Tro Tàn

Chương 110: Trại Giam Thạch Đạo.



Chương 110: Trại Giam Thạch Đạo.

Hai ngày sau khi nhóm của Chính hoàn thành nhiệm vụ và trở về nhà. Lúc ấy, nhóm của Nam vẫn đang phải giải quyết đám trẻ con quấy phá những người dân làng thiện lành. Thì nhóm của chú Vĩnh, cô Ngọc cùng với bốn anh chàng cao khỏe ở bên khu Mười Ba của Long tiến tới nơi mà họ tìm thấy.

Nơi ấy nằm giữa những ngọn núi, xung quanh được xây dựng nhà cửa ẩn hiện trong rừng. Từng ngôi nhà được phủ lên một lớp rêu xanh, càng làm nó trở nên hoang tàn. Thậm chí còn chẳng thấy một chút hơi người nào ở đây cả.

- Anh không nghĩ là nơi này lại bị bỏ hoang vậy đâu. - Chú Vĩnh nói với vợ mình.

Khi tới đây, lòng anh vẫn mong rằng sẽ gặp lại một người nào đó còn sống. Nhưng những ngôi nhà xung quanh thì lại báo hiệu cho anh thấy điều ngược lại.

Từng mảng tường bị bong tróc, không được tu sửa. Mái lợp rêu phong, dưới mái bám đầy mạng nhện. Trên ô cửa ra vào còn gắn thêm vài tấm biển nữa đề số và chữ, A34, A28,…

- Em cũng thế, sao nơi này lại thành ra như thế?

- Chắc là phải đi tìm hiểu xung quanh đây xem sao.

Chú nói rồi cầm chắc vô lăng, đạp ga từ từ đi dọc đường. Đường núi khá hiểm trở, những ngôi nhà bên sườn chẳng có lấy chút dấu hiệu nào của người sống. Là một nơi lý tưởng để mấy gã t·ội p·hạm hay bọn phạm pháp hoành hành.

- Anh xem phía trước! - Cô chỉ về cách đó khoảng hơn cây số.

Chú thì mắt cũng đã mờ dần, vẫn còn mơ hồ nhìn ra được nơi ấy có một cánh cổng lớn. Bên trên có tấm biển to ghi dòng chữ rất lớn.

Tới trước cổng, không thấy ai ra, chú cũng an tâm hơn vì sợ rằng khi mình tới gần sẽ làm họ nảy sinh ý thù địch.

- Trại Giam Thạch Đạo. - Chú nheo mắt, đọc từng chữ.

- Thế thì cũng yên tâm rồi nhỉ. - Cô Ngọc cười vui mừng. Họ đều làm trong q·uân đ·ội. Dù có được phân đơn vị và nhiệm vụ khác nhau nhưng đều thuộc một bộ máy, dù có x·âm p·hạm cũng không khiến họ dè chừng vì là người ngoài.



- Để anh xuống xe vào xem sao. - Chú đặt tay lên dây đai của cô, ý bảo không cần phải xuống rồi tự mình tháo dây an toàn ghế lái.

Mở cửa bước xuống, chú tiến lại gần cổng lớn. Bên cổng có hai bốt gác của lính, nhưng chẳng thấy ai ở trong. Cửa đóng kín, ngay cả những tấm lưới sắt cũng được kéo xuống, che khuất tầm nhìn trong buồng.

Cốc! Cốc! Cốc!

Chú thử gõ vào trong, đợi một lúc. Lại gõ thêm lần nữa. Chẳng có ai phản hồi. Cửa thì đóng kín mít, qua đó thì chú lại thấy nó đang khóa trong chứ không phải khóa ngoài.

“Vậy thì ắt là có người đang ở bên trong rồi.”

Nghĩ vậy, nhưng chú cũng không biết làm cách nào để gọi vào bên trong để họ mở cửa.

Nếu cứ mãi lởn vởn quanh đây sẽ chẳng thu lại được kết quả nào khả quan. Thế nên chú trở lại xe. Đánh lái gần cánh cổng, để lại tờ giấy bên trên cửa kính rồi cùng vợ mình và những người khác đi xung quanh.

- Để đây có sao không? Lỡ may họ ra không thấy chủ xe, họ đem tiêu hủy mất thì sao? - Một người trong nhóm của Long lo lắng hỏi chú Vĩnh, anh ta tên An.

- Yên tâm, tôi có để lại lời nhắn rồi, họ không làm gì xe của mình đâu.

Chú cũng biết họ lo vì chiếc xe ấy khó khăn lắm mới đổi được từ bên căn cứ của mình, lại là xe của cậu con cả nhà mình nên ông cũng sốt ruột hộ ấy chứ.

- Có lời vậy của bác là chúng tôi yên tâm rồi. - Người đàn ông độ hơn bốn mươi, cũng tên Long nhưng họ Đỗ, khá thích những trò may rủi nói.

Dù cũng lo lắng nhưng anh ta cũng thấy có phần phấn khích khi phải đặt tâm trí vào việc xem chiếc xe ấy liệu có bị tịch thu hay là không.

