Tro Tàn

Chương 102: Trần Huy Trường



Chương 102: Trần Huy Trường

Hai kẻ ở phòng khách không dám tưởng tượng được cảnh mình ở trong căn phòng ấy sẽ đối diện với điều gì. Cũng không biết là bị tra hỏi gì.

Ngay cả kẻ chật xương hàm khi nghe thấy thanh âm ấy cũng co ro trong góc, bịt chặt lỗ tai.

Quá đau đớn, quá dã man.

“Hắn không thể nghĩ ra cái nào nhân đạo hơn sao?” Gã b·ị đ·ánh vào mạn sườn nghĩ.

Rồi khi xong chuyện với tên ấy. Bình đẩy hắn ra phía ngoài, lại kéo một tên khác vào trong phòng.

Trước khi tiến vào căn phòng địa ngục ấy, gã đau ở sườn nhìn thấy kẻ phía trước mình lê lết thân mình toàn máu đi ra. Từng đường quất bằng thắt lưng in hằn trên người hắn, nổi lên chẳng chịt như mạch máu và phình to như tắc nghẽn. Máu từ đó rỉ ra ngoài, chảy xuống người. Nhưng đó chưa phải là kinh khủng nhất.

Chân hắn đi đứng chẳng thể bình thường nổi, khập khiễng nhón bước đi. Sau lưng hắn có vài hạt muối to dính trên ấy.

Hắn nổi da gà, sởn ốc gáy, hắn thề nhất định phải xử lý nhanh nếu không muốn ăn đòn như tên kia.

Bước vào trong, vẻ mặt nặng trĩu não nề khi nhìn thấy từng chấm máu li ti rơi rớt trên sàn, dính trên tường hay trên giường.

Quả đúng là một con người ác độc.

- Anh muốn tôi làm gì? - Gã chủ động lên tiếng hỏi sau khi tháo được cái bịt miệng.

- Ừm. Khá hơn tên trước đó.

- Điền vào trong đó đi.



Bình lại đưa cho hắn tờ giấy cùng với màu sáp. Nhưng trên ấy nó dính máu đã khô của kẻ thứ hai, vẫn còn đỏ tươi. Ánh đèn mờ ảo, hắn lại chẳng thể nhìn rõ vào ban đêm khi không có đủ ánh sáng.

Chỉ có thể dò từng chữ, đôi tay run run ghi từng nét.

- Này!

- Hả?

Bình mới hô lên một tiếng, hắn đã giật mình, ôm lấy đầu, co rúm người lại vì sợ.

- Mày có biết chìa khóa đang ở đâu không?

- Chìa khóa gì? - Hắn ta ngơ ngác trả lời.

- Bên dưới. - Bình dậm dậm xuống dưới sàn. Ý chỉ cánh cửa hầm.

- Tôi không giữ. - Dù là mùa đông, nhưng mồ hôi hắn vẫn toát như mưa. Có lẽ là vì nhiệt độ cơ thể của Bình và hai kẻ xấu số trước đó tạo ra trong căn phòng, lại không thông gió.

- Ừm.

Bầu không khí rơi vào im lặng tuyệt đối. Từng nét ghi đều có thể nghe thấy, tiếng v·út v·út ngang qua tai càng rõ hơn trong bóng đêm. Dù Bình chỉ quật chơi để bớt nhàm chán. Mà cái bớt nhàm chán này của anh lại khiến hắn ta căng thẳng hơn, hắn cứ ngỡ là anh đang ở ngay bên tai mình. Nếu mình không nhanh chóng thì anh ta sẽ quất lên trên thân mình, sát muối lên người, lên chân và đôi tay này.

Hẳn sợ hãi lắm, tay hắn mới run không ngừng. Chữ viết đã xấu, giờ bị tác động lại càng xấu hơn nữa.

Bình nhìn chằm chằm vào ngay sau lưng. Hắn cảm tưởng như trở về thời còn đang đi học. Mình thì đang làm bài thi còn giám thị đứng ngay phía sau không cho cơ hội quay cóp. Và nếu có hành động trái ngược nào thì sẽ lập tức bị phạt.



Nỗi ám ảnh hồi đấy lại càng khiến hắn sợ hãi. Đầu óc chẳng nghĩ được gì, ánh mắt mơ hồ nhìn vào tờ giấy.

Từng giây phút trôi qua mà dài như cả tiếng.

Cuối cùng thì hắn cũng xong. Đưa lại tờ giấy cho Bình. Anh gấp gọn vào trong túi áo.

Đang định bước ra ngoài thì anh nói với.

- Đừng để tôi tìm được chìa khóa trong đống đồ của mấy người. Nếu không thì tôi sẽ không tha cho đâu.

Chẳng hiểu thế nào, anh ta lại bất giác rùng mình nghĩ. “Hay bây giờ dẫn hắn xuống đấy rồi nhốt lại. Thành công thì thoát nạn. Còn không thì…”

Tới cái trường hợp thất bại là hắn không dám nghĩ rồi. Một cánh cửa gỗ nặng gần hai chục cân phải hai người kéo chậm mới đóng được hết. Dù có bốn người ở đây, nhưng một tên thì coi như phế chân tay, không đi cùng được. Một tên thì như người mất hồn, chẳng rõ chuyện gì xảy đến mà làm hắn ám ảnh như thế.

