Trước một ngày khởi hành, Chính tập hợp nhóm cô Ngọc lại, ba người mới tới và cô Thanh mang trọng trách cứu chữa cho những người b·ị t·hương đi theo cùng. Sau khi dặn dò họ hỗ trợ và giúp đỡ lẫn nhau trên đường đi, lại nói chuyện riêng với cô Ngọc và anh chàng Korotkov.
- Chuyến đi này mong là hai người để ý tới hai người Trung Quốc ấy nhiều hơn. Cháu thấy họ có vẻ không chịu hợp tác với chúng ta. Nếu thực sự cần thiết thì dùng tới thứ này. - Nói rồi, cậu đưa cho hai người hai khẩu súng lục.
- Yên tâm đi, nếu không tin tưởng thì sẽ không dùng người. Cháu nên hiểu được điều ấy. - Cô Ngọc nói với cậu về lời dạy của cổ nhân.
- Cháu biết điều ấy nhưng cũng phải hiểu họ từng là kẻ thù của chúng ta.
- Còn anh chắc là cũng quyết định ở lại rồi nhỉ. Tôi biết là anh có thể đang lo lắng cho những người nhà của mình ở quê hương. Nhưng anh cũng đừng lo, tôi sẽ liên tục tìm kiếm người nhà của anh. - Chính đưa cho anh khẩu súng lục rồi an ủi anh.
- Tôi biết, tôi đã nhìn thấy cách mọi người làm việc và nỗ lực trong thời điểm này. Nhất là khi lương thực không còn nhiều. Tôi nghĩ là có thể để lại một số thông tin trước khi đi cho cậu biết. - Korotkov đưa ra quyết định của mình. Thay vì việc phải tiếp tục làm việc với những con người ấy thì anh ta đã có ý muốn ở lại nơi này, sử dụng năng lực của mình.
- Có lẽ chuyện ấy để sau hãy nói đi. Ta nên ưu tiên việc cứu người trước. Thời gian rảnh trong lúc cứu người, anh có thể gửi thông tin về cũng chưa muộn.
Đối với Chính, dù ba người họ đều là người mới nhưng cậu vẫn làm cho họ những thiết bị liên lạc riêng. Có một số chức năng sẽ ít đi một chút so với những người khác. Sau khi đưa và chỉ họ cách sử dụng, Chính lại nhờ Hằng sắp xếp lương thực đi trong vài ngày cho họ mang lên trên xe.
Chuyến này đi giải cứu phải mang theo tận hai chiếc xe. Một chiếc xe van, và một chiếc bốn chỗ để có thể đảm bảo cho những người ấy cứu nạn thành công trở lại.
- Anh Hải thế nào rồi? Đã tốt hơn chưa. - Chính xuống bên dưới, nhìn anh mới năm ngày trước còn b·ị t·hương đầy mình phải làm tiểu phẫu, khâu lại những vết rách.
Hải đang dựa vào tường, ngồi đó vừa g·iết thời gian bằng việc xem phim, bên cạnh còn có rất nhiều loại sách liên quan tới chiến lược và võ thuật. Những bộ phim anh xem những ngày gần đây đều liên quan tới những cảnh chiến đấu là nhiều nhất.
- Chính đấy à. Anh khỏe rồi. Chắc là ngày mai có thể trở lại luyện tập. - Anh Hải vốn lao động chân tay, chịu nắng dầm mưa với anh như cơm bữa. Sức khỏe của anh cũng vì thế mà dẻo dai hơn người khác.
Trông anh không hề trách mình vì mình để anh rơi vào hiểm cảnh ấy. Chính lại thấy vui.
- Anh khỏe rồi thì tốt quá. Anh cứ nghỉ ngơi nhé, em phải đi làm việc tiếp.
Cậu không có lời nào để nói với anh, chỉ dặn anh nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe sớm rồi mình trở lại vùi đầu vào công việc. Cô Thanh cũng chuẩn bị đồ dùng y tế, trước khi đi cô tới thăm khám cho anh Hải xem tình hình của cậu.
- So với những ngày trước thì tốt hơn nhiều rồi ấy nhỉ. - Cô nói, đồng thời kiểm tra các chức năng trên thân thể anh.
Từ cơ bắp tới những khớp đều hoạt động tốt. Đây là một dấu hiệu lạ so với người thường nhưng vẫn tốt hơn vì nó hồi phục tốt và không để lại di chứng hay gì đó khác.
- Vâng, cháu thấy kỳ lạ là răng của cháu cũng mọc lại rồi. - Hải há miệng lớn. Những phần răng cửa bị nhổ lúc t·ra t·ấn khi ấy đều đã mọc lại toàn bộ. Không khác gì so với những chiếc răng bình thường.
- Quái lạ. Thông thường ở thời điểm này đã rụng răng rồi sẽ không thể nào mọc lại được. - Cô nói rồi lấy một mẫu máu của cậu.
- Chẳng lẽ mẫu máu của Bình có điểm khác biệt như Vĩnh? Hay do cái gì khác nhỉ?
