Tro Tàn

Chương 14: Giải Cứu



Chương 14: Giải Cứu

- Không được! Cháu không thể để chú một mình vào trong. Cháu sẽ đi cùng chú. - Nam dù sợ hãi nhưng không thể để mặc một mình chú vào trong đó giải cứu cho anh trai mình.

- Không đời nào!! - Chú Vĩnh trợn mắt lớn tiếng nói với cậu ta khiến cậu ta sợ hãi. Nam cũng không dám mở miệng xin nữa, cậu ta ngậm ngùi lui lại phía sau.

- Tôi biết mấy người muốn trợ giúp, nhưng mấy người có dám sẵn sàng nhuốm máu hay không? Hay lại giống cậu ta? Vừa mới dính chút đã không chịu nổi. Bây giờ thì lại trở thành gánh nặng cho người khác! - Vĩnh trách móc, sau đó lấy lại bình tĩnh, ánh mắt sắc bén nhìn qua từng người.

Dù mang theo v·ũ k·hí nhưng thực sự ra tay thì họ chỉ dám đánh ngất hoặc khống chế kẻ địch, không cho chúng có cơ hội hành động chứ động tới mạng người là họ không dám. Không thể nào chịu nổi được cảnh tượng đó.

- Tôi ở lại! - Lương là người đầu tiên đứng ra trước, tham gia trận giải cứu người.

- Em cũng ở lại. Mấy đứa trẻ giờ lớn rồi, chúng tự lo được. Giờ mình cũng lớn tuổi nếu có vấn đề thì cũng không sao đâu. - Ngọc đứng ra cùng Lương. Sau lời ấy của cô, nhiều người cũng suy nghĩ về tương lai của mình. Đều đã lớn tuổi, còn cống hiến được bao nhiêu, hỗ trợ chúng được bao nhiêu thì đều cố gắng hết sức mình.

Vĩnh nhìn càng nhiều người đứng ra, anh gật đầu coi như đồng ý. Xong quay qua Nam cùng với hai ba người nữa không tự tin vào khả năng của mình nên họ không tham gia kế hoạch, đưa cho họ thiết bị chỉ đường, dặn họ lên đường trở về nhà trước.

Nhìn họ đã rời đi, nhận lấy lựu đạn từ Chính gửi tới. Hai loại phân ra rất rõ rệt, năm quả màu trắng và năm quả có màu đỏ.

- Màu trắng là lựu đạn choáng, còn đỏ là lựu đạn khói, khi sử dụng sẽ là màu đỏ và khói được làm đặc biệt có thể thêm tác dụng phụ lên những kẻ ở bên trong khói. Đó là cay! Khi chúng hít phải khói này thì việc giải cứu thành công là tám mươi phần trăm.

Chính nói với những người ở lại, sau đó nhờ chú Vĩnh hướng dẫn họ cách sử dụng. Trước đó cậu cũng nói qua về các điểm quan trọng trên quả lựu đạn rồi. Việc chỉ dẫn rất nhanh hoàn thành. Bảy người ở lại, mỗi người một quả, riêng chú Vĩnh vì đảm bảo việc rút lui thuận lợi nên sẽ không sử dụng ba quả còn lại.

- Được rồi, mọi người chú ý hành động theo tín hiệu.



Chú Vĩnh ẩn trong bụi rậm, dẫn đoàn tiếp cận trở lại căn cứ địch. Khi thấy chúng đang canh phòng nghiêm ngặt hơn trước đó. Chú bình tĩnh quan sát tình hình của chúng. Lại gọi Chính xem tình hình nhân số địch là bao nhiêu và chúng đang phân bố ở đâu, mục tiêu giải cứu nằm ở chỗ nào.

Lẩn qua rất nhiều dãy nhà tạm chúng dựng lên, Vĩnh theo chỉ dẫn tới gần nơi đang nhốt anh trai của Nam.

Trong phòng giam, không khí nặng nề, âm thanh của những tiếng mài kim loại đầy lạnh lẽo. Bị bao vây xung quanh bởi năm bảy người, những chiếc đèn pin liên tục chiếu thẳng vào mắt cậu khiến cậu không thể nào nhận diện những kẻ trước mặt. Từ khi b·ị b·ắt tới hiện giờ đã hơn ba mươi phút và cậu như trải qua sinh tử hàng chục lần. Thương tích trên người không ngừng nặng thêm, từ mặt, tứ chi tới thân thể đều dính máu.

- Mày còn không chịu nói?!

Một kẻ trong số chúng đứng ra, trên tay cầm lấy con dao vừa mới mài sắc bén kề vào gần má của cậu. Cậu sợ hãi, nhưng không thể gây ra nguy hiểm cho căn cứ, đặc biệt là em trai mình.

Không hề lên tiếng trước sự tra hỏi suốt ba mươi phút nãy giờ. Hắn cũng không còn kiên nhẫn nữa. Tay bóp lấy miệng cậu, nhưng bị cậu phản kháng dùng răng cắn trả.

- Á!!! Thằng chó c·hết! - Hắn bực tức dùng dao đâm vào vai của cậu. Cậu đau đớn nhả hắn ra. Sau đó hắn đạp cậu ngã ngửa ra đằng sau.

Rồi hắn lấy chiếc kìm, banh miệng cậu rồi dùng sức giật mạnh chiếc răng cửa của cậu ra ngoài.

Cơn đau nhức truyền từ dây thần kinh tới não bộ, cậu chảy nước mắt gào thét nhưng hắn dùng lực quá yếu, không thể nào trong một lần mà giật được ra. Tới lần hai thì mới thành công thì cơn đau lại càng mãnh liệt hơn.

