Vài ngày sau khi đã thăm dò đủ các nơi, Chính vẫn đặc biệt chú ý tới đám người bên đó. Những người đó ngoài số lượng mà cậu đã gặp phải thì không còn ai khác nữa ở bên ngoài. Cậu gọi mọi người lại rồi hội họp.
- Trận phản công của những người nghèo đó đã bị đàn áp. Giờ muốn khơi dậy phát động thêm một lần nữa thì chúng ta cần cho họ một mồi lửa vào trong. - Chính nói một cách nghiêm túc về vấn đề này.
- Mục tiêu cho kế hoạch xâm nhập này là ngoài việc thu thập thông tin và đánh giá cả hai nhóm bên đó. Chúng ta sẽ p·há h·oại nhóm đó nếu cần thiết. Trong số thông tin thu thập sẽ bao gồm nhân số, v·ũ k·hí, lương thực của bọn họ có bao nhiêu. Quan trọng nhất là để lắp đặt thiết bị này lên trên đài cao nhất. Để việc lắp đặt được thuận lợi thì ta nên kích động họ, tạo cho họ một cơ hội nổi dậy, làm bước đêm cho chúng ta.
- Vậy chúng ta phân chia nhiệm vụ thế nào? Hay cứ thế xâm nhập vào trong? - Vân hỏi.
- Chúng ta sẽ không thể nào cứ thế xâm nhập được. Chúng ta cần cải trang giống với họ. Cách tốt nhất là giả thành người nghèo. Những người giàu thì sẽ không thể nào nhớ có những người nào thuộc tầng lớp thấp hơn mình. - Khoa nói sau khi đã thảo luận về kế hoạch với Chính.
- Người trà trộn vào nhóm sẽ có tớ và Khoa, còn ai muốn đi không? - Chính giơ tay đi lên đầu. Cậu cũng không muốn chỉ đứng mãi phía sau, và thứ này chỉ có mình cậu mới có thể lắp đặt được.
- Mình cũng đi. - Hằng cũng muốn đi vào trong, biết đâu trong đó có thứ cô cần.
- Vậy thì sẽ chỉ cần ba người trà trộn vào. Bên ngoài sẽ làm công tác hậu cần, cậu điều khiển nó, quan sát những tín hiệu và thông tin của bọn mình. - Chính đưa cho Vân bộ điều khiển máy bay. - Hai bác làm hỗ trợ khi có tín hiệu của cháu. Các bác mang theo nó chứ?
Chú Hải gật đầu xác nhận xong, Chính lại tiếp tục.
- Vậy thì tốt rồi. Nó sẽ là thứ then chốt quyết định việc t·ẩu t·hoát có thành công hay không.
Họ lại thảo luận thêm một lúc lâu nữa. Ngay khi trời tuyết vừa lên, họ cải trang thành kẻ nghèo hèn tiến về căn cứ địch trong đêm.
Đôi chân nhẹ nhàng bước đi, toàn bộ những đồ dùng không cần thiết đều để lại trong xe, chỉ mang một con dao bấm nhỏ để găm bên trong người phòng thân. Cẩn thận tiếp cận lại nhóm người, nhìn bọn họ đều đã ngủ say Chính với hai người bạn nhìn nhau, từ từ đi qua người họ.
- Alo. Alo. Các cậu nghe rõ không? - Vân thông qua thiết bị liên lạc quan sát tình hình bên trong đó rồi gọi cho nhóm của Chính.
Ba người đồng thời nhận được thông tin, nhấn lại vào thiết bị xác nhận xong lại dựa vào tình hình được truyền tới của nhóm nhà giàu mà hành động.
Nhóm nhà giàu nằm ở tầng trên, đợt nổi dậy trước đó mang tới thất bại cho nhóm nhà nghèo nên giờ bọn họ cảnh giác hơn trước rất nhiều. Trên đó đã giăng sẵn bẫy cảnh báo, chỉ cần có động tĩnh nhẹ thì bọn họ sẽ đồng thời tỉnh lại.
- Hiện giờ không cách nào lên trên được, mình thấy vẫn cần tìm rõ thông tin bên trong nơi này trước rồi hẵn hành động. - Chính nói với cả nhóm, sau khi đã đồng nhất được quyết định. Họ nghỉ chân lại trong một góc, ngủ th·iếp đi. Vân cùng với hai chú cũng nghỉ lại trong xe tới sáng hôm sau.
Khi vừa mới sáng sớm, nhóm của Chính là những người tỉnh lại đầu tiên, sau đó lần lượt từng người tỉnh lại, bọn họ tụ tập lại một góc chờ đợi.
Ở trong đó, không ai nói với nhau một câu, nhìn ngang liếc dọc cũng không nên chẳng ai hay biết có kẻ xâm nhập vào trong nội bộ.
Khi cả nhóm đã bắt đầu thấy mỏi, lũ nhà giàu mới từ trên lầu xuống. Mặt chúng, ai cũng ra vẻ thỏa mãn, đầy thích thú cho ngày mới hôm nay.