- Những ngày qua cũng cảm ơn cô đã giúp cháu nhiều. - Hải vô cùng biết ơn cô ngày nào cũng tới hỗ trợ cậu tập luyện và giúp cậu nhanh chóng lấy lại sức mạnh.
- Chuyện này là việc tôi nên làm với lương tâm nghề của mình. Ngoài ra thì cậu cũng phải tự mình vượt qua sau khi đối diện với cảnh tượng ấy. - Cô Thanh nói.
- Vâng, cháu biết ạ. - Hải nói rồi nhìn cô rời đi.
- À, thuốc này cậu cứ theo thời gian trước đó mà uống, tôi đã chia sẵn liều ra rồi. Thuốc này cũng còn ít, lúc ra ngoài tôi sẽ cố gắng kiếm nhiều hơn. - Cô Thanh dặn dò cậu trước khi đi.
Đến ngày khởi hành, Hải dù không thể ra tiễn nhưng vẫn thông qua hình ảnh nhìn họ lên xe rời đi.
Chính thông qua mẫu máu mà cô Thanh đưa tới để nhìn tình hình của Hải. Trông mẫu máu khác biệt rất nhiều so với máu trước đó của anh. Cậu lại so sánh với máu của Bình, thậm chí là máu của chú Vĩnh. Nhưng trông nó chẳng giống bất kỳ ai trong số ấy.
- Có khi xảy ra dị biến rồi? - Cậu tự hỏi, mặc dù cảm thấy nó rất vô lý. So sánh với mẫu máu lấy gần nhất và tuần trước chẳng có sự khác biệt nào cả khiến cậu vô cùng khó hiểu.
- Chắc phải sử dụng tới những bài thử nghiệm về mặt thể chất cho anh.
Hôm sau khi họ rời đi, buổi sáng sớm ấy cậu tới gặp Hải. Nhìn anh đã xuống giường đi lại tự do. Trông chẳng giống một người từng chịu thương tích nặng nề trên thân.
- Anh khỏe hẳn rồi ấy nhỉ. Có muốn đi tập luyện lại một chút chứ? - Chính hỏi.
- Được. Anh cũng đang định đi đây. - Hải gật đầu rồi theo cậu lên trên sân.
Từng động tác khởi động thực hiện mượt mà, không chút trắc trở nào. Từ việc chạy bộ. Thiết bị đo nhịp tim cho thấy mạch đập vẫn ổn định. Những bước chân nhẹ tênh vừa mới đặt xuống đất, chân kia lại ngay lập tức nhấc lên. Tốc độ rất nhanh, trong vòng trăm mét chỉ mất hơn mười giây. Quả thật là kế quả vô cùng tốt.
- Kết quả tốt thật đấy. - Những người trong nhóm thấy điều ấy cũng phải thốt lên chúc mừng.
Tới những bài sau, chống đẩy, kéo xà đều được thực hiện tốt và chuẩn. So với trước khi phải nghỉ dưỡng hồi phục còn tốt hơn nhiều. Chính nhìn vào còn cảm thấy nếu anh ta không phải là vừa mới hồi phục sức khỏe thì cậu cũng muốn anh thể hiện hết khả năng mình.
- Sau từng ấy bài thì anh cảm thấy cơ thể mình thế nào?
- Xem nào. - Anh suy tư một lúc, nhìn cơ thể mình, chẳng thấy điều gì bất ổn.
- Không sao cả, tất cả đều ổn. Thậm chí còn khỏe hơn trước đó. Anh thấy mình có thể tập nhiều hơn thế.
- Ồ. Nhưng em nghĩ là anh nên nghỉ ngơi được rồi. - Dù muốn xem thêm nhưng cậu cũng phải biết tiết chế lại, khuyên anh nghỉ ngơi đủ.
Trở về phòng, anh Hải cảm thấy vô cùng ngứa ngáy chân tay. Không nhịn được mà nằm sấp xuống sàn đất, tay chống lấy rồi đẩy người lên cao. Sau đó anh lại khép khuỷu tay gần người, hạ cơ thể tới mức nhất định rồi lại đẩy người lên. Mỗi lần như vậy anh cảm nhận được từng thớ cơ bắp đang hoạt động, mặc cho có mệt nhưng vẫn không ngừng lại được.
- Một, hai, ba,… hai mươi,… ba mươi,… năm mươi,…
Nhận thấy năm mươi cái vẫn chưa phải là điểm dừng, anh vẫn tiếp tục tới một trăm cái, một trăm mười rồi một trăm hai mươi anh mới thấm mệt mà dừng. Mồ hôi rơi như tắm, anh nghỉ khoảng ba mươi giây là thấy thể lực của mình đã khôi phục đầy đủ. Nếu có người thấy sợ là sẽ phải thốt lên vì anh chống liên tục không ngừng bất kỳ một giây nào. Dù là nông dân sức khỏe tốt hơn thường cũng khó làm được.