Tro Tàn

Chương 114: 7124 Biến Mất



Chương 114: 7124 Biến Mất

Nhận được lệnh khẩn cấp truy tìm tung tích của gã phạm nhân nguy hiểm, tất cả quân nhân dù đang trong lúc nghỉ ngơi cũng chạy hết tốc lực để hành động. Cơ động thật nhanh gọn lẹ.

Những quân nhân ở dưới bếp cũng khóa cửa chặt, tham gia và đội ngũ truy tìm.

- Ai?! Ai canh giữ nơi này?

Chỉ huy trưởng lớn tiếng nói sau khi triệu tập người canh gác trên này. Bốn người canh giữ thì tập trung hết, chẳng thiếu ai nên ông ta tra hỏi.

- Báo cáo Chỉ huy, là tôi! Tôi rất xin lỗi Chỉ huy về sự tắc trách này! - Một cậu quân nhân đứng ra phía trước, cầu vai mới ở hàm hạ sĩ quan.

- Đi tìm cho bằng được hắn ta, sau đó thì trở về viết bản tường trình lại toàn bộ sự việc. Sau đó thì lên trên văn phòng nộp cho tôi. Cả bốn cậu!

Ông ta lớn tiếng quát từng người, rồi cùng với các lãnh đạo rời đi.

Khi có lệnh cảnh báo được phát ra, tiếng loa kêu inh hỏi thể hiện ra điều lệnh tập trung. Toàn bộ phạm nhân đều xuống dưới sân, đứng tập trung thành hàng, chia ra nam nữ, nhưng quân nhân mang theo súng tự động bao vây bọn họ.

Tổng cộng có bảy người trông giữ vòng ngoài. Kiểm tra sĩ số thì là ba người khác vừa đi vừa đếm.

Khi hoàn tất, đảm bảo không có người nào biến mất, họ thông báo lại bộ đàm về sĩ số phạm nhân của nam và nữ.

Những quân nhân không chịu trách nhiệm giá·m s·át các tù nhân thì chạy đi lùng sục khắp nơi, chỗ nào xong thì lập tức khóa lại không để người khác vào. Từ trên sân bóng tầng ba, phòng sách tầng hai, hay nhà ăn đều được kiểm tra kỹ.

Phòng ngủ của chiến sĩ, từng buồng giam đều được lật tung hết. Nhưng vẫn không thấy hắn ta đâu.

Qua mười lăm phút huy động toàn bộ lực lượng vẫn chưa thể biết được hắn đang ở chỗ nào. Bỗng dưng có một đám người xuất hiện ở trước cổng trại. Chúng mang theo v·ũ k·hí và giáp trụ đầy đủ chuẩn bị húc đổ cánh cổng tiến vào.

- Báo cáo! Có nhóm bảy chiếc xe bán tải mang theo v·ũ k·hí ở trước cổng trại! Nhắc lại, bảy chiếc bán tải chở v·ũ k·hí!

Vừa nói xong, tiếng rầm rầm hàng loạt vang lên.

Quân nhân nghe được, chưa định hình lại thì đám tù nhân đã lao lên hòng áp chế họ.

Chúng la hét ầm ĩ, quân nhân thì không dám ra tay với chúng.



- Nổ súng đi!

Chỉ huy trưởng còn chưa nói gì, đã có quân nhân la lên. Vì chính anh ta cũng không thể nào chống cự được và nếu như để bọn tù nhân mất kiểm soát, cả đám sẽ tiêu đời.

Cậu là người lên tiếng, cũng là người đầu tiên nã súng.

Đoàng! Đùng! Đùng!!

Rồi có tên đã ngã xuống. Nhưng vẫn có phát đạn chệch hướng, không trúng ai.

Có một số tù nhân nữ thì không thể chịu được, cũng không có ý phối hợp với đám tù nhân nam nên nằm sấp xuống, chỉ mong đạn không bắn về phía mình.

Vừa xuống bên dưới, lãnh đạo thấy cấp dưới bị đám tù nhân ấy chèn ép khí thế, không thế chịu nổi. Họ đồng loạt rút khẩu lục ở bên ông, nhắm chuẩn vào những tên đang đứng, thậm chí là chạy mà bắn.

Nhưng có vẻ tay nghề của họ đã giảm sút sau nhiều ngày không luyện tập. Dù có cố né tránh những chỗ hiểm yếu trên người thì vẫn không tránh được, chúng bị mất máu quá nhiều.

Không để ý được nhiều tới như thế. Sau khi đã giảm bớt được cơ số lực lượng p·hản đ·ộng.

- Toàn bộ quân nhân! Áp chế phạm nhân trở về phòng! Tìm chỗ ẩn nấp chuẩn bị đón địch!

Chỉ huy trưởng một căn cứ hô lên. Rồi ông cùng với những đồng chí chạy về phòng v·ũ k·hí, lấy súng rồi đạn, bom.

- Kẻ địch tiến công từ cổng chính, các đội chia ra bao vây không góc c·hết!

Chỉ huy hô vào bộ đàm. Lời vang rõ bên tai, khi toàn bộ quân nhân đang áp chế toàn bộ bọn chúng trở về lại với phòng giam.

