Cường nói vậy làm Chính vô cùng ngại ngùng, sợ rằng chuyện này không đền đáp lại xứng đáng thì phụ công mà cậu ấy bỏ ra.
- Cậu nói thế làm mình khó xử quá rồi. - Chính nói.
- Không sao đâu. Mà cậu lắp thứ này lên, không sợ họ nghi ngờ à?
- Chẳng sao đâu, họ không biết được. - Chính lắc đầu, tự tin vào thiết bị này. - Nó vừa đảm bảo được vị trí của chiếc xe. Nếu sau có mất hay thất lạc thì chỉ cần đưa cho họ vị trí của chiếc xe ấy, như vậy là mình lại có thêm một nguồn vật tư nữa.
- Đúng là cậu. - Cường cười nói, cậu cảm thấy đây mới là Chính, luôn nghĩ đến một cơ hội để kiếm thêm tiền.
- Đúng rồi, chuyện chiếc xe cậu tính cải tạo những gì?
- Cái này à. Mình vẫn chưa quyết định được. Mình cũng không ở trong q·uân đ·ội nên chẳng rõ. Phải chờ bố trở về và chú Bình để cùng thảo luận.
- Vẫn chưa có sơ bộ về ý tưởng muốn sử dụng à.
- Ừm, cấu tạo bên trong này toàn là hàng tuyệt mật, khó có bất kỳ thông tin nào tiết lộ được ra bên ngoài nên rất khó nếu tùy ý cải tạo theo ý thích cá nhân được.
Chính cũng gật đầu đồng tình với ý kiến này của Cường. Mặc dù mình tự tin có khả năng xâm nhập vào hệ thống nội bộ của q·uân đ·ội nhưng muốn lấy được các thông tin mật như v·ũ k·hí quân sự, đặc biệt là bản chế tạo là điều cực kỳ khó. Có khả năng sẽ liên lụy tới rất nhiều thứ. Việc có được chiếc xe này đã may mắn cực kỳ.
- Nhắc mới nhớ, chú Bình đi đâu nhỉ? - Chính hỏi.
Cường cũng chỉ lắc đầu rồi tiếp tục lắp ráp chiếc xe của mình để giao hàng cho Khu Mười Ba. Chính trở lại trên phòng, vừa mở thông tin lộ tuyến của nhóm chú Vĩnh, thấy chú cũng đã về tới, cậu chủ động ra đón họ vào nhà. Khi đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ mà họ mang về cậu lại nhận được tin có bão tuyết tới. Vị trí của nó dù cách khá xa nhưng vẫn phải cảnh giác và làm biện pháp phòng hộ an toàn cho mọi người.
- Theo dự báo từ vệ tinh thì bão sẽ hướng tới khu vực của chúng ta. Mà nguy hiểm nhất là nó trải rộng với đường kính hơn hai trăm cây số. Tốc độ tuyết rơi vẫn chưa thể xác định được nhưng với đường kính như thế thì khả năng đây là một trận bão tuyết có thể làm cho lượng tuyết rơi từ ba mươi centi cho đến một mét hoặc hơn. Thời gian có thể từ vài tiếng, tệ hơn là vài ngày sẽ làm cho những người khác bị cô lập. Hiện giờ nơi tránh nạn hiện tại đã đủ cho chúng ta tránh trú qua cơn bão nhưng bên ngoài vẫn còn cây trồng và ta phải tức tốc gia cố và hoàn hiện mái cho chúng.
Chính lập tức kêu gọi một cuộc họp khẩn cấp và nói tình hình cho mọi người biết. Mặc dù các đài khí tượng có thể bị hỏng nhưng vệ tinh luôn là công cụ hỗ trợ dự báo thời tiết rất chuẩn xác.
- Vậy còn bên cô Ngọc thì sao? Giờ cô ấy cũng đã xuất phát được một ngày rồi. Liệu có ảnh hưởng gì không? - Một người trong nhóm hỏi.
- Các bác yên tâm, bên huyện Thanh Giang ấy chưa chịu ảnh hưởng của bão tuyết và nhiệm vụ giải cứu sẽ phải đi sớm về sớm nên trong một hoặc hai hôm tới sẽ trở lại. Hiện giờ mọi người cùng nhau nỗ lực hết sức để dựng trước một phần mái cho ruộng ngô được an toàn.
Hiện giờ đối mặt với cơn bão tuyết trực tiếp ngay trên đầu mình vào vài ngày tới. Chính phải cố gắng giữ lại đống ngô đã lớn và để nó không c·hết hoặc sinh bênh trong thời điểm lương thực khan hiếm này.
- Bắt tay vào làm thôi!! - Chính hô hào cổ vũ, cùng với trai tráng trong nhà ra giữa trời tuyết làm việc. Tuyết rơi đã bắt đầu được hơn tuần trước nhưng vẫn không đáng lo ngại vì chưa dày tới vài chục centi. Lại thêm hơi ấm từ bên dưới lòng dung nham thổi lên nên khi tuyết chưa dày được bao nhiêu thì nó đã tan đi gần hết.
