Chiến đấu diễn ra ác liệt bên dưới thị trấn. Còn ông Chủ tịch Xã thì đang ngồi trong phòng nhìn ra bên ngoài, nhìn cái cảnh bên dưới khi người người đều đang chiến đấu vì thị trấn này. Đi đi lại lại trong phòng khiến bốn người vô cùng khó chịu. Nhưng tình hình vẫn đang rất khả quan.
Số lượng dân quân dù có giảm đi và đã xuất hiện thương tích nặng nhẹ khác nhau. Bên kẻ ngoại lai cũng không tốt hơn chút nào khi đã bị hạ gục một phần ba.
Bỗng chúng quay đầu, đổi hướng lên trên đồi. Thẳng tiến tới nhà của ông chủ tịch Xã.
Nhận ra ý đồ của chúng, dân quân nhanh chân đuổi theo. Trên đường đuổi theo chúng không ngừng gây ra cản trở khiến việc truy bắt khó khăn hơn nhiều. Mất mười lăm phút chúng tới trước cổng nhà ông. Không nói một lời liền trèo vào trong. Chúng kiệu nhau lên, giẫm đạp lên lưng. Quần áo trùm lên trên tường đầy mảnh sành rồi nhảy vào sân.
Bên ngoài thì dân quân đang phải đối mặt với những ngăn cản từ phía kẻ ngoại lai.
Trong nhà, có ba tên đã nhảy vào, một tên trong số chúng rất giống người đứng đầu. Ngôi nhà nhỏ ấy lùng sục rất nhanh thì lộ ra vị trí của họ. Ông Chủ tịch trong phòng làm việc bị áp giải ra ngoài sân. Kẻ đầu sỏ đứng trước mặt ông ta nói lớn cho những người bên ngoài nghe thấy.
- Ông Thịnh, ông có biết ông đã làm ra những chuyện xấu hổ gì không?!
- Chuyện gì?! Các anh là ai?! Tại sao lại tiến vào nơi này?! Không phải cùng dưới một vòm trời, cùng là đồng bào thì nên yêu thương và hỗ trợ nhau phát triển trong hòa bình hay sao? - Ông ta vội vã trả lời, giọng nói có phần sợ nhưng vần phải cứng rắn.
- Tôi cũng không muốn kể tội ông cho những người khác nghe đâu, thế nên ông từ bỏ việc cai quản nơi này đi.
- Không đời nào! Nếu tôi từ bỏ nơi này, chẳng khác nào bảo tôi phản bội lại nơi mình sinh ra, tôi có cách nào đối mặt với những người tiền nhiệm.
- Ông nói như ông thanh cao lắm nhỉ. Thế số ngân quỹ này ông đem đi đâu trước đó? Tiền của người dân gửi cho ông, mặt ngoài thì ông bảo là mua lương thực vật tư phát cho họ. Kêu gọi viện trợ từ chính phủ và q·uân đ·ội cần dùng tới. Nhưng mười bốn tỷ, trả về cho dân được bao nhiêu. Số lượng đó mua cho năm trăm người trong trấn sống trong bao nhiêu năm. Ông có biết không?! Nó đi đâu! Hả!
Hắn ta lớn tiếng chất vấn, quát như tát nước vào mặt ông Chủ tịch Xã. Người ngoài cổng cũng có thể nghe thấy rõ mồn một từng lời ấy, những đợt tiến công của dân quân để chạy vào giữ an toàn cho ông ta cũng vì thế mà dừng.
- Mười bốn tỷ nào?! Anh đừng có vu khống tôi! Ngân sách tôi thu bao nhiêu ghi rõ. Chi khoản nào đều đầy đủ.
- Mười bốn tỷ, với thị trấn nhỏ này thì sao mà có thể thu được. Nên ông phải nói như thế để họ tin ông không hề lấy được đủ số tiền ấy từ họ. Nhưng ông làm quản lý một Xã, có bao nhiêu hộ dân, ông là người rõ nhất! Vận động từng nhà đóng tiền để đổi lấy cơ ngơi khang trang, những cuộc sống đầy đủ cơm ăn áo mặc, những miếng bìa sổ trao tận tay. - Anh ta ngừng lại một lúc nhìn phản ứng của ông.
- Anh làm như tôi quản lý cả một huyện ấy mà tận mười bốn tỷ. Vốn thị trấn này có hơn năm mươi hộ dân, nhân khẩu hơn hai trăm người. Có sức lao động kiếm ra thu nhập cũng được mấy. Tôi đã phải hỗ trợ họ ra bên ngoài bán đi, tôi còn chẳng thèm lấy một đồng tiền xăng. Tổng xã có hơn hai trăm hộ, hộ nào tôi cũng đối xử như nhau thì tiền đâu cho tôi biển thủ? - Ông ta nói.
