Trước đó vài phút, Bình đặt chân tới nơi mà mình căm ghét nhất. Đây là một mục tiêu mà mình cần phải tiêu diệt để đảm bảo an toàn cho họ. Như mọi lần, anh thăm dò, quan sát xung quanh rất lâu. Khi xác định đã không có ai ở bên trong đó thì anh mới tiến vào. Nhẹ nhàng và nhanh chóng. Lần trước đã p·há h·oại rất nhiều trong căn cứ của chúng khiến chúng chịu tổn thương rất nặng nề và khó mà khôi phục lại.
Nhìn xung quanh, Bình không thấy người. Anh cảm thấy lạ nhưng vẫn giữ cảnh giác với xung quanh. Khi đi được một lúc, anh đã thấy điều không ổn. Xung quanh anh giờ đây là đám lâu la bao vây. Trông chúng chẳng hề có sự sợ hãi, trên tay lăm lăm v·ũ k·hí. Anh biết chuyến này khó tránh khỏi.
Lấy từ trong người ra bộ nắm đấm gấu sắt gắn kèm đôi dao găm của mình đeo lên trên tay.
Đẳng cấp của một đặc công chuyên nghiệp được thể hiện hết trong trận đánh này. Từng bước di chuyển nhanh nhẹn của anh vừa lướt tới một nhóm người, v·ũ k·hí trên tay vừa đấm lại đâm thẳng vào động mạch chủ khiến chúng lập tức ngã xuống sau một chiêu.
Chúng đồng thời xông lên, v·ũ k·hí trên tay chúng đều là gậy, dao có rất ít. Nhưng Bình không thể để chúng có cơ hội hoạt động. Vừa đặt chân vào phạm vi t·ấn c·ông của anh, anh xoay người đá một cước lên mặt khiến hắn ngã xô đám phía sau.
Con dao liên tục chém tới, Bình né chiêu. Khi nó đâm vào anh, tay trái anh bắt lấy, tay anh chặt vào cẳng tay hắn nhưng vì có con dao găm nên nó đã đâm thẳng vào cẳng tay hắn. Dao găm rơi xuống, chưa kịp chạm mặt đất thì anh lấy chân hất nó lên. Tay trái nhanh chóng bắt lại. Tay phải đẩy lui tên kia ra xa. Sau đó anh phi con dao về phía một tên cầm gậy đang lao về phía mình.
Tên đó cầm cây gậy đánh con dao sang một bên, vừa nhìn lại thì nắm đấm sắt của Bình đã tới trước mặt. Một quyền đánh gãy mũi của hắn. Hắn đau đớn ngã xuống rồi lại có kẻ khác xông lên. Đối với Bình, khi giải quyết được càng nhanh càng ít kẻ còn trụ lại thì phần thắng nghiêng về phía anh càng nhiều.
Chính ở căn cứ nhìn số lượng chấm đỏ trên bản đồ ngày càng ít đi, mà Bình thì liên tục di chuyển. Cậu thở phào một hơi vì Bình không gặp phải nguy hiểm quá nhiều.
- Nếu như bên đó còn nhiều đồ dùng cần thiết thì có thể lấy về cho căn cứ sử dụng.
Cậu nhớ ra chuyện gì đó liền vui mừng khôn xiết. Miệng nở nụ cười sung sướng. Sau đó thì gọi một số người nữa đi cùng mình tới nơi đó. Để nhanh chóng hơn, họ quyết định đi xe ô tô qua để chở đồ nhanh hơn.
Khi đi, cậu lướt qua Tuấn cùng ba phụ huynh đang nghiên cứu về đất đai bên dưới mảnh đồi nhỏ. Tuấn cũng nhìn thấy cậu nhưng cũng không biết là cậu đi đâu mà mang theo tận ba chiếc xe đi như thế.
- Mấy đứa kia chạy đi đâu thế không biết. - Bố của Trang nói.
- Bác xem bên dưới này. - Tuấn đào ra lớp tuyết. Bên dưới là một lớp nham thạch cứng rắn, vì biết trước bên dưới đó là gì nên Tuấn cũng mang theo một chiếc cuốc.
Khi nó lộ ra trước mắt, cậu dùng cuốc gõ liên tục lên bề mặt thô ráp và cứng rắn của nó. Chẳng qua vài lần thì nó vỡ tung tóe, mảnh nham thạch bắn ra xung quanh. Nhưng nó chẳng mang tính sát thương chút nào. Không khác gì như một con kiến cắn, chẳng hề nguy hiểm như lúc nó trong trạng thái hóa lỏng. Cậu tò mò không biết nó sẽ sâu tới mức nào.
Gõ một lúc, độ sâu hơn một cánh tay. Tuấn lại hỏi các bác xem độ sâu này có ổn chưa và nếu làm nhà thì nên làm nhà như thế nào.