- Chó đẻ, lũ chúng mày sẽ phải trả giá! - Hải mắng chửi hắn, nhịn cơn đau bị chúng tạo ra nãy giờ, nhổ búm máu ra ngoài. Không biết có trúng ai không nhưng cậu bị đạp vài cái liên tục là hiểu nó trúng đích.

Vết thương bên vai vẫn còn con dao găm trên đó vì trận đạp ấy mà nó rách toạc càng rộng. Con dao vì thế mà rơi ra ngoài.



Xì!! Xì!! Xì!!

Tiếng động từ đâu phát ra họ không rõ. Nhưng bên ngoài đã thành một mớ hỗn độn. Cả đám la lên oai oái vì không chịu được bom khói mà nhóm của Vĩnh ném ra. Nó cũng thu hút những người bên trong căn phòng giam chạy ra bên ngoài. Nhưng không để chúng có cơ hội xuất hiện, chú Vĩnh n·ém b·om choáng vào trong, Hải thì không nhìn rõ điều gì, chỉ biết trước mặt nháy sáng lòa một vùng rồi biến mất. Sau đó thì tiếng xô xát diễn ra.

Xoạt! Xoạt!

Cả đám bị mù không nhận diện được kẻ địch ở hướng nào, quơ v·ũ k·hí lung tung không chính xác.

- Chúng mày! Lũ chó c·hết sẽ phải nằm lại dưới tay tao!! - Chú Vĩnh tiến vào trong lều, nhìn Hải bị trói lại trên ghế nằm ngã dưới sàn, máu chảy thành ao. Chú nổi giận khi thấy cảnh này. Hai tay nắm chặt, cầm lấy cây gậy sắt đánh vào mặt, rồi mạn sườn một tên.

Tên đó ngay lập tức buông v·ũ k·hí trên tay xuống. Chú lập tức nhặt lên, con dao đó là lợi khí sắc bén hỗ trợ chú giải cứu Hải.

Chỉ trong vài phút, chú đã giải quyết xong toàn bộ kẻ địch. Tuy nhiên thì chú cũng mất nhiều sức lực khi một đánh năm.

Khi bom khói tản đi, chú Vĩnh đã cởi trói cho Hải, dìu cậu ra bên ngoài. May mắn có sự hỗ trợ cực lớn từ bom khói nên chiến đấu rất dễ dàng. Nhưng họ không thể ở lại nơi này quá lâu, nếu không sẽ càng nhiều kẻ địch xuất hiện.

- Đại ca!! Bọn chúng mang theo bom đột nhập căn cứ của ta rồi. - Có tên lính lác chạy vào trong báo cáo lại với đại ca của hắn đang nghỉ ở trong nhà chính.

Hắn bực bội vì trong đêm bị t·ấn c·ông tận hai lần. Sau đó hắn vừa mở cửa ra bên ngoài, nhìn đàn em tụ tập đầy đủ. Hắn đạp mạnh vào tên vừa mới báo cáo.

- Thằng ngu này! Mày biết chúng đánh tới mà để nhiều người ở đây thế!



Nói rồi, hắn cầm thanh đao to lớn trên vai, hiên ngang ra ngoài.

Tên tiểu tốt chỉ biết theo sau, không chút phản kháng lại.

- Nhìn đi! Chúng mày đang làm cái khỉ gì thế! - Tên thủ lĩnh nhìn cả đám binh lính của mình nằm gục dưới sàn. Không tên nào còn động đậy thì quay qua mắng chửi.

Tên kia không hiểu chuyện gì, giật mình vì thấy đám lính canh bên ngoài lúc trước giờ đều đ·ã c·hết hết.

- Đại ca!! Trước đó chúng còn đang canh gác. Trước đó chúng còn ở bên sân huấn luyện cứu người... - Hắn không dám nói nữa, cảm giác sợ hãi tràn ngập khi nhìn trước mặt mình là một người duy nhất.

Anh ta mặc đồ rằn ri, không nhìn rõ mặt nhưng khí thế tỏa ra trên người anh ta khiến xung quanh càng thêm căng thẳng. Trên tay máu không ngừng chảy.

- Chúng mày! Đã bị một mình tao bao vây!

Bình quay trở lại, mở miệng nói ra, nhìn kẻ thù trước mặt, không chịu nổi cơn giận dữ mà xông lên.

Tên thủ lĩnh cầm đao chém tới, Bình nhanh chân tránh qua một bên.

- Thì ra là con chó mày! Giờ mày còn dám tìm tới tao cơ à. - Tên thủ lĩnh nhận ra Bình, hắn mắng chửi.

Ngay lúc hắn định xông lên tiếp thì một quả lựu đạn từ đâu lăn tới. Xì!!

Bình nhận thức được bom khói này nên nhanh chóng tránh xa vùng ảnh hưởng của nó. Khi tên thủ lĩnh xông ra ngoài, đôi mắt hắn chảy nước, không nhìn rõ được xung quanh. Chớp lấy thời cơ, Bình nhanh nhẹn chạy tới, một đường dao cứa qua cổ. Từ bên hông lại rút ra chiếc cuốc gõ lên trên thân hắn vài lỗ.

Khi hắn ngã xuống, Bình mới rút chiếc cuốc ra khỏi người rồi nhanh chóng rời khỏi.

Không biết ai là người đã trợ giúp nhưng anh đã có phán đoán của riêng mình.