Cô Thanh hoảng hốt gọi về cho Chính khi cậu đang ở trong phòng mô phỏng, nhưng dường như cậu cũng không để ý tới cô vì đang bận tâm vào sự việc diễn ra ở trước mặt mình.
Hàng loạt dãy số và chữ, mã lệnh hiện lên và cậu phải đang tìm cách để xâm nhập vào bên trong một hệ thống an toàn nhất hiện giờ. Hệ thống của Trạm Vệ Tinh của NDS.
NDS là một mạng lưới dữ liệu toàn cầu, trụ sở được đặt tại Nam Cực và có các chuyên gia thường xuyên hoạt động tại đó để duy trì tình ổn định của nó. Nhưng thời gian vài năm trở lại đây, bọn họ nén dữ liệu ấy lại một chiếc USB gửi nó lên trên vệ tinh để lưu trữ cũng như đảm bảo an toàn tuyệt mật đối với thông tin bên trong.
Khi cậu bắt được nó ở tít ngoài không gian với chảo tín hiệu siêu tần với dải tần SX, phát hiện ra sự hoạt động của nó cậu đã lập tức xâm nhập vào bên trong. Trải qua hai lớp tường lửa, cậu tin chắc đây là lớp cuối cùng mà mình phải vượt qua.
Nhưng rồi, sự sao nhãng bên ngoài đã làm cậu mất tập trung và trật hướng khỏi lớp tường lửa cuối cùng.
Ngay lập tức ra khỏi phòng với đầy mồ hôi trên thân, tóc cậu ướt nhẹp như vừa mới tắm xong. Trong khoang mô phỏng nóng hầm hập như lò thiêu. Bấm chiếc nút ở trên bàn điều khiển chính của hệ thống, ngăn chặn toàn bộ thiết bị bên ngoài truy cập vào mạng lưới của mình. Cậu mới nằm phịch xuống sàn và thở dốc.
- Chính!
Cô Thanh gọi trực tiếp cho cậu, hiện lên.
- Vâng. Cô gọi gì ạ? - Chính hỏi, giọng cậu hổn hển như vừa thoát được một kiếp nạn.
- Cô cũng không biết nói thế nào nữa, nhưng cháu tới đây xem đi! - Cô nói, rồi gấp gáp tắt cuộc gọi tới.
Chình vì tò mò, phần nhiều là lo lắng nên nhanh chóng chạy xuống dưới nhà, lấy một chiếc xe máy, bất chấp việc bản thân bị sốc nhiệt và có dấu hiệu không ổn về mặt sức khỏe.
Xe máy chạy trong rừng, nghe có vẻ không ổn nhưng đường đi trong đó đều được làm sẵn, chiếc xe của cậu bất chấp đường có gồ ghề sỏi đá, xóc nảy cỡ nào cũng có thể băng băng tới chỗ cô Thanh.
Vừa mới đặt chân xuống, dựng chiếc xe qua một bên thì cậu phát hiện ra trước mắt mình là thứ khiến cậu phải ám ảnh tâm lý. Hàng dài trước mắt là cây đổ, từng vết cào trên thân cây thể hiện ra có một động vật cực kỳ lớn và hung tợn xuất hiện tại đây.
Và mấu chốt không phải nó làm đổ cây, mà là chỗi mắt xích cho loạt cây đổ xuống bắt nguồn từ sâu trong núi, nó có một độ dốc hướng lên trên cao khoảng hai mươi độ. Giống hệt như một khẩu đại pháo đặt ở dưới chân đồi bắn thẳng lên trên đỉnh và làm cây cối xung quanh đổ rạp.
Nhưng thay vì đổ qua hai bên, nó đổ từ trên núi xuống, tạo thành một lối đi ở giữa và hàng rào là cái cây xung quanh.
Một số cô gái vì không kịp tránh né mà đã bị cây đè lên người. Chưa biết thương tích ra sao nhưng sự đau đớn, la hét trên khuôn mặt họ, họ cắn răng chịu đựng cơn đau từ nãy giờ để chờ cứu viện tới.
May thay, khi cậu vừa lên là lúc phía sau, những trụ cột của làng, những người đàn ông khỏe mạnh nhất mang theo dây thừng cùng với xe ô tô lên trên.
Khúc thân cây ấy rất nặng, huy động toàn bộ lực lượng tới cũng e là khó thể giải thoát cô ấy kịp.
- Cô Thanh, cầm chìa khóa về lấy đồ nghề đi, bọn cháu sẽ lo cho cô ấy trước khi cô trở lại.
- Ừm. - Cô gật đầu, xoa dịu cô gái bị thân cây đè với giọng nhẹ nhàng. - Ở đây, cố gắng lên, không được nhắm mắt, tôi sẽ trở lại cứu cô.
Gạt giọt nước mắt lăn dài trên má, cô Thanh rời đi. Còn chị gái ấy thì nức nở khóc như một đứa trẻ.
- Vòng dây qua!
Korotkov chỉ huy đội thợ xây nhanh chóng vòng dây thành hai vòng, rồi tìm chỗ để nhấc bổng nó lên. Dù chỉ một chút ít, miễn sao kéo được cô gái thoát khỏi cơn nguy kịch.
- Cẩn thận chút. Đè thêm một nhát nữa có thể khiến cô ấy bị nát xương! - Một cô gái khác trong đội hô lên.
Sự căng thẳng, kịch tính khi giải cứu cô gái, thêm với nhiều người tụ tập lại, càng khiến tình thế khó khăn hơn khi ai cũng có ý kiến của riêng mình.
- Chị cứ bình tĩnh, hít thở nhẹ nhàng, điều hòa hơi thở. Bọn em sẽ cứu chị. - Chính tiến gần, nói với chị, nhưng tốc độ nói của cậu nhanh hơn bình thường. Ai nghe cũng nhận ra.
- Thôi, cậu tranh qua một bên nghĩ cách đi, để chúng tôi là được. Cậu nói thế chỉ làm chị ấy hoảng hơn mà thôi.
Chính bị gạt qua một bên, không biết tại sao nhưng cậu có cảm giác rằng mình giống như một người thừa.
Quyết không để bị như vậy, cậu sử dụng máy quét, quét qua từ đầu tới cuối thân cây. Nó dài hơn bảy mét, nặng hơn bảy trăm cân, gốc rễ cũng bị bật lên một cách khó hiểu trong khi trời tuyết như này, việc mặt đất bị đóng băng và cứng chắc là điểu hiển nhiên mới đúng.
- Doya, hãy phân tích và tính toán cách để giải cứu người đang bị mắc kẹt ở dưới thân cây này.
Sau khi có được dữ liệu, mất khoảng vài giây thì cô đã trả về kết quả. Bằng việc sử dụng dây thừng, cô tính ra nên đặt dây ở chỗ nào, sử dụng đòn bẩy, rồi đặt dây ở độ cao bao nhiêu để nhấc được thân cây ấy lên.
Nhưng nếu cứ như hệ thống tính toán như thế thì nó lại dễ dàng quá. Điều quan trọng là xung quanh không có hòn đá nào làm điểm tựa, hay điểm tựa đủ vững chắc. Nếu dùng đòn bẩy để lăn nó, chắc chắn là rất khó xảy ra vì nửa thân dưới của cô đều đang mắc kẹt. Lăn thân cây, đồng nghĩa với việc sẽ khiến cô ấy từ bỏ đôi chân, phải ngồi xe lăn suốt phần đời còn lại.
Tệ nhất là cô có thể t·ử v·ong vì bị chèn ép tan xương nát thịt.
Dùng dòng dọc để kéo nó, nhưng không đáp ứng được độ cao, trọng lượng để kéo nó lên cũng khó đáp ứng được vì nó cần ba trăm năm mươi cân trở lên. Có mặt tại đây là bảy người, mỗi người từ sáu mươi tới bảy mươi ký, nặng nhất là Korotkov, tám mươi lăm ký. Chừng ấy là không đủ khi độ cao từ điểm tựa tới thân cây là hơn bảy bảy mét.
Chưa kể tới việc nó sẽ đứt gãy điểm tựa vì cành cây quá mỏng.
- Này! Cậu đang nghĩ gì thế. Đào đi! Đào đi!
Chú Hà hô hào mọi người ra sức đào lớp đất bên dưới thân thể của cô gái.
Họ chia ra làm hai bên, để tạo ra một cái rãnh nhỏ bên dưới người cô để kéo cô ra từ cái rãnh ấy.
Thấy vậy, Chính lại càng thất vọng về chính mình hơn, và cũng hiểu được con AI này mình cũng cần phải đào tạo thêm cho nó để nó có thể tự đọc hiểu và thích ứng với môi trường xung quanh.
Cách của mọi người làm bây giờ là rất hiệu quả, cậu lập tức bắt tay cũng với họ, lấy bất kỳ thứ gì có thể đào để cứu cô lên.
Cuộc giải cứu kéo dài cả tiếng đồng hồ, căng như dây đàn. Chỉ hơi quá một chút thôi là nó đứt ngay.
Nhìn mọi người đều đang cố gắng cứu mình ra khỏi đây. Cô gái càng rơi nước mắt. Cô buồn vì bản thân mình rơi vào tình cảnh này. Lại càng hạnh phúc vì lúc này vẫn có người vì cô mà cứu giúp chứ không bỏ mặc lại.
Tình người ấm áp giữa mùa đông, giữa ngày tận thế.
Trải qua sự nỗ lực của tất cả mọi người, cô cũng thành công thoát khỏi gánh nặng đè trên người. Cô Thanh kiểm tra về khoản cử động, lắc đầu.