghiến. Cô cũng lấy một phần cơm ăn cùng cậu.
Bữa cơm trên xe chóng vánh, không ai nói một câu.
Ting!
Tin nhắn mới gửi tới, là Tuấn.
- Cậu đi tới đâu rồi?
- Tắc lắm, còn lâu nữa mới ra khỏi nội đô. - Cậu gửi rồi giơ chiếc điện thoại lên chụp cảnh đường xe chật kín không khe hở.
- Sợ thật. - Tuấn nhận bức ảnh, xem rồi nhắn lại. Ô tô cứ lộ ra khoảng nào là sẽ có một chiếc xe khác vừa in lấp lỗ.
Ô tô dí sát đuôi nhau cũng là chuyện thường khi ở trong cảnh tắc đường này.
- Vậy nhé, đi đường cẩn thận. - Tuấn nhắn lại một câu rồi biến mất.