Gã ta may mắn hợp tác làm xong toàn bộ những gì mà Bình giao cho nên may mắn thoát nạn. Tới lượt kẻ cuối cùng vào trong. Lần này, cánh cửa từ từ kéo vào và nó lại là thứ ghê rợn nhất.

Trong nhà ông Thịnh, vì Nam đã đi vệ sinh quá lâu mà chưa thấy quay lại. Ông Thịnh thì chưa đưa ra được câu trả lời cho chúng nên chúng đã dần chán nản.

Nhìn ra ngoài trời cũng đã tới gần trưa. Chúng bỏ mặc ông ở đó rồi ra về, không quên gửi một câu.

- Ông không nhanh quyết định thì chiều nay, tôi cũng không cần ý kiến của ông nữa.

Ánh mắt của Phi sắc bén như chim ưng, cộng thêm chiếc mũi hơi nhọn và cao, mí mắt híp của hắn càng làm vẻ uy h·iếp thêm có trọng lượng.

Dân làng thấy chúng ra ngoài. Không biết ông Thịnh đã làm gì trong đó với chúng. Họ rất muốn biết kết quả của cuộc đàm phán.



- Mấy cậu ơi, trong ấy có chuyện gì? Mấy cậu nói gì với ông ấy thế?

- Đúng rồi. Có chuyện gì thế? Ông Thịnh. Ông Thịnh.

- Cho chúng tôi biết đi.

Dân làng đang đứng ở cổng, họ chẳng để tâm tới mấy lũ nhóc phá họ suốt những ngày qua đang cột ở bên cây, chỉ chăm chăm tới chuyện trong ấy.

- Không có việc của mấy ông mấy bà đâu. Về ăn cơm đi! - Phi đi ra xua cả hai tay thật mạnh, đuổi mấy người ấy đi như đuổi tà.

Có người thấy chẳng thiết gì ở lại chi cho tốn thời gian, bị gọi ra một cách vô tích sự. Họ càng tức giận, dậm chân rời khỏi. Thất vọng của họ đối với ông Thịnh vừa mới được củng cố thêm phần nào thì giờ thuyên giảm đi.

Tất cả giải tán, ai về nhà nấy. Bọn họ cũng thấy đói rồi. Quyết định về nhà nghỉ ngơi rồi lại ra ruộng dọn tuyết.

Phía phải ngôi nhà của ông Thịnh là mảnh vườn rau xanh được trồng dưới lớp lưới chống chim xà xuống. Giờ thì để chống tuyết l·àm c·hết cây. Trường lén lút cẩn mật nhón người lên, ngó vào trước cổng nhà ông ta. Anh ta nghe rõ tiếng nói của Phi qua chiếc loa trên xe từ nãy giờ. Công việc của mình tới nơi này giống với hắn, nhưng vì nơi này quá tốt, lại cho hắn cái ăn cái ở đỡ hơn rất nhiều so với nơi cũ.

Giả như đ·ã c·hết ở đây, những người cũ, ai theo hắn thì hắn thu nhận, ai đi thì hắn cho về nơi chín suối. Và đa số đều đã ở lại. Chỉ có vài tên vì không biết trước kết cục nên mới rơi vào cảnh ấy.

Nhìn vũ trang chúng đầy đủ gác ở trước cổng. Dân phòng thì không thể tiến vào trong, cũng chẳng thể cưỡng ép xông lên. Họ bất lực nhìn ông Thịnh bị giam lỏng trong nhà.

Tiếp cận gần tường rào, tìm cho mình một mảnh đất vững chãi vừa đủ cao. Đôi tay khéo léo lại cẩn thận bám lên trên vách tường. Hơi nhổm lên một chút xíu, anh thấy tay mình xuýt chút nữa đứt lìa vì mảnh sành gần kề.

Buông báp vào mép, thận trọng, từng li từng tí ngó cái đầu vào trong sân. Tổng cộng có hơn mười ba tên lính lác, v·ũ k·hí so với đợt cậu ta tới c·ướp đoạt nơi này thì nhiều hơn thế và toàn là súng ống. Hồi ấy của mình toàn là dao rồi gậy. Hiếm lắm mới xin được khẩu súng mà chúng đã có cho hết cấp dưới.

Nhìn thấy thế. Anh cũng không dám ló mặt lên, sợ chúng phát hiện. Lý do khác là không muốn đối mặt với kẻ địch có vũ trang khủng kh·iếp ấy.

“Chẳng lẽ nơi này sẽ rơi vào tay hắn à?”

Anh ta nhất quyết không được để chuyện ấy xảy ra. Anh ta còn nhớ người tên Bình, khuôn mặt của anh rất giống với người mà tổ chức truy lùng bấy lâu. Người ấy ắt hẳn sẽ giúp được mình và Bình đang ở đây.