Chú Lương hỏi sau khi đã khóa tay được kẻ dẫn đầu đoàn.
- Cẩn thận! - Ngọc lên tiếng gọi chú Lương.
Tên thủ lĩnh bên kia bỗng luồn tay xuống dưới thắt lưng rút ra con dao găm nhỏ, chuôi dao đặt ở lưng đẩy lùi khiến con dao hướng thẳng về vùng bụng của Lương đâm vào.
May mắn thay khi nghe được tiếng cảnh báo từ Ngọc, Lương đã buông vội hắn ra và chỉ làm rách bộ đồ bảo hộ này một chút chứ không hỏng quá nặng.
Sau khi thủ lĩnh được thả, bọn họ được thế mình nhiều người hơn lại càng hung hăng, xông lên hòng lấy thế đè người.
- Đám khốn kh·iếp này tưởng ta không chút phòng bị nào à! - Ngọc bộc lộ bản tĩnh, như hóa thành sư tử lấy từ trong ba lô chiếc ống sắt, nối dài thành cây gậy.
Trong số kẻ địch thì chỉ có một vài người là mang theo v·ũ k·hí. Số còn lại đều tay không tấc sắt, bịt mặt như lũ t·rộm c·ắp. Ngọc cầm cây gậy, vung vài đường mạnh mẽ, dứt khoát đã đánh hạ được ba bốn tên trong đó.
Bọn chúng thấy cô là người có sức chiến đấu cao nhất thì chuyển hướng áp chế cô. Ba người áp lại gần, trên tay chúng có dây sẵn sàng trói cô lại. Chúng tiến tới gần, áp sát nhưng cô đã nhanh chóng lui lại, trong đầu không ngừng suy tính xem nên đánh kẻ nào trước.
Cô quyết định bỏ qua tên cầm dây, đánh những tên còn lại trước.
Thấy cô cầm gậy tới, một tên cầm dao trong đó đứng ra ngăn cản lại, nhưng trông thấy thế đứng không tự tin của hắn. Cô chỉ nhẹ nhàng lướt qua, gậy trên tay đập vào hông của hắn, hắn đau đớn buông dao ôm lấy mạn sườn bị đập lực mạnh. Tên cầm dây nhanh chân tiến lại gần, hòng đưa cây gậy vào tròng, nhưng khi đưa được vào rồi, hắn định xoay cổ tay nắm lấy cây gậy đó nhưng không thể nào ngờ được, cô kéo cây gậy lại gần.
Chỉ cần một chút sơ sẩy, hành động sai thôi là cô đã chớp lấy cơ hội, không cho hắn kịp phản ứng. Cô giơ chân đá ngược hắn bay ra ngoài.
Nhưng tay hắn nắm chắc cây gậy của cô, cô cũng theo vậy mà lao về phía của hắn.
Cô tháo cây gậy của mình, lấy đà vừa tiến vừa kéo hắn lại rồi dùng đầu nối nửa kia đâm ngay vị trị yết hầu của hắn khiến hắn ngã xuống mặt đất.
Một mình cô có thể đánh được gần chục tên. Những người còn lại thì không được vậy, họ vẫn đang giằng co với kẻ địch. Nhưng không thể nào rơi vào thế yếu. Mỗi lần đánh một cái thì bên kia lại đánh được một cái. Không ai chiếm lợi thế.
Khi Ngọc được thoải mái hành động, cô không chần chừ lao tới tên cầm đầu đang đối diện với Lương. Lương thấy phần thắng đã nghiêng về phe ta thì không để lợi thế này biến mất, anh áp sát lại hắn dù biết bản thân có thể rơi vào trạng thái bị khống chế.
- Graaaa!!
Bỗng tiếng thú dữ phát ra từ đâu đó. Tất cả những người còn ý thức đều nghe thấy được thanh âm này. Họ bất ngờ vì ở thời điểm bây giờ có thể nghe được tiếng ấy. Họ không còn t·ranh c·hấp với nhau nữa, dừng toàn bộ hành động có thể gây nguy hiểm cho chính mình rồi tụm lại thành hai nhóm riêng biệt.
- Chúng ta có nên rời đi? Bỏ mặc chúng. - Lương nói với cả nhóm.
- Tôi thấy ta không đối phó được chúng đâu. Tất nhiên là nên rời đi, và khi thú dữ xuất hiện.
Cả nhóm đồng thuận rời khỏi nơi nguy hiểm này. Chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt của chúng. Nhưng ngay khi tưởng là trốn thoát được thì họ lại vô tình tiến vào trong miệng cọp. Một con sói mà chẳng thể nào tin được nó lại xuất hiện ở nơi này.
Ngọc và Lương nhìn nhau, ánh mắt đầy lo lắng. Con sói, với bộ lông xám xịt, đôi mắt sáng rực như hai ngọn lửa, đứng chặn ngay lối đi của họ. Nó gầm gừ, tạo ra âm thanh vang vọng, khiến không khí xung quanh trở nên căng thẳng.
- Chúng ta phải làm gì bây giờ? - Ngọc thì thầm, tay nắm chặt cây gậy.