- Bác là người trong q·uân đ·ội, chắc cũng am hiểu về chỗ này. Bác có thông tin gì không? - Đỗ Long vừa đi vừa nhìn quanh.



- Chỗ này à, để tôi nhớ lại xem. Dù sao thì tôi cũng ít tới nơi này, cũng không có nhiều quan hệ với những đồng chí làm ở trong nên cũng khó mà nắm được tình hình. Còn đã là trại giam, t·ội p·hạm đều sẽ bị nhốt và cải tạo. Nó nhẹ nhàng hơn so với bị nhốt trong tù.

- Tôi cứ nghĩ đã là trại giam thì nơi nào cũng như nhau chứ?

- Không, giờ người ta phân làm trại giam, trại cải tạo, nhà tù hết rồi. Ngày trước, nhà tù đâu có dùng tới. Nhưng dạo gần đây thì có nhiều thành phần bất hảo nên mới tái khởi động lại các nhà tù đã cũ. Vừa tu bổ, làm mới lại nhà tù đã cũ lại chẳng tốn tiền. Thi thoảng lại còn bắt được mấy tên bị truy nã quốc tế ấy chứ.

Chú Vĩnh nói tới đó thì cười phớ lớ đầy vui vẻ. Nó như nhắc tới quá khứ huy hoàng của ông.

- Này, thử lên trên kia xem có nhìn vào được không? - Long Đỗ chỉ về phía cái cây đằng xa, nó to và nhiều cành chìa ra giống như một bàn tay, khá chắc chắn.

Chú Vĩnh gật đầu. Nhưng chú cũng lớn tuổi rồi, đành để những người khác leo lên tay. Ví như cậu An.

Chân anh ta thoăn thoắt, liếng thoắng cái đã lên trên đó. Một tay anh bám thân, một tay che nắng chiếu trực tiếp vào mắt. Nhìn như một con khỉ trông về phía xa. Theo tầm mắt của anh ta nhìn, kia bức tường là một khoảnh sân rộng rãi, rất nhiều dãy nhà lớn nhỏ chia làm từng khu riêng biệt. Bên trong hoạt động khá bình thường.

Xuống mặt đất, anh kể lại cho mọi người. Chú Vĩnh thì cũng không chắc lắm về lời nói của anh. Muốn tự mình kiểm chứng nhưng ông ngại độ tuổi không cho phép.

- Trong đấy có lính không? - Chú hỏi.

- Cháu thi thoảng thấy một vài người đi tuần tra xung quanh. Khá yên bình.

An đáp, nhìn chú Vĩnh đang trầm tư. Chắc là nghĩ cách vào đó.

- Khó nhỉ. Không có cách nào liên hệ được người bên trong. Giờ mà đi tiếp cũng không ổn.

Chú ngước lên nhìn An, vẻ mặt như mong chờ tin tốt hỏi cậu.



- Cậu có thấy cửa nào khác không?

- Cháu không thấy. - An lắc đầu ngay tức khắc.

- Hài!!

Chú Vĩnh thở dài ngao ngán.

- Đáng lý là sẽ có hai cửa nếu như nơi này xây dựng ở chỗ này. Cậu thử lên nhìn kỹ lại xem.

Chú yêu cầu vậy, An cũng không có cách khác, lại leo lên. Lần này anh nhĩn lâu hơn chút. Gần vị trí hiện tại có lẽ là khu nhà ăn, phía xa là vườn rau, bên trái là khu chăn nuôi. Có hai tòa nhà, một tòa thì quay lưng về phía họ, một tòa thì nằm bên phải thành một đường thẳng. Và có người đang ở trong vườn rau canh tác. Có một số tù nhân ở bên chuồng nuôi.

Phía xa xa, anh thấy được cái cổng bên phải, chỗ đó khá vắng, không thấy ai bén mảng lại gần. Dù là lính cũng không thấy.

- Sao rồi?

Đỗ Long đứng đợi bên dưới cũng sốt ruột vội hỏi.

- Anh chờ chút, tôi thấy cái gì đó.

Vừa xong, anh thấy có người tới gần cánh cổng nơi đỗ xe. Nó được mở rộng, chào đón vài ba chiếc xe tiến vào. Bỗng có một chiếc dừng lại hồi lâu, như đang nói chuyện với người mở cổng xong rồi thì họ lại nhanh chóng đi vào.

Thấy vậy, anh lập tức nhảy xuống dưới.

- Cánh cổng mình vào mở rồi. Có mấy chiếc xe cũng vào được, nhưng chắc là có người liên hệ trong đó.

Nghe thế, ai cũng nhanh chân chạy trở về. Không thể để lỡ cơ hội này.

Khoảng chục phút chạy hồng hộc trong rừng, họ mới tới. Và thấy một người đứng ở chỗ hai chiếc xe. Dáng người anh ta cao, bộ đồ q·uân đ·ội ôm người lộ vẻ gầy gò. Bên vai khoác khẩu súng trường cùng với thái độ nghiêm trang nhìn ra đường lớn.