Để tiết kiệm sức lực nhất có thể, cậu tạm thời gom hết cây ngô vào một khuôn viên đất, sau đó cho đào hố xung quanh vườn. Gỗ được đem tới sau khi bóc vỏ thì dựng lên làm trụ cột hai bên. Những kèo, xà gồ sau khi được gia công cũng vận chuyển lên trên mái để lắp đặt. Vì muốn kết cấu chịu lực tốt và tuyết sẽ không thể hắt vào trong ruộng được nên cậu cũng phải xây rộng ra hơn một khoảng.
Korotkov, kỹ sư công trình duy nhất của nhóm không có ở đây, cậu chỉ có thể sử dụng bản vẽ của mái nhà ngày trước thường được sử dụng ở nông thôn. Chung tay xây dựng theo đúng bản vẽ, tới chập tối. Khi tuyết đã rơi nhanh và nhiều hơn. Cả nhóm đã xong phần khung.
Ai nấy nhìn cũng thấy bất ngờ và vui mừng vì xây dựng một phần khung mái chỉ trong một ngày. Phần lợp mái cậu cũng phải tính đến chuyện có đủ ánh sáng cho ngô bên dưới phát triển. Chỉ mong ngày mai ra làm tiếp sẽ không có cây nào đổ ngã, cho dù là ngô hay cột nhà.
Chính gọi cho nhóm của cô Thanh và cô Ngọc đang làm nhiệm vụ cứu trợ bên kia xem tình hình hiện tại thế nào, tuyến đường đã đi tới đâu và có bị tuyết làm ảnh hưởng giao thông hay không.
- Cô Thanh à, mọi người thế nào rồi? - Thấy Chính hiện lên ở màn hình nhỏ, cô Thanh đang nghỉ chân cùng với nhóm ở bên cạnh xe lấy làm vui mừng.
- Cũng sắp tới nơi rồi. Chỉ là xung quanh đây cây cối cũng không thấy. Tìm kiếm rất lâu vì không có vị trí chính xác. - Cô Thanh buồn bã vì đã đi nhiều ngày rồi mà vẫn chưa tìm thấy người ấy.
- Cháu cũng có gửi tín hiệu lại cho bên ấy rồi nhưng không thấy phản hồi. Có thể họ mang theo radio đi tị nạn thì hết điện. Sáng mai cháu điều khiển chiếc máy bay đi xem xét quanh khu vực ấy xem sao. - Chính nói rồi chúc cô an toàn sau đó tắt máy.
Nhóm đi cứu hộ gồm hai xe, một chiếc van chứa vật tư do cô Thanh lái, một chiếc sedan do cô Ngọc và ba người mới cùng đi. Mới buổi trưa họ đã tới nơi được chỉ định trên bản đồ nhưng không thấy nhóm cứu hộ chỉ có thể lòng vòng xung quanh đó tìm kiếm đến tối. Và giờ thì nghỉ ngơi mà chẳng có chút thông tin gì về những người ấy.
- Tôi mệt mỏi với việc phải đi lòng vòng như vậy. - Bành Thập Tam nói với Bành Thập Cửu.
- Ừ, tôi thà về sống trong cái ổ đó còn hơn là ở cùng với nhóm người ấy.
- Mấy anh bị làm sao thế? Rõ ràng nơi này có tiềm năng phát triển, lại có thể cho chúng ta cái ăn cái mặc. Việc trả ra công sức xứng đáng là điều hiển nhiên. - Korotkov nghe thấy hai người kia nói tiếng Trung dù không hiểu nhưng anh cũng có thể biết được một vài chữ trong đó mà đáp trả bằng tiếng Anh.
- Anh bớt đi, thứ phản bội. - Bành Thập Cửu mắng chửi Korotkov.
- Phản bội? Tôi thà phản bội còn hơn ở cái tổ chức đó đấy. Mấy người không có gì để mất thì mới nói như thế nhưng mấy người từng nghĩ tới việc vợ con, gia đình mình bị chúng bắt lại và ép phải làm việc cho chúng chưa? - Korotkov quát lại vào mặt hắn. Giọng anh ta lớn tới mức mà khi cô Thanh và cô Ngọc đang ngồi ở bên khác cũng nghe thấy.
- Sao thế? Mấy anh lại cãi nhau à? Trên xe còn chưa đủ sao? - Cô nói khiến hai người Trung kia ngậm họng. - Còn anh nữa, anh có chuyện gì muốn nói không? Tôi thấy anh bị tổ chức ấy bắt vợ con người thân đi. Dù tôi không rõ đó là tổ chức gì nhưng có thể Bình hoặc chồng tôi sẽ biết đấy.
- Vậy tôi sẽ kể cho cô nghe về tổ chức ấy. Dẫu sao tôi cũng chẳng có gì để mất.