- Ba đứa chúng mày! Đi theo tao. - Một tên nhà giàu chỉ vào ba người con gái, trong đó có cả Hằng sau đó lên trên lầu. Hằng bị chỉ đi, quay lại nhìn hai người, Chính thì đang suy nghĩ nhưng Khoa thì không giống thế.
- Yên tâm, nếu có vấn đề thì bọn mình sẽ tới giúp cậu. Mang theo thứ đó, nếu gặp phải nguy hiểm cứ ấn nút là bọn mình có mặt. Nhớ việc quan trọng của mình là thu thập thông tin, có cơ hội tiếp cận thì không nên đánh mất nó. - Khoa chấn an Hằng. Sau đó tin tưởng cậu ấy có thể tự bảo vệ tốt cho bản thân.
Sau khi rời đi cũng người đó, trong nhóm của đám nhà giàu cũng có một vài kẻ có máu mặt đi cùng.
Tiếp cận lại gần như vậy, Chính mới có cơ hội cận mặt quan sát kỹ và nhận ra không ít thì nhiều đều có liên quan tới một bộ phận trong công ty hoặc có quen biết với người tên Phạm Thái kia.
- Này! Sao Hằng lại bị đưa đi rồi? - Vân nhìn trong màn hình, thấy tình huống có phát sinh không lường trước nên lo lắng hỏi.
- Cậu cứ cho máy bay đi theo, nếu có bất ngờ diễn ra cần can thiệp ngay thì chúng ta đẩy nhanh kế hoạch. - Chính nói nhỏ vào trong thiết bị.
Vân nghe vậy cũng làm theo, cho chiếc máy bay tiếp cận lại gần Hằng hơn. Nhưng sau khi vào trong một căn phòng trên tầng bốn thì không thể xem tiếp được nữa khiến cô lại càng thêm lo về an toàn của bạn mình.
- Có vẻ chúng đang có việc gì đó diễn ra trên tầng bốn. Bên dưới tầng hai và tầng ba đều được canh gác nghiêm, nhất là ở tầng hai, số lượng rơi vào khoảng mười tên. - Vân cố gắng không suy nghĩ tới việc đó, báo lại tình hình quan sát được từ xa cho Chính và Khoa bên dưới.
Trong lúc Hằng rời đi cùng lũ đó, dưới tầng một còn khoảng ba tên, trên tay chúng đều có v·ũ k·hí. Nhưng Khoa và Chính thì không sợ hãi chúng. Hai người chia ra, tiếp cận và đi hỏi thăm những người nghèo ở quanh đây.
Khoảng năm phút sau khi có được thông tin, Khoa và Chính bỗng nhận được tin tức mới từ Hằng. Một đoạn hội thoại được gửi tới, trong đó có giọng nói của người Phạm Thái kia.
- Lần này chỉ có ba chúng ta ở đây đã lâu, cai trị được những kẻ tầng lớp bên dưới thấp hơn đúng là chuyện không thể nào thích hơn. Vừa sai được chúng, vừa không phải trả chúng bất cứ thứ gì ngoài một bữa cơm. Nhưng việc chúng dám chống lại đúng là ngu xuẩn. Giờ phải tăng cường phòng hộ, cắt giảm lương thực của chúng để chúng hiểu được ai mới là người đứng đầu nơi này. Tao phải cho bọn nó hiểu được kết cục của những kẻ dám chống lại tao.
Khi Chính nghe được tin ấy, biết đây chính là cơ hội của mình. Sau khi cùng Khoa nói chuyện với một số người nổi bật trong đợt nổi dậy lần trước. Lần này vì có Chính, cậu tiếp cận với họ, sau khi nói chuyện một lúc xong. Cậu cùng Khoa dẫn đầu cầm con dao bấm và một vài người khác xông lên khống chế ba tên canh giữ.
Bị con dao kề vào cổ, hai tên trong số chúng vì không muốn m·ất m·ạng nên buông thả v·ũ k·hí trong tay xuống. Nhóm nhà nghèo nhặt được chúng, khống chế tên còn lại rồi lại ồ ạt xông lên trên tầng hai.
Khi cuộc chiến đã bắt đầu, Vân cùng hai người bác đều đang chuẩn bị tiếp ứng bất kỳ lúc nào.
Đột nhiên, cả nhóm nhận được tín hiệu từ Hằng, chắc chắn trên đó đã xảy ra chuyện. Từ lầu một có thể nghe thấy trên tầng đang náo loạn hết cả lên.
- Thời cơ đã tới, mọi người cùng lên. Giành lại những thứ thuộc về mình, không thể để cho chúng tiếp tục đè đầu cưỡi cổ mình được!!
- Xông lên!!
Nhóm họ cùng nhau hô vang, người đi đầu mang theo v·ũ k·hí lên trên tầng hai, gặp lũ tay sai thì khống chế chúng lấy v·ũ k·hí cho những người khác trong nhóm. Chính và Khoa cũng theo dòng người đi lên, tuy hỗn loạn nhưng không vì thế mà mất thế trận.