- Tôi không biết anh nghe tin từ ai, nhưng tôi chắc chắn một điều. Có Đảng và Chính phủ chứng kiến tôi không ăn chặn, không t·ham n·hũng hay nhận hối lộ.
- Tất nhiên họ không chứng kiến được vì ông chia cho họ hết rồi. Ông tự xem đi! - Anh ta lấy ra rất nhiều tài liệu trong người đưa ra trước mặt ông.
- Nhìn cho kỹ vào!
- Mấy anh làm giả bằng chứng thì có ích gì? Tôi không tin những thứ này là thật! - Ông ta không thèm nhìn, quay đầu đi chỗ khác.
Bên ngoài ấy, những kẻ nằm gục dưới mặt đất sau khi bị dân quân đánh ngã, trong người họ đều có một tệp bằng chứng về việc ông ta hối lộ cấp trên để biển thủ công quỹ. Lấy mất hơn mười bốn tỷ tiền của dân rồi im hơi lặng tiếng chẳng lời giải trình nào về hành động này hay chứng minh nguồn tiền này đã đến tay những người cần trợ giúp hay chưa.
Người dân trong trấn nhao nhao quan sát khi trận chiến đã đi qua, bên ngoài đã lặng yên. Người người túm năm tụm ba lại để xem xem những gì diễn ra bên trên ấy có phải là thật không?
- Không đời nào đâu. Ông ấy không phải người như thế! Tôi biết ông ấy giúp đỡ mình rất nhiều. Đừng để bọn chúng làm nhiễu loạn lòng tin. Đi! Lên hỏi ông ấy là biết được sự thật!
Một người trong nhóm đứng ra rồi dẫn đầu họ tiến về phía ngôi nhà mà ông Xã trưởng đang ở. Tới nơi thấy dân quân vẫn đang đứng nhìn những kẻ ngoại lai chặn bên ngoài cửa, không cho vào. Họ lên trên đó hô hào vào trong.
- Mấy người này còn đứng chắn cửa làm gì thế? Tránh ra cho tôi hỏi ông Thịnh!
- Ông Thịnh, mấy tin đồn ấy không phải thật đúng chứ?!
Nông dân bên ngoài ồn ào, ông Thịnh ở trong sân muốn ra bên ngoài nói để chấn an lòng dân nhưng mấy kẻ này cứ cặp kè bên cạnh khiến ông không cách nào rời đi. Những người bên trong nhà thì không chịu giúp đỡ, có phải chăng vì những lời nói trước đó của ông nên họ mới như thế.
Khi ông đang tuyệt vọng thì chú Vĩnh từ phòng khách bước ra. Dáng người cao lớn vững chãi, những bước đi rắn rỏi, khuôn mặt đanh thép nghiêm nghị.
- Đưa tôi xem nào! - Vĩnh mở lời khiến hai kẻ đang áp chế cũng phải run rẩy. Anh nhìn qua một vòng, cũng không để ý tới chúng, tập trung vào đống tài liệu kia có đúng sự thật không.
- Anh có biết là tạo tin giả sai sự thật là xúc phạm danh dự nhân phẩm của người khác hay không?
- Tôi biết chứ.
- Anh biết rồi sao lại còn làm, không sợ đi tù sao?
- Tù? Hiện giờ có ai còn quản tù nữa? Có khi mấy người bên trong ấy không chôn dưới đống dung nham thì cũng cao chạy xa bay ở nơi nào rồi.
- Anh không sợ thế thì tin này không phải là sự thật rồi.
- Tin này đương nhiên thật.
- Sao anh không đưa tôi kiểm chứng?
- Anh là ai mà tôi phải đưa?
Lời ấy khiến Vĩnh đứng hình, không ngờ một Đại tướng như mình mà có người còn không biết tới. Thậm chí là khuôn mặt cũng chưa từng thấy qua trên báo sao.
- Tôi là Đại tướng q·uân đ·ội, Nguyễn Huy Vĩnh. Nếu anh còn chưa nghe tên thì ít nhất cũng phải thấy hình ảnh tôi trên các mặt báo chứ.
Anh ta vẫn chưa hề tin người trước mắt mình là Đại tướng lẫy lừng từng truy đuổi phạm đơn thương độc mã. Lấy một đánh mười như trên các mặt báo hay trong những đoạn phim ngắn ghi lại về những trận ấy.
- Thôi, đằng nào thì đây cũng còn rất nhiều bản nữa. Đưa cho ông xem thì tôi cũng chẳng thiệt thòi gì.
Anh ta đưa cho chú Vĩnh tập tài liệu, bên trong có hình ảnh, có sổ sách về việc thu chi của cả một xã. Mang chúng vào trong nhà, bốn người ngồi lại đưa thông tin này trở về căn cứ, cùng Chính đối chiếu với sự thật.
Nhận được tin đặc biệt, cậu ngay lập tức bắt tay vào kiểm chứng. Từng hình ảnh, thông tin về chục năm trước sự thật làm cậu vô cùng bất ngờ.