- Trở về buồng! Nhanh!!

- Mau lên!!

- Đi!! Mau không tao bắn bỏ!!



Một số kẻ vẫn còn phản kháng chống cự, không có cách nào khác, họ phải ra tay với hắn. Liên tục là những cú đấm rồi đá, thậm chí là dùng báng súng đánh vào hắn khiến hắn phải từ bỏ.

Nhưng vẫn có kẻ không biết sợ, hắn ra tay gắng giằng giật lấy khẩu súng đang buộc dây trên người của anh lính. Thật vô vọng, với một người được huấn luyện trong q·uân đ·ội, anh ta chỉ cần gạt chân làm hắn ngã ngửa ra sau. Dù bị kéo xuống thì lấy thịt đè người vẫn có thể làm hắn mất khả năng chiến đấu.

Từ đó một tên, hai tên đều bị áp giải trở về phòng. Họ chĩa súng vào chúng khiến chúng s·ợ c·hết, chẳng dám loạn động.

Tù nhân nữ rất nhanh lẹ, sau khi vào trong hết, thì quân nhân khóa cửa chắc chắn, cài then cẩn thận rồi vào vị trí.

- Đội hai vào vị trí!

- Đội ba vào vị trí!

- Bắn tỉa vào vị trí!

Khi đã vào vị trí, chỉ còn đội một, ông ta sốt ruột vô cùng vì đội một chưa thấy báo lại thông tin gì.

Cánh cửa liên tục b·ị t·ông tới méo mó bẹo dạng. Có dấu hiện không trụ nổi và bung cửa.

- Đội một đâu?!

Chỉ huy trưởng hô lên, khoảng chục giây sau. Tiếng thở hổn hển từ trong bộ đàm mới phát ra.

- Đội một vào vị trí!

- Tất cả! Sẵn sàng!

Chỉ huy hô lên, đúng lúc đấy cánh cửa đã không chịu nổi b·ị đ·âm sập.

Rầm!! Ầm! Ầm!!

Bụi mù bay lên, bảy chiếc bán tải ùn ùn chạy vào, chúng mặc đồ màu đen, giáp trụ trên cửa kính rất khó để cho các quân nhân có thể tìm chỗ để bắn vào trong.

Đoàng, đoàng, đoàng, đoàng,…

Tằng, tằng, tằng, tằng,…



Những khẩu tiểu liên nã đạn vào xung quanh ba tòa nhà nơi mà các quân nhân đang dàn xếp đội hình.

Vì lo lắng trúng đạn và bị quân lực của chúng áp đảo, họ chỉ biết rụt cổ vào sau bức tường ấy. Không dám ngó ra, cả đám nhìn nhau không ai cử động.

Khi tiếng súng ngớt đi, một vài người đã ngó đầu lên xem thử.

Nhưng chỉ một chút sơ sẩy đó thôi, đã làm đội hình hỏng bét.

Những người quân nhân tò mò ấy đều trúng đạn mà t·ử v·ong. Chúng không hề nương tay, cũng chẳng có ý định đó.

- Đội hai, canh giữ cầu thang, tuyệt đối không để phạm nhân đặc biệt chạy trốn xuống.

Chỉ huy nói vào bộ đàm, đội trưởng đội hai đáp lại, cử người tới gần cầu thang.

- Đội ba chú ý, địch tiếp cận tòa nhà phạm nhân!

Chúng dừng xe ngay bậc thềm xả đạn chiếm tiên cơ, sau khi có được rồi thì lập tức tràn lên trên.

Tiếng súng liên hoàn nổ ra ở tòa nhà giam giữ phạm nhân. Những cuộc đấu sung cam go đầy khó nhọc của q·uân đ·ội khi phải trống trả bọn c·ướp trại.

Bước chân uỳnh uỵch của chúng bên dưới cầu thang. Đội trưởng đội hai ở trên tầng, ra hiệu cho toàn bộ đội viên di chuyển ra cầu thang. Đội trưởng đi đầu chĩa họng súng xuống bên dưới, ngay khi thấy chúng, anh không do dự xả đạn khiến chúng phải núp ở trong xe.

Nhưng chúng làm sao có thể ở trong xe lâu được. Khi đạn bắn vào cánh cửa, nó xuyên thẳng qua bắn vào trong ghế lái.

Có ai trong đó không thì chẳng rõ, nhưng có những viên đạn bay qua hành lang. Hẳn là chúng cũng đậu một chiếc xe ở cuối đường.

Tiếng đạn không bao giờ nhỏ đi, nó chỉ hơi ngừng lại vài giây rồi nổ uỳnh bên tai.

- Đội ba thất thủ, địch bao vây hai đầu!

Đội trưởng đội ba thủ dưới tầng một không thành công khi chúng vừa đánh từ cổng chính vào, lại đánh từ phía sau vườn tới.

- Đội một, bắn tỉa giữ vị trí yểm trợ. Đội hai chia người trên tầng và cầu thang, chú ý kẻ địch leo thang!

Chỉ huy cất cao giọng, rồi anh cùng với những đồng đội lao lên chiến đấu.