Sau khi đã nói cho họ về việc trao đổi, họ lấy từ trong túi đồ ra một số món đồ làm từ vàng bạc. Những thứ trang sức này không làm cậu thấy hứng thú nên cậu đã lập tức từ chối đề nghị trao đổi những thứ này.
- Hiện giờ chúng tôi cũng chưa có ý định trao đổi vàng bạc nhưng mà tôi sẽ suy nghĩ thêm. Anh còn món đồ nào khác không?
- Để tôi xem. - Họ nói rồi tìm trong túi đồ. Họ chẳng thấy món nào có thể trao đổi được cả, cũng chỉ đành gãi đầu cười trừ.
- Ngại quá, chúng tôi lại không có đủ đồ để trao đổi với mọi người mất rồi. Chi bằng anh cần thứ gì chúng tôi có thể tìm cho các anh ở bên thị trấn.
- Hay anh cho chúng tôi thông tin về thị trấn đó, chúng tôi sẽ tự tới trao đổi. Còn các anh, trông không giống như ở cố định một chỗ. Nếu có thêm thông tin có thể gặp chúng tôi trao đổi. Chúng tôi sẽ cho các anh một cái giá xứng đáng.
Năm người nghe được lời này từ Tuấn, họ nhìn nhau như đang thảo luận qua ánh mắt. Sau khi đều đồng ý gật đầu thì đưa cho Tuấn một tấm bản đồ.
- Trên bản đồ này là nơi thị trấn cách đây bốn mươi cây số, từ vị trí hiện tại đi thẳng về phía Tây Nam, tới địa điểm có một cái cây đại thụ lại chạy tiếp tục theo lối mòn là tới.
- Vậy thì tốt quá. Các anh đợi tôi chút. - Mặc dù không kiểm chứng được thông tin này nhưng việc biết được một thị trấn cách đây không quá xa cũng là điều tốt. Tuấn vào trong xe sau khi lựa chọn và cân nhắc kỹ số hàng hóa sẽ đổi lại thông tin ấy thì mang ra cho họ.
- Xin lỗi vì tôi chỉ lấy được chừng này, vì chúng tôi cũng chỉ mang chút ít lương thực ra ngoài. Và thông tin của các anh cũng chưa được xác thực nên chúng tôi cũng không thể cho nhiều hơn được.
Họ nhận lấy lương thực từ tay Tuấn, kiểm đếm bên trong chỉ có một hộp bánh cồn đốt, bốn hộp thịt và hai chai nước. Họ cảm thấy như này là không hề thỏa đáng chút nào. Nét mặt họ thay đổi nhìn Tuấn.
- Cái này ít quá rồi. Tôi đã cho anh thông tin về thị trấn đó vậy mà anh chỉ cho tôi chút ít này thôi sao?!
- Nếu anh cảm thấy ít quá và không thỏa đáng thì phải có thứ gì đó xác minh thông tin của anh là đúng. Còn anh vẫn cảm thấy không đủ thì chúng tôi hoàn toàn có khả năng để các anh không còn mạng trở về.
Tuấn cũng không phải dạng mềm nắn rắn buông. Thời buổi này còn lo lắng những chuyện thừa thãi như chiến đấu thì quả là không khôn ngoan.
Tình hình bắt đầu căng thẳng, tất cả đều đang tập trung về phía này. Năm người cũng chuẩn bị rút v·ũ k·hí ra chiến đấu với nhóm của Tuấn thì thấy hai vị phụ huynh cầm theo khẩu súng ra bên ngoài. Bọn chúng lập tức im bặt, không dám hó hé gì nữa. Hai khẩu súng trường ấy mà xả đạn thì chúng chẳng khác nào cái sàng. Đầy lỗ.
- Bỏ đi, nếu có thông tin gì khác thì chúng tôi hi vọng sẽ đổi được nhiều đồ hơn. - Giọng nữ trong năm người lên tiếng.
Mọi người dần hòa hoãn lại sau đó thì nhóm năm người đó rời đi. Tuấn nhìn theo, định nói gì nhưng lại thôi, tiếp tục chỉ huy người khác tiếp tục công việc của mình. Nhân lúc đó, Tuấn gửi thông tin này về cho Chính xem.
Chính vừa nhận được tin của Tuấn, công việc từ tần số sóng lạ kia cũng không thể dừng lại ngay nên cậu để thông tin của Tuấn gửi về ra phía sau. Đợi cậu phân tích xong chuyện tần số này lại xem tiếp.
Tần số này được gửi từ phía Đông Nam, nếu lấy căn cứ làm trung tâm. Vị trí cách đây khoảng mười ba cây số. Thời gian đi đường dự kiến vào khoảng ba mươi phút. Ngoài ra thì nó còn có một thông tin nữa được gửi đi.
- Nếu có người bên ngoài còn sống. Hãy tới cứu chúng tôi. Chúng tôi ở vị trí xã Đà Long huyện Thanh Giang. Chúng tôi có bảy người, lương thực cũng sắp hết, chỉ đành gặm vỏ cây qua ngày. Cầu mong sự giúp đỡ của người nghe được tin tức này.
