Vài giờ trước đó, khi thời gian đang là tám giờ. Đáng lẽ phải sáng như ban ngày nhưng không gian vẫn là một màu đen như sáng sáu giờ của những ngày mùa đông.
Một nhóm người từ dưới chân đồi chạy vội lên trên. Chính là người phát hiện ra họ sớm nhất, nhìn họ khổ sở, chật vật chạy suốt đêm. Chính rất thương cảm cho hoàn cảnh nhưng nơi này không thể mở ra với bất kỳ ai mà cậu không có sự tin tưởng.
- Tôi cảnh cáo các người. Nếu dám bước thêm một bước, tôi sẽ không ngần ngại ra tay đâu.
Cậu sử dụng chế độ phòng vệ của Doya. Rào điện đã được mở, bất kỳ ai có ý định lẻn vào hay tiến tới đều sẽ phải nhận quả đắng. Tiếng điện chạy dọc hàng rào, loạn xạ trong cánh cổng sắt. Rè rè...
- Cậu có nơi ở tốt đến như thế, vậy mà không chịu cho chúng tôi ở cùng? Cậu có phải là người đồng bào với chúng tôi không thế?
- Đều là con người, lúc hoạn nạn không giúp đỡ mà còn đe dọa vậy là sao?
- Đồ ki bo, kiệt xỉ, bủn xỉn.
Nhóm người họ lên tiếng phản đối Chính. Bọn họ tức giận, nhưng vẫn phải giữ sức để có thể sống sót tiếp.
- Đúng! Tôi không giúp. Đừng hòng nghĩ tôi cho mấy người vào. Nếu các người dám làm quá lên thì cũng đừng có trách tôi ác, thấy c·hết không cứu.
Để lại lời đe dọa, Chính vào bên trong nhà, bỏ mặc họ với cái nhiệt độ đang dần hạ xuống cùng với sự ô nhiễm không khí tạo ra bởi tro bụi.
Cậu biết bên ngoài nguy hiểm như thế nào tới sức khỏe nên đã mang theo mặt nạ phòng độc. Còn đám người ấy, bọn họ chẳng có lấy một chