- Chính. Tôi gửi ba người ấy tới chỗ cậu, cậu cho họ vào gặp và xin lỗi cô ấy nhé. Ngoài ra thì tôi cũng gửi cho cô ấy một chút đồ bồi thường cho thiệt hại mà họ đã gây ra. - Long nhắn tin xong thì ngoài cửa đã vang lên tiếng chuông.
Cậu xuống bên dưới nhà, là ba người, bọn họ tự đánh xe tới và vẻ mặt rất hối lỗi.
- Các anh vào đi. - Mở cổng cho họ vào, Chính đi trước vào trong nhà.
- Chúng tôi rất xin lỗi khi đã gây ra hậu quả này với cô ấy. - Một người trong đó đứng ra, đối diện Chính xin lỗi.
- Người các anh cần xin lỗi không phải là tôi, mà là cô ấy. - Chính quay đầu, không chấp nhận chuyện ấy. Cánh tay của người bên cạnh đưa túi đồ ăn qua, cậu cũng không tiếp nhận.
Dẫn họ xuống bên dưới phòng điều trị của cô, nhìn cô vẫn đang nằm đó. Ánh mắt cô hiện lên sự nhàm chán khi liên tục ăn nằm nhiều ngày trong phòng. Cô thấy Chính dẫn ba người lạ mặt xuống, cô cũng không hiểu gì. Chỉ nghĩ đơn giản là họ tới thăm mình, còn mang theo quà thăm nữa.
- Mấy anh tới thăm tôi hả? - Cô vẫn nở một nụ cười lạc quan.
Chính nhẹ nhàng lui ra ngoài để họ nói chuyện với cô ấy.
Vừa lên thì cậu chạm mặt với cô Thanh, chắc là tới giờ kiểm tra nên cô xuống đó xem.
Cậu vừa lướt ngang qua thì bỗng dưng mở miệng muốn hỏi cô.
- Cô Thanh, cô có cần thêm vật dụng gì cho y tế không? Cháu sẽ cố gắng tìm kiếm cho cô. Thuốc men thì hơi khó, nhưng cháu sẽ cố gắng đáp ứng ở mức độ cơ bản.
- Ừm, nếu tìm được một cái bệnh viên trung ương thì tốt. Nó sẽ tốt hơn nhiều đó. Thuốc thì chưa cần đâu, cô ấy cũng không cần nhiều thuốc, chỉ cần trị liệu về mặt tâm lý và sức khỏe cho cô ấy là được.
- Vâng.
Cậu đáp lại cô rồi rời khỏi đó. Cậu trở về phòng, hiện giờ nó đang trong quá trình phát tần, và tín hiệu thu về chưa có nhiều. Muốn tìm ra một người không rõ tình trạng là rất khó, giờ cậu cũng phải đặt vấn đề y tế lên.
E ngại chuyện tương tự hoặc chuyện mãnh liệt hơn xảy đến, yêu cầu phải cắt bỏ thì khó mà đáp ứng được khoản thiết bị. Nếu tìm ra một cái bệnh viện trung ương, thì nơi có khả năng thiết bị còn nguyên là ở trên núi cao. Nhưng trên núi cao ấy rất ít có nơi tốt như tiêu chuẩn dưới thành phố. Những ca bệnh nặng, họ thường chuyển tới nơi có chuyên môn cao hơn, xuống thành phố lớn hơn là chỉ điều trị trong bệnh viện trung ương tỉnh.
Cậu đang tự hỏi mình, liệu có nên xâm nhập vào một trạm vệ tinh hay là không. Đặc biệt là trạm có thể phát hiện được địa chất, khoảng sản. Nhưng cậu nghĩ là mình chưa nên liều lĩnh như vậy, thậm chí là không cần thiết vì nội cái NDS là đủ cho cậu dùng trong suốt thời gian cái vệ tinh ấy còn tồn tại.
- Hài! Chán thật. Chị ta vẫn chưa dậy.
Cậu nghĩ tới chị Loan, chị ấy rất có tài, rất giỏi trong việc đột nhập và bẻ khóa hệ thống. Cậu muốn đẩy nhanh việc chị ấy có thể đột nhập vào trong.
- Chính, bố mình muốn gặp cậu kìa. Và cả mình nữa.
Cường bỗng nhắn tin tới, cậu tò mò. Nhanh chân chạy xuống bên dưới xưởng làm việc. Giờ thì xưởng của cậu có thêm người lành nghề làm, công việc cũng được san sẻ bớt, áp lực cũng giảm tải.
- Cậu gọi mình có chuyện gì thế?
Chính nhìn người đàn ông đang làm việc ở phía xa rồi nhìn Cường và chú Vĩnh.
- Để bố mình nói trước đi.
- Ừm. - Chú Vĩnh gật đầu rồi vào vấn đề.
- Như trước đó đi làm nhiệm vụ thì chú phát hiện ra một khu căn cứ trại giam, nơi mà chú thuyết phục cô Loan ấy về làm việc cho cậu.
Chính gật đầu, đúng là vậy.
