Có lẽ là thành công rồi. Cả bọn nhìn Nam, những công sức cậu lẩn ra ngoài, giờ đã thành công cốc. Nam chỉ còn biết cười gượng gạo trước ánh nhìn của những người bạn.
Ở trong nhà chờ đợi, Nam nhìn ra bên ngoài, thấy hai kẻ đang đứng canh ở cổng cũng vào góp vui vài chén. Sau cũng ngồi xuống uống nhiệt tình. Quên luôn cả nhiệm vụ. Và khi chúng đã bắt đầu nghiêng ngả. Ông Thịnh thì vẫn còn rất tỉnh táo, có lẽ là khoảng vài chén nữa chúng sẽ ngất.
- Các cậu tới đây cũng không dễ dàng gì. Ở lại đây một hôm rồi mai hẵn về. - Ông nói rõng rạc rồi tay cầm chén rượu nhìn sang Phi.
Phi nhìn thấy dù biết là mình còn nhiệm vụ nhưng có lẽ sẽ ổn thôi. Nên gã gật đầu mạnh một cái, coi như đồng ý với ông ta rồi nâng chén.
Thấy chưa cụng ly, ông Thịnh nhìn qua những người khác. Phi lớn giọng quát.
- Cầm chén lên!
Có người đã ngà ngà say muốn gục, nhưng rồi vẫn phải cố gắng cầm lên.
- Dô!!
Thấy tất cả đều đã cầm, Phi hô lên, đưa chén ra phía trước, đám đàn em theo sau rồi uống một hơi cạn sạch.
Ông Thịnh ngồi kề bên, biết cậu ta mà đã uống hết là những người khác cũng phải làm theo. Cũng là vì lấy lòng Phi nữa nên ông cũng theo sau cạn chén. Rồi ông ngồi đó gắp đồ ăn, lấy lạc bỏ vào miệng nhai.
Thấy chén đĩa cũng gần hết. Ông đứng dậy, vỗ vai Phi:
- Tôi vào trong lấy thêm ít mồi nhắm ra cho anh em cùng ăn. Chỗ tôi không thiếu đồ, các cậu cứ thoải mái thưởng thức.
- Ừ, được! Ông cứ vào đi.
Giọng Phi lúc nhỏ lúc to, ngắt quãng một lúc rồi lại nói thêm.
- Ông còn thêm rượu thì mang ra đây. - Phi nói rồi lại theo thói quen móc trong túi ra mấy tờ tiền đưa cho ông.
Ông không biết cậu ta có ý gì nhưng vẫn nhận lấy rồi vào trong nhà.
Tiền này phải chờ Chính phủ khôi phục lại cuộc sống thì may ra còn có giá trị. Chứ thời điểm này thì không.
- Ngoài đấy thế nào rồi chú? - Nam hồ hởi khi thấy chúng đã bắt đầu lảo đảo, có một vài tên thì bắt đầu nằm xuống sàn ngủ mất.
- Chúng say hết rồi. Giờ đợi chúng ngủ là có thể nhốt chúng lại. Sau đó thì tính tiếp. - Ông Thịnh nói nhanh, xong chạy vào trong nhà vệ sinh.
Khoảng vài chục giây sau, nghe thấy tiếng nôn ọe từ trong đó phát ra. Chắc chắn là ông ấy đang móc họng để có thể tỉnh táo hơn.
Đang trong lúc chờ đợi chúng ngủ hết. Bình bỗng nhiên gửi tin tới.
- Nam, chỗ cậu đang tiếp bọn Phi đúng không?
Cậu giật mình vì anh không ở đây mà lại nắm được thông tin của kẻ cầm đầu.
- Vâng, đúng rồi anh.
Vừa nhắn xong thì anh trả lời ngay.
- Cậu giữ chân chúng. Nếu khó quá thì đợi anh giải quyết.
Chưa biết anh ta có kế hoạch gì để giải quyết hết đám ở đây, nhưng cậu cũng nhắn lại tình hình.
- Bọn ấy bị chuốc say hết rồi. Chờ ngủ xong thì anh giải quyết thế nào cũng được.
Nam chẳng hề thích những đám người này chút nào. Nhất là khi chúng có một tổ chức đứng phía sau như một xã hội đen, giang hồ đến để thu tiền bảo kê. Thế nên thì việc của Bình cần, cậu tình nguyện giao lại cho anh xử lý.
Bất kể thế nào thì cậu cũng không để tâm tới chúng. Và cậu cũng biết được Bình đang tìm kiếm tổ chức nào đó nên mới một mình chạy tới nơi này.
- Được. Tốt rồi.
Sau khi đóng lại khung trò chuyện. Bình nhìn bốn kẻ đang quỳ ở trước mặt, anh nói.
- Thôi được rồi. Thông tin tao cần thì cũng cần. Thấy chúng mày dấn thân vào chưa sâu nên tao tha cho chúng mày một đường. - Bình ném cho chúng một túi vật dụng, bông băng, gạc cùng với mấy lọ cồn, thuốc. - Cầm lấy rồi tự xử lý v·ết t·hương đi.
