Tro Tàn

Chương 48: Bị Bắt Làm Con Tin



Chương 48: Bị Bắt Làm Con Tin

Giữa trận chiến căng thẳng, lũ d·u c·ôn chia người sang hai bên cánh, chúng từ từ, chậm rãi và rón rén tiếp cận lại gần nhóm của Korotkov. Anh và cô Ngọc, người có sức chiến đấu duy nhất của cả nhóm không hề hay biết về chuyện ấy. Tầm nhìn duy nhất của cả nhóm đã mất.

- Lui lại ra phía sau đi, cẩn thận bọn họ áp sát lại gần. Hiện giờ bị mất tầm nhìn, số người bên đối phương cũng đông hơn rất nhiều. Nếu bị trúng tràn lên áp chế chúng ta sẽ không thể phản kháng. - Cô Ngọc nói, người kinh nghiệm trận mạc đầy mình như cô. Giác quan chiến đấu cũng được nâng cao khi gặp phải tình cảnh ngoặt nghèo như thế này.

- Ừm. - Anh ta gật đầu, theo lời của cô rồi dẫn theo những người chẳng chút sức chiến đấu này lui lại về phía sau. Cách xa chiếc xe và nơi ẩn nấp.

Dù đã hạ gục được một vài người bên đối phương nhưng anh vẫn cảm thấy chưa hề đủ đối với mình. Nếu thực sự muốn giành chiến thắng và c·ướp đoạt được đống v·ũ k·hí ấy phải ra sức nhiều hơn.

Kiểm tra lại số lượng đạn còn lại trong băng, Korotkov nhìn về phía cô Ngọc, nói.

- Chúng ta cần chia qua hai bên đề phòng chúng. Tôi sẽ lên trên khu vực nhỏ này để quan sát chúng. Bên đó dựa cả vào cô nhé.

- Được, sau lưng tôi giao lại cho anh. - Cô đáp lại.

Cô có niềm tin đặt vào người nước ngoài có thể từng phải đối mặt với c·hiến t·ranh, đối mặt với những lần hiểm ác và nguy cơ trong khi thực hiện nhiệm vụ của đám t·hế g·iới n·gầm ngày trước anh ta từng tham gia. Dù trước đây từng là người đối đầu nhưng hiện giờ là người một nhà thì phải tin tưởng vào anh.

Khi bò lên trên cao, Korotkov dần ngó đầu lên trên, trước tiên là quan sát xung quanh xem có ai tiếp cận lại không, hai là nhìn về phía nhóm người ấy để xem chúng có làm ra trò gì. Xung quanh anh chẳng có ai tiếp cận, còn dưới chiến trường bên ấy, anh có thể thấy được một vài người đang lúc nhúc bò lổm ngổm về phía mình.

Anh phải thật cẩn thận, không để chúng phát hiện ra, nhất là cái tên có sử dụng ống nhòm. Anh quyết định hạ hắn ta trước.

Cầm chắc khẩu lục trên tay, nhắm thẳng đầu ruồi vào vị trí ống nhòm của hắn.



Đoàng!!!

Ngay lúc hắn ta vừa mới quay đầu qua nhìn về phía anh, một tia lửa lóe sáng, viên đạn bay tốc độ cao hơn ba trăm mét mỗi giây. Chỉ cần chớp mắt một cái nó đã đến trước mắt hắn. Không kịp né tránh, ống nhòm b·ị b·ắn thủng. Thân ống bị vỡ toác ra. Mắt kính hai đầu ống chịu áp lực của viên đạn bắn vào, lập tức vỡ toang thành nhiều mảnh nhỏ. Hắn chỉ vừa kịp nhắm mắt tránh cho những mảnh thủy tinh gây mù lòa.

Nhưng chẳng hề kịp, những mảnh nhỏ li ti đã bay vào trong. Hắn cảm nhận được sự đau nhức và ngứa ngáy ở trong hốc mắt, nước mắt đã chảy ra, mờ đục và chẳng thể thấy rõ xung quanh khiến hắn chỉ có thể cúi đầu ẩn nấp.

- Trượt rồi! - Korotkov bất ngờ vô cùng về chuyện ấy. Rõ ràng đã nhắm lên trên, vào vị trí anh phán đoán là đầu của hắn sẽ ở đó rồi nhưng lại trượt mất. Nhưng không sao cả. Miễn là đã vô hiệu hóa được tầm nhìn của kẻ thù.

Trong lúc lên đạn thay đạn mới, chúng cũng biết mình có thể đã bị phát hiện khi di chuyển trên tuyết rất dễ để lại dấu vết. Điều này sẽ làm ảnh hưởng tới tiến độ di chuyển của chúng, có thể bị Korotkov bắt và nã đạn liên tục vào người chúng. Chúng đứng dậy chạy nhanh tới để tiếp cận nhanh nhất có thể.

Cả hai cánh đồng loạt dâng nhanh, cô Ngọc cùng Korotkov cũng biết được điều ấy. Họ đứng dậy, nhanh chóng chạy xa ra khỏi vị trí của chúng rồi lại nằm xuống ẩn nấp.

Khi quay họng súng qua vị trí cũ, rất nhiều tên đang dính tuyết trên người chính là bia ngắm sống cho họ.

