Tro Tàn

Chương 46: Cuộc Đấu Súng Căng Thẳng



Chương 46: Cuộc Đấu Súng Căng Thẳng

Đang trong lúc mọi người chăm chú đi kiếm củi xung quanh đó để chuẩn bị chống chọi qua cơn bão tuyết thì có một mối nguy khác ngoài thời tiết ập tới trên đầu họ.

Việc đi cứu trợ không lường trước được cảnh phải đối diện với bão tuyết nên nhóm chẳng mang theo rìu. Chỉ có thể nhặt những cành cây rơi xung quanh, những người có sức khỏe tốt hơn chút hoặc cao hơn người khác chịu trách nhiệm bẻ cành trên cây để kiếm. Càng nhiều củi càng tốt. Vì họ không chắc nhóm của Chính sẽ đến đúng lúc để giải cứu mình.

Một vài người trong nhóm, có cả anh Korotkov tham gia vào việc mổ xẻ con sói. Vì bộ lông của chúng vẫn có tác dụng giữ ấm hoặc chắn gió. Đánh chiếc xe sedan nhỏ bé lại gần chiếc van. Korotkov không thể mở cửa bên hông của chiếc xe ấy, chỉ có thể mở cửa sau của nó. Cúi người chui vào trong, lấy ra t·hi t·hể hai con sói.

Chúng có thể sẽ là lương thực cho nhóm chống chọi qua cơn nguy kịch lần này. May mắn bên trong không bị móp méo quá nhiều, không là sẽ mất rất nhiều thời gian để sửa lại. Korotkov thở ra một hơi may mắn. Sau đó để cho mấy người già và trẻ nhỏ lại bên trong xe đưa cho họ chiếc chăn bông để họ giữ ấm. Anh tìm xung quanh, một góc nào đó có thể chắn gió tốt và không bị gió ảnh hưởng khiến lửa bị dập tắt.

Anh xếp chiếc xe thành hình chữ L, cửa sau chiếc xe van mở ra tạo thành một khoảng rộng rãi nhưng nó không để đốt lửa được, vì nó rất gần chiếc xe và không cẩn thận có thể dẫn đến c·háy n·ổ.

May mắn thay, họ mang theo chiếc bạt. Anh cầm con dao nhỏ cắt vài đường để chắn phía dưới gầm chiếc van. Một số cây gỗ dài được đặt ngang trên đuôi chiếc xe van và nóc chiếc sedan tạo thành một cái mái che. Rồi anh phủ tấm bạt lên, lại gia cố thêm bằng cách đắp tuyết lên trên ấy.

- Ồ!

Anh thốt lên như nhớ ra điều gì. Anh gửi vị trí hiện tại cho Chính, huy động mọi người.

- Này, mấy cô có thể giúp tôi được không? - Anh nói cả hai thứ tiếng khiến mọi người như bật cười vì sự ngố của nó.



- Anh muốn chúng tôi giúp gì? - Cô gái từng đi cùng xe với anh hỏi.

- Tôi muốn đắp tuyết lên trên chiếc xe này để giấu nó đi. - Anh vừa nói vừa hành động vì sợ cô không hiểu lời mình.

Cô ngạc nhiên như đã hiểu, sau đó lại giải thích cho mọi người trong xe. Ai cũng đồng ý rồi họ bắt tay vào việc che đi dấu vết của chiếc xe. Mọi người chia việc ra làm, dù lạnh buốt tay nhưng họ vẫn vui vẻ làm việc, cố gắng chịu đựng vì để vượt qua giông bão trước mắt.

- May quá, họ chịu làm việc. Nếu họ không làm việc mà chúng ta nuôi họ không thì quả là sự lãng phí rất lớn. - Cô Ngọc nói với Korotkov khi vừa mới thu thập củi về và nhìn bọn họ làm việc chăm chỉ.

Cô Thanh không tham gia vào việc này, cô đảm nhiệm chăm sóc sức khỏe cho họ, những người có sức khỏe yếu hơn được cô chăm sóc và chuẩn đoán sức khỏe thường xuyên hơn, khoảng một tiếng một lần.

Khi đã kiếm đủ củi, chất thành một đống ở đó, họ đùn chúng lên thành một cái tháp nhỏ, từ trong chiếc xe lấy ra giấy, bùi nhùi và đồ đánh lửa.

Rẹt! Rẹt!

Tia lửa tóe lên và đống bùi nhùi bắt lửa. Korotkov nhanh chóng để nó vào giữa tháp củi, nhẹ nhàng thổi rồi lại quạt bằng tay cho nó bắt lửa. Những phần củi bên trong anh chi nó ra thành nhiều nhánh nhỏ để dễ nổi lửa hơn. Thật may vì trời tuyết hiện tại không có những cành củi nào quá ướt để không thể sử dụng bắt lửa.