- Đừng hoảng loạn! - Lương trấn an. - Chúng ta cần bình tĩnh. Nếu nó chỉ đơn giản là một con sói, có thể chúng ta có cách đối phó.
Con sói từ từ tiến lại gần, mũi nó ngửi ngửi không khí, như đang tìm kiếm mùi vị của những kẻ đã làm phiền nó. Bất ngờ, nó dừng lại, nhìn chằm chằm vào nhóm của họ, rồi phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo.
- Có thể nó đang bảo vệ lãnh thổ của nó - Lương nhận định. - Nếu chúng ta không gây hấn, có thể nó sẽ để chúng ta đi.
Ngọc gật đầu, nhưng trong lòng cô không khỏi lo lắng. Cô biết rằng bất kỳ hành động nào sai lầm cũng có thể dẫn đến t·hảm h·ọa. Cô từ từ lùi lại, cố gắng không gây tiếng động.
Nhưng ngay khi họ bắt đầu lùi, một trong những tên côn đồ vẫn còn sống sót từ cuộc chiến trước đó, bỗng nhiên lao tới, rút dao và hướng về phía con sói.
- Đừng! - Ngọc hét lên, nhưng đã quá muộn.
Con sói quay lại, tức giận gầm lên, và trong một cú nhảy nhanh như chớp, nó đã tóm lấy tên côn đồ, kéo hắn xuống đất. Tiếng gầm rú vang lên, hòa cùng tiếng thét kinh hoàng của kẻ bị t·ấn c·ông.
- Chúng ta phải đi ngay bây giờ! - Lương quát, kéo Ngọc chạy theo hướng ngược lại.
Họ chạy hết tốc lực, không dám quay lại nhìn. Tiếng gầm gừ của con sói và tiếng la hét của tên côn đồ vang vọng phía sau, tạo nên một bầu không khí hỗn loạn.
Sau một hồi chạy, họ dừng lại bên một tảng đá lớn, thở hổn hển. Ngọc nhìn Lương, đôi mắt cô vẫn còn sợ hãi.
- Chúng ta phải tìm cách ra khỏi khu vực này. Không thể ở lại đây lâu hơn nữa.
- Đúng vậy - Lương đồng ý. - Chúng ta cần phải tìm đường về căn cứ. Nhưng trước tiên, hãy tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi và lên kế hoạch.
Ngọc gật đầu, và họ bắt đầu tìm kiếm nơi trú ẩn, hy vọng sẽ không gặp thêm bất kỳ nguy hiểm nào nữa. Nhưng trong lòng họ, nỗi lo lắng vẫn không nguôi, bởi cuộc chiến vẫn chưa kết thúc.
Ngọc và Lương di chuyển chậm rãi, mắt luôn cảnh giác xung quanh. Họ tìm thấy một cái hang nhỏ bên dưới một tảng đá lớn, có vẻ như là nơi trú ẩn của một số động vật hoang dã.
- Đây có thể là nơi an toàn tạm thời - Lương nói, quan sát kỹ lưỡng trước khi bước vào.
Ngọc gật đầu, cả hai nhanh chóng chui vào hang. Bên trong, không khí mát mẻ và có phần ẩm ướt, nhưng ít nhất họ cũng tránh được ánh mắt của những kẻ thù bên ngoài.
- Chúng ta cần nghỉ ngơi một chút - Ngọc thì thầm, ngồi xuống đất. - Nhưng không thể lơ là.
- Đúng vậy, chúng ta phải lên kế hoạch - Lương đồng ý, ngồi xuống bên cạnh cô. - Trước tiên, hãy kiểm tra xem chúng ta còn gì trong ba lô.
Ngọc mở ba lô, lôi ra những món đồ còn lại: một ít thức ăn khô, nước uống, và một chiếc đèn pin. Họ chia sẻ thức ăn, nhanh chóng nạp lại năng lượng.
- Chúng ta cần phải liên lạc với người trong căn cứ. - Lương nói, sau khi đã ăn xong. - Nếu không, họ sẽ nghĩ chúng ta đã gặp chuyện không hay.
Sau khi lấy ra thiết bị được giao cho từ trước. Chính từ bên phía căn cứ nhận được thông tin, nhắn họ tiếp tục chạy theo lộ tuyến trên bản đồ là có thể về căn cứ. Bản đồ hiện ra trước mặt hai người, hình ảnh 2D và vị trí của họ với một đoạn đường đứt gãy mà Chính vẽ nối về, né tránh được những nguy hiểm xung quanh.
Lương và Ngọc nhanh chóng thu dọn đồ đạc, rồi rời khỏi hang với ba người còn lại. Họ tiến sâu vào rừng, tìm cách trở về căn cứ, nhưng lòng vẫn đầy lo lắng về những gì đang chờ đợi phía trước.
Khi đi được một đoạn, họ nghe thấy tiếng động lạ từ phía sau. Một nhóm côn đồ khác đang đuổi theo họ.
- Chạy! - Lương hét lên, và cả ba lao nhanh về phía trước, quyết tâm thoát khỏi sự truy đuổi.
Họ biết rằng cuộc chiến chưa kết thúc, và nguy hiểm vẫn đang rình rập. Còn về con sói đó, hẳn là lũ côn đồ ấy đã giải quyết được nó.