Chúng nhận lấy túi đồ. Trông bốn kẻ, ai nấy cũng bầm dập. Không ít thì nhiều. Nặng nhất chắc là tên thứ hai bước vào, cái gã bị Bình làm chảy máu mũi. Ngoại trừ phần quần được bảo hộ nên khi ăn đòn không b·ị t·hương ra thì trên người hắn chằng chịt vết hằn đỏ chót.
Tay, chân, lưng, bụng, thậm chí là cả bàn chân của hắn cũng b·ị đ·ánh thậm tệ.
Hai gã phía sau thì an toàn hơn, không b·ị đ·ánh nhưng thông tin liệu có sai lệch gì không thì chẳng biết được còn cần phải kiểm chứng giữa chúng. Nên trong lúc chúng đang xoa dịu v·ết t·hương của đồng bạn thì anh đọc qua về thông tin mà chúng cung cấp cho anh.
Tổ chức đứng sau của chúng đều là một, nhưng cái tên ấy rất khác so với những gì anh biết, Hắc Long Hội. Bọn chúng hoạt động trực tiếp dưới trước của gã có tên là Tống Lưu Ân, dưới trướng hắn có hơn một trăm ba mươi người, bao gồm sáu đội trưởng. Chúng hoạt động bằng việc là xây dựng trại, dựng lên một mô hình quy mô nhỏ của hợp tác xã đa nghề. Lực lượng lao động là những dân di cư từ nơi khác tới.
Ở các hợp tác xã ấy thường thì nam có vai trò bảo vệ cho hậu phương phía sau. Nữ hay những người khác đều lao động trong xưởng của chúng.
Tổng cộng có hơn mười lăm nơi như thế. Nhóm của Tú, là mấy gã bị Bình bắt tra khảo đây. Là một trong số các thành viên chịu trách nhiệm thu hoạch những tài nguyên. Họ đảm nhiệm ba khu vực, và nếu thành công thu nơi này thì là bốn.
Ngoài kia đang có cuộc đàm phán và chỉ có Phi mới ngồi lại và nói chuyện điều kiện như thế.
Trụ sở đặt ở đâu thì bọn chúng cũng chẳng biết được. Vì đều tập kết lại một chỗ xong sẽ có mấy gã đội trưởng tới mang đi. Phi là một trong số các đội trưởng.
Nhưng thông tin mà chúng cung cấp, khác hoàn toàn so với những gì mà anh biết về tổ chức mà anh đang tìm kiếm. Quy mô của chúng không thể nào nhỏ tới mức này, chỉ có sáu đội trưởng là quá ít so với những gì chúng cần làm với mục tiêu chúng đề ra.
Hoặc cũng có thể do biến cố xảy đến nên quy mô của cả tổ chức đã thay đổi.
Chuyện này có lẽ là anh nên tìm hiểu sau.
Những tờ khai của chúng khá giống nhau. Ngắn gọn nhưng anh chỉ cần biết như thế là đủ. Những người ở tầng lớp bên dưới như chúng chưa chắc đã biết được thông tin của những người cấp trên hay những chuyện liên hệ hợp tác giữa bọn họ.
- Anh Bình, bọn chúng ngủ hết rồi. - Nam nhắn tin tới. Anh chuẩn bị thu dọn hành lý chuẩn bị qua đó thì bỗng dưng nhớ tới bên dưới căn nhà còn có một cái hầm nữa.
- Chúng mày có biết chìa khóa của cái hầm bên dưới ở đâu không?
Bọn họ nhìn nhau, không thấy ai trả lời.
Ánh mắt Bình nghiêm khắc nhìn chúng. Trên tay anh cầm dây thừng để chuẩn bị cho chúng hiểu.
- Tôi không biết. - Chúng la lên.
- Đừng để tao biết chúng mày che giấu tao. Nếu không thì cứ liệu hồn. - Bình đe dọa chúng rồi lấy lục lọi túi đồ của chúng.
Trong ấy có thức ăn, có nước uống cùng với một số bông băng cầm máu và một số vật dụng chuyên dụng cho việc đi rừng.
- Tao tịch thu hết mấy thứ này. Ngoan ngoãn ở lại đây làm ăn đàng hoàng. Đừng có mà theo chân bọn đấy đi làm chuyện xấu. - Thấy chúng chỉ ngồi đó nhìn ngơ ngác. Anh tức giận quát:
- Nhớ chưa?!!
- Nhớ rồi ạ! - Chúng hô lên.
Mang theo mấy chiếc ba lô, ném trả chúng đồ ăn cùng nước uống cho chúng có cơ hội sống sót. Anh ra ngoài lục hết túi quần áo. Chẳng phát hiện ra điều gì. Anh lại lấy chìa khóa mở cửa nói vọng vào trong.
- Canh giữ nơi này, cấm được để ai động tới cái hầm bên dưới. Nếu không thì tao hỏi tội từng thằng.
- Vâng ạ!
Chúng hô lên, nhìn cánh cửa khép lại. Cả đám mới dám thở mạnh.