Khi thấy khói bốc lên nghi ngút, anh vừa thổi vừa quạt, tốc độ ngày càng nhanh. Những bùi nhùi và giấy cũng được thêm vào để lửa cháy to hơn. Thấy ánh đỏ từ trong đó phát ra, anh dừng thôi, quay mặt đi lau nước mắt chảy ra vì cay khói. Tay liên tục quạt, quạt không ngừng nghỉ chút nào.

Anh biết rằng việc này quyết định đến sự sống còn của cả nhóm trong thời gian chờ cứu viện. Anh giao việc này lại cho một người khác, trông chừng đống lửa ấy và liên tục quạt tới khi nó bùng lên dữ dội. Anh lại dặn họ.



- Nhớ để củi xung quanh và cách một khoảng để nó có thể hong khô và chúng ta có thể sử dụng đấy nhé.

- Tôi nhớ rồi. - Người ấy đáp lại.

Còn anh, qua gặp cô Ngọc, thấy cô đang cạo bỏ lớp lông sói, anh bất ngờ không biết cô định làm gì vì lớp lông sói cũng mang tác dụng giữ ấm và nên giữ lại nó ở trên da thay vì phải cạo bỏ nó xuống.

- Cô làm gì thế? Sao lại cạo lông của nó? - Anh hỏi. Khi đối diện với một người biết tiếng mẹ đẻ của mình. Anh mới cảm nhận được niềm vui khi giao tiếp cùng một thứ tiếng thiêng liêng.

- À, tôi cạo để sử dụng lông của nó cho mục đích khác tốt hơn. Thay vì việc phải lột da của nó, mình có thể cạo lông và đem lông ấy vào trong một số loại vải chứa để tăng độ dày của bông, độ giữ ấm sẽ được cao hơn. Và khi không dùng tới nữa thì có thể đem đốt bỏ. Đây cũng là chất bắt lửa khá tốt. - Cô giải thích cho anh hiểu.

Anh cũng đồng ý với cách này, rồi nói với cô.

- Cạo lông nó xong thì cô mổ xẻ nó nhé. Loại trừ phần nội tạng ra thì phần thịt có thể chia nhỏ, rửa lại và tôi nghĩ chúng ta có thể nướng nó lên được.

- Được, tôi đồng ý.



- Nhân lúc ấy thì tôi nghĩ mình sẽ đi xung quanh trước, xem có thứ gì quanh đây sử dụng được hoặc có dấu hiệu của kẻ lạ mặt tới hay không.

- Anh cứ đi đi, tôi sẽ để ý nơi này.

Yên tâm giao lại cho cô, anh rời khỏi đây, lên trên đồi nhỏ cùng với chiếc ống nhòm, một con máy bay không người lái.

Loay hoay một lúc, anh khởi động được thiết bị, vừa bay lên, điều hướng xung quanh rồi lái chúng đến một vị trí khác. Bay ngược lại hướng của nhóm, khi quay đầu lại, vẫn có thể thấy được một cột khói xuất hiện ở phía nhỏ nhỏ ấy. Khi bay tới giới hạn của nó, lúc anh hoảng hốt vì tưởng mình làm mất tài sản của nhóm thì nó tự bay về vị trí của chiếc điều khiển.

- Mày làm tao hết hồn. - Anh mắng nó, rồi lại điều khiển nó bay về một hướng khác.

Chiếc máy bay làm công việc trinh sát rất tốt. Tốt tới mức khi thấy nguy hiểm sẽ tự quay về.

Đang lúc tìm kiếm thì anh thấy ở đằng xa, phía sau nhóm mình đang trú bão thì có một đoàn người từ xa chạy tới. Nhóm người ấy rất đông, có cả xe máy và ô tô.

Rất đông, năm chiếc xe máy với hai chiếc ô tô. Mỗi xe máy lại thêm hai người và trên ô tô có sáu người đi cùng. Anh bất ngờ khám phá ra được chiếc máy bay này còn có tầm nhiệt, nhìn rõ bên trong chiếc ô tô dù đang ở khoảng cách lớn.

Trông hướng đi của họ có thể chạy ngang qua đây nhưng anh không chắc liệu họ có nhìn thấy cột khói mà nhóm tạo ra hay không.

Anh nghĩ là có, họ có nhìn thấy vì hướng đi của họ đã thay đổi khi người dẫn đoàn đổi hướng về phía cả nhóm đang đốt lửa. Anh chạy nhanh về phía nhóm, rút trong người khẩu súng lục.

Hai chiếc ô tô chạy đầu làm nhiệm vụ quét tuyết mở đường cho hai chiếc phía sau. Chẳng tới chục phút họ đã đến. Khi họ xuống xe, dừng bên phía chân đồi nhìn về nhóm. Thấy nhóm có hai t·hi t·hể con sói, bọn họ nổi lên lòng tham.

Đoàng!!

Không nói một lời, tiếng súng phát ra như tín hiệu t·ấn c·ông, cả nhóm lao xe xuống dưới.