- Cái này có thể thiết kế theo dạng nhà sàn nhưng cột nhà thấp. Từ mặt đất sâu xuống dưới tầm sáu mươi phân làm trụ, bên trên cách mặt đất hai mươi phân. Xung quanh làm từ gỗ. Phần thiết kế này phải xem cẩn thận, nhất thời không thể nào làm ra được hoàn chỉnh.
Xong rồi cậu trở về phòng, mở bản đồ lên và vẽ bản đồ thiết kế nhà cửa cho mọi người chuẩn bị có cơ ngơi mới.
Bên phía Bình, một mình anh tiến vào trong căn cứ kẻ địch. Chẳng tốn mấy sức đã đánh hạ toàn bộ bọn chúng. Khi vừa kết thúc xong. Lại có thêm một đợt mới xông ra. Đợt này còn đông và hung hãn hơn đợt trước đó. Anh bất ngờ, không nghĩ tới nơi này còn nhiều tên như thế. Anh chỉ kịp thở dốc một lúc sau đó lại rơi vào chiến đấu.
Đang đánh dở, bỗng bọn chúng tránh qua một bên. Một người đàn ông bước vào trong, anh bất ngờ nhìn hắn ta. Hắn mang vẻ mặt bặm trợn, dáng người gầy mảnh trông như kẻ nghiện. So với khuôn mặt đó của hắn thì không thể nào nghĩ ra đó là một trong số những tướng dưới trướng lão đại.
- Là mày à! - Tên gầy gò nói với Bình.
- Đúng là tao. Còn mày! Tới đây làm gì?
- Tao đang tự hỏi tại sao nơi này lại thành ra như thế. Ra là vì mày. Nếu mày đã xuất hiện rồi thì tao cũng không cần nói nhiều nữa. Trở thành kẻ phản bội thì chỉ có một kết cục. Đó là c·ái c·hết!!
Hắn gào lên, xong cả đám binh tốt đồng loạt lao lên. Trông lũ này có vẻ khá hơn trước đó. Khi áp sát lại được gần Bình thì Bình cũng phải nhanh chóng phản ứng lại để không bị mất lợi thế trước đám lính đông như kiến. Chúng chém rách được chiếc ba lô và quần áo của Bình. Đồ dùng bên trong rơi ra. Chúng không thèm để tâm, dẫm đạp lên đó. Lại vô tình đạp lên thiết bị kích hoạt của Chính đưa cho.
Thế rồi từ trong ba lô của anh xì ra một đoạn khói. Nó dần trở nên dày đặc, cứ mỗi lần xoay người là khói lại dày thêm một tầng. Sau đó nó bao chùm lấy anh, lấy chiếc mặt nạ phòng độc phía sau túi. Anh mang nó lên, trong khói ẩn hiện như bóng ma.
Quét trụ, lên gối. Anh lại hạ gục thêm một kẻ địch. Ẩn hiện trong khói đặc chúng không còn cách nào khác ngoài việc tránh qua một bên. Bình vừa lộ mặt ra bên ngoài thì ngay lập tức chúng nó đã lao tới muốn đánh anh lui lại trong khói. Nhìn bên ngoài trông anh như con rùa rụt cổ vào trong chiếc mai bằng khói vậy.
Bị kẹt bên trong, chưa biết cách nào để thoát ra khi tứ bề là địch.
Nhóm của Chính lái xe khoảng chục phút đã tới nơi. Khi tới, cậu không đi tìm Bình ngay mà điều khiển máy bay từ xa bay lên trên cao quan sát xem có ai ở xung quanh đó hay không. Liệu Bình có gặp phải sự cố gì không.
Nhìn thấy cảnh tượng anh bị bao vây bởi lũ côn đồ nào đó. Dưới đất cũng đã la liệt máu và những kẻ không thể nào phản kháng nằm lại trên mặt đất. Hẳn là anh đã chiến đấu rất ác liệt. Chính cất chiếc máy bay đi, lấy trong xe ra ba khẩu súng trước đó chưa có cơ hội sử dụng. Phân cho hai người cầm súng đi vào cùng với cậu, kế đó là hai người bên ngoài xe để trông giữ cũng được cấp cho hai khẩu súng trường.
Khi cậu từ từ tiếp cận lại gần, cậu giữ thẳng tay súng, tâm ngắm vào một điểm.
Đoàng!!
Tiếng súng nổ lên đầy vang dội. Cả đám náo loạn nhao nhao quay qua quay lại tìm nơi phát ra tiếng động kinh khủng đó.
Bình cũng nghe thấy, mượn cơ hội này mà anh xông ra. Liên tục hạ gục từng người chỉ với một chiêu tất sát. Mở ra một đường cho mình. Anh xông thẳng tới tên nghiện gầy gò đó, hòng bắt hắn lại.
Chính núp ở một bên. Sau khi bắn xong phát đầu tiên, cậu cảm nhận độ giật của nó kinh đến nhường nào. Nhưng cậu cũng rất vui vì giúp được Bình.