Đoàng! Đoàng!! Đoàng!!

Tiếng súng liên tục nổ ra và trong số chúng có người đã phải nằm xuống, có người đã phải ngã xuống trong vũng máu của chính mình.

Chúng không thấy bất kỳ ai ở phía sau chiếc xe đã được ngụy trang dưới tuyết. Nhưng lúc ấy có người vẫn chưa chạy kịp và b·ị b·ắt lại làm con tin.



- Mấy lũ chúng mày đâu !! Tao đã bắt được một người trong nhóm chúng mày! Nếu chúng mày không chịu ra, tao sẽ b·ắn c·hết ả!!

Hắn hô lớn, tâm trạng hắn đang vô cùng hỗn loạn, điên cuồng hét lớn. Khẩu súng trên tay dí vào đầu của con tin.

- Thanh, bên chị rút lui hết chưa? - Cô Ngọc để đảm bảo không bị mắc lừa trước bọn chúng. Cô nhắn tin hỏi cô Thanh.

Lúc lâu sau chẳng có người hồi đáp lại. Korotkov gửi tin dữ tới cho cô.

- Không ổn rồi! Người trong nhóm đã b·ị b·ắt, là cô bác sĩ ấy.

Tin ấy như sét dữ liên tục đánh bên tai như sấm chớp trong cơn giông cuồng nộ. Cô Ngọc cắn chặt hàm răng, bàn tay nắm chặt lại. Lòng như vỡ òa vì mình để chị rơi vào nguy hiểm.

- Anh giữ nguyên vị trí trước. - Cô nhắn lại rồi hô lên với bọn chúng. - Tôi đầu hàng. Đừng làm hại con tin.

Cô đứng dậy trong tuyết, giơ hai tay cùng với khẩu súng lên trên đầu.

- Ném khẩu súng qua đây!! - Tên đang khống chế con tin hét lên với cô.

Cô Ngọc làm theo lời của hắn, ném khẩu súng về phía bọn chúng. Chúng nhận lấy rồi chĩa súng về phía cô, bắt cô tiến lại gần. Có hai con tin trong tay, Korotkov biết mình đã bại lộ về số lượng người và súng trước mắt chúng. Nếu chúng đủ thông minh để nhận ra điều ấy.

- Còn một người nữa đâu!! Ra nốt đây nếu không thì tao sẽ b·ắn c·hết hai đứa chúng nó! - Hắn la lên rất lớn. Korotkov không còn cách nào, trước khi đứng dậy anh gửi tin cho Chính đang chạy đến biết.

- Tôi xin lỗi, ba người chúng tôi đã bị chúng bắt làm con tin.



Rồi anh đứng dậy, dáng người cao lớn rất dễ nhận biết. Chúng có thể đã bắn anh luôn vì anh đã hạ gục rất nhiều người ở bên chúng nhưng chúng không làm vậy. Chúng bắt anh ném khẩu súng qua rồi lại áp giải anh tới gần.

- Chính mày là kẻ đã bắn anh em tao nhỉ?

Hắn gằn giọng hỏi anh. Anh không trả lời hắn, quay mặt đi.

- Thằng chó! Dám bơ tao à!

Hắn chửi, rồi dùng phần báng súng gõ mạnh vào đầu Korotkov.

Hắn thấp bé hơn nhiều so với anh, nên lúc gõ hắn cũng phải nhảy lên một khúc mới gõ tới, nhưng sức sát thương cũng không hề giảm đi. Đầu của anh đã rách nhẹ và bị chảy máu.

Anh chẳng hề lên tiếng về v·ết t·hương, dù đau cũng không hé một lời, im lì để chờ đợi Chính tới.

Áp giải ba người họ về. Bọn họ lùng sục xung quanh. Sau khi đã không còn ai, chúng phát hiện ra chiếc xe mà cả nhóm đang giấu trong tuyết bị lật ngã. Trong ấy chẳng có gì, cũng không nghĩ nhiều tới nó. Áp giải lên xe rồi nhanh chóng rời đi cùng với chiến lợi phẩm là xác của hai con thú.

Khi ấy Chính vẫn đang vội vã trên đường tới. Sắp tới được nơi cũ mà nhóm mình đóng quân, anh lại phát hiện định vị của cả ba người đồng thời di chuyển đi thật xa nơi ấy. Tốc độ di chuyển của họ rơi vào khoảng bốn mươi cây số.

Chính bất ngờ vô cùng, khi nhận được tin có v·ũ k·hí có thể thu về căn cứ và Korotkov báo tin b·ị b·ắt làm con tin chưa tới hai mươi phút. Dù đã tăng hết tốc lực vẫn chẳng thể đuổi kịp để cứu trợ được nhóm. Cậu tự trách bản thân mình, liên tục đấm vào đùi. Hành động của cậu khiến người trong xe lờ mờ nhận ra được chuyện không tốt đã diễn ra.

Nhưng họ vẫn quyết định lái xe đến khu vực cũ, tới nơi ấy. Thấy nhóm người được cứu hộ cứu nạn đang đào bới lớp tuyết, trông như đang lấy xe muốn chạy khỏi đây, cậu nhanh chóng hô lên.

- Dừng tay lại!!