- Ngoài việc nó là khu quân sự, thì cậu cũng nên nắm rõ một điều quan trọng. Thế giới này nó thay đổi lớn từ khi xảy ra t·hiên t·ai tới giờ. Các cậu nên thích nghi với chuyện ấy. Chú trở về nhà muộn cũng là vì lý do ấy. Chính phủ có liên hệ với chú. Một số chi tiết thì không thể nói ra với cậu được. Nhưng vì thấy được tương lai của các cậu, tôi sẽ nói.
Chính hít một hơi thật sâu, chuẩn bị lắng nghe đầy nghiêm túc.
- Chính phủ dự định sẽ không nhúng tay vào chuyện đang diễn ra. Phần là vì họ đang tái lập lại nơi ở mới. Thậm chí là lực lượng quốc phòng cũng không tham gia vào những chuyện b·ạo l·ực hay nổi loạn. Như ở các căn cứ mà cậu từng đi, sẽ có người đứng đầu, xây dựng lại nơi ở mới. Xung đột tài nguyên giữa bọn họ, hay với nơi này là điều tất yếu.
- Chính phủ cũng không can? - Chính hỏi, cậu thấy chuyện này khá nhẹ nhàng và dễ tiếp nhận. Chẳng nghiêm trọng như lời chú.
- Và cả đám tù nhân cũng thế. Họ sẽ không can thiệp nhiều. Và sẵn sàng giảm tải áp lực bằng việc xử tử chúng. Còn mấy tên thoát được, sẽ là thử thách mà họ đặt ra đối với những căn cứ còn lại đang tồn tại. Cái đám tù nhân trốn ra được, bao gồm rất nhiều tội danh, có nặng có nhẹ. Và cậu cũng nên hiểu được chúng sẽ không nương tay hay nhân nhượng. Chúng sẽ không mang tinh thần yếu đuối như đám các cậu đâu.
Ý chú chính là nói những người như Nam, Tuấn. Hai người họ dường như vẫn không muốn ra tay quá nặng, ảnh hưởng tới mạng người. Chính thì không như thế. Đã là xung đột, là c·hiến t·ranh giữa hai bên thì phải có t·hương v·ong. Cậu cũng không thương tiếc chỉ vì mình tước đoạt mạng sống của họ, giống như việc cha ông ngày trước, họ cũng không sợ khu tay mình nhuốm máu kẻ thù.
Hay đế quốc đi xâm lược các nước nhỏ hơn. Bọn họ sẽ không mang tư tưởng ôn hòa. Và Chính cũng thế. Cậu sẵn sàng đứng lên và thống trị thời đại mới.
- Chính phủ vẫn biết chuyện diễn ra ở bên ngoài này chứ ạ?
Chính hỏi. Vì chú là người ở cương vị cao nên chắc chắn sẽ nắm được thông tin này.
- Họ biết, thậm chí là trong nội bộ ở các căn cứ hiện tại đều có người của Chính phủ báo tin về. Những bên có tiềm lực, có khả năng giúp đỡ người dân khôi phục lại cuộc sống sẽ được Chính phủ hỗ trợ. Và có điều kiện đi kèm.
- Điều kiện? - Cậu tò mò.
- Họ đánh giá thông qua nhiều mặt. Cụ thể thì tôi cũng không nắm rõ. Nhưng vì tôi đã ở đây rồi nên tôi cũng sẽ giúp các cậu đạt được những lợi ích và sự hỗ trợ từ Chính phủ.
Chú kết thúc lời nói của mình, nhìn sang cậu con trai để nhường lại.
- Tin này có vẻ khá sốc nhỉ. Nhưng cũng may, bọn mình tin tưởng cậu sẽ làm được, sẽ có được sự trợ giúp từ Chính phủ. Khiến nơi này trở nên dễ dàng hơn. - Ngừng một nhịp, cậu nói tin vui của mình cho Chính.
- Đợt này mình thành công thay đổi động cơ hai chiếc rồi. Tuy hơi khó khăn chút. - Vẻ mệt nhọc hiện rõ lên mặt, nhưng cậu cũng mừng vì nó thành công.
Dẫn cậu tới chiếc xe bọc giáp. Toàn bộ phần bên ngoài đều đã tháo ra, chỉ còn khung sườn. Máy móc thiết bị đã được nắp đặt. Giờ chỉ còn công đoạn lắp ngoại thất trả nó.
- Cậu muốn đi thử không?
- Ừm. - Chính gật đầu rồi nhảy lên trên ghế lái.
Tiếng khởi động xe khá lớn, rồi lại nhỏ dần theo thời gian. Chính ngồi trong xe, cũng hơi bối rối khi chưa biết điều khiển nó ra sao.
- Đây, để mình chỉ.
Thông qua thao tác của Cường, cậu nhận ra điều khiển nó khá đơn giản. Không khác chiếc xe bình thường là mấy, được cái là hiện đại hơn khi tích hợp cả công nghệ vào trong. Chưa biết Doya có thể làm hệ thống điều khiển chính hay không.