- Vậy là sắp có người mới gia nhập rồi sao? - Chính vui mừng, sau đó cũng đầy hoài nghi vì theo địa đồ nơi đó không có chỗ nào quá cao. Từ vị trí đó gửi đến hiện giờ là dạng gì cậu cũng không dám chắc.
Nhưng cũng đáng để thử.
Về vị trí của Tuấn gửi tới, theo lời cậu ấy nói từ trên địa đồ thì nơi này nằm trong một thung lũng hẹp. Dường như nơi này không bị ảnh hưởng bởi t·hiên t·ai nên mới xây dựng được một thị trấn. Trước đó thì nơi này chỉ có hơn bảy mươi hộ dân, sống nương tựa vào việc nuôi trồng. Sau này dần dần có người ngoài di cư tới và phát triển lên.
Nơi đó còn một con sông chảy qua giữa thị trấn nhưng đang có tuyết rơi nên không sử dụng được nguồn nước ấy. Và cũng chẳng ai dám chắc rằng mình có thể sử dụng được nước từ con sông đó.
- Không biết bên trong nơi đó như thế nào nhỉ? - Chính tự hỏi.
Cả hai nơi, không nơi nào được an toàn vì đều là thông tin khó mà kiểm chứng được. Nhưng rồi cậu cũng phải tự nhận ra một điều, nếu chuyện gì cũng biết hết thì chẳng còn kịch tính và kích thích. Chính xem bên trong căn cứ còn bao nhiêu người và nên sắp xếp như thế nào.
Hiện giờ ở thị trấn kia có một số người phù hợp là những người có kinh nghiệm như chú Vĩnh và anh Bình, hoặc người lớn tuổi đi có đủ trải nghiệm và kinh nghiệm đi. Còn bên tín hiệu mới nên để người mới đi nhưng cũng không thể để người không có kinh nghiệm. Mà người không có kinh nghiệm trong căn cứ cũng không còn ai cả. Có thể để hai người họ Bành với bốn người bên căn cứ đi cùng.
Đợi họ trở lại, cậu lại mở cuộc họp xem những ai muốn đi.
Đến trời tối, tất cả trở lại căn cứ. Chính hỏi Tuấn về ba người mới kia. Korotkov có vẻ đã về phe căn cứ nhưng hai người còn lại thì vẫn chưa. Cậu gật đầu xong gọi họ vào trong cùng dùng bữa.
Hôm nay họ tổ chức ăn lẩu, giữa trời đông lạnh giá có một bữa lẩu ấm bụng như thế này quả là không còn gì tuyệt vời bằng.
Trong bữa ăn, Chính cũng nói với mọi người về việc chuẩn bị tới hai nơi tiếp theo nữa.
Theo lời đề nghị của cậu, chú Vĩnh là người đầu tiên đứng ra tới thị trấn, sau đó có thêm chú Lương và chú Hải cùng bố của Nguyên.
- Mình cũng muốn đi. - Nguyên bỗng lên tiếng, cô cảm thấy nếu mình cứ ở trong căn cứ mà không đi ra bên ngoài thì sẽ trở thành gánh nặng cho họ và cô vốn cũng thấy mình chẳng có ích gì với căn cứ.
- Không được, nơi đó mình còn không dám khẳng định nó an toàn nên không thể để cậu đi. - Chính từ chối.
Chính vì không rõ nên chưa để những người khác ít kinh nghiệm đi cùng nếu không thì cậu cũng không dám để Nguyên đi vì cô là người chưa từng ra bên ngoài làm nhiệm vụ lần nào.
- Yên tâm, cứ để con bé theo đi. Chú sẽ bảo vệ con bé an toàn. - Chú Vĩnh lên tiếng cho Nguyên.
Chính suy nghĩ một lúc lâu sau cũng không quyết định ngay. - Chuyện này để cháu xem thêm.
- Còn tín hiệu cầu cứu của nhóm bảy người nữa. Cháu đã có ba người đi, anh em họ Bành, anh Korotkov. Và cần thêm ba người nữa đi.
Mọi người cũng suy nghĩ khi nhiệm vụ này lại có ba người mới đi cùng.
- Để anh đi. - Anh Bình tình nguyện đi lên.
- Vậy còn hai vị trí nữa. - Chính nhìn một vòng xem còn ai không.
- Để cô với cô Thanh đi. Cô Thanh làm bác sĩ, có thể những người đó cần chữa thương. - Cô Ngọc tham gia cùng với nhóm đi cứu người.
- Quyết định vậy nhé, cháu sẽ chuẩn bị đồ đạc và lên lịch xuất hành. Chiến lực cả nhóm sẽ rất yếu nên cần phải chuẩn bị tinh thần nếu cả hai nhóm cùng rời đi nên mình sẽ sắp xếp lịch cho một nhóm sớm hoàn thành mục tiêu và trở về sớm.
Chính nhớ ra anh trai của Nam, người đầu tiên b·ị t·hương nặng trong lần làm nhiệm vụ. Cậu lo lắng khi cô Thanh đi sẽ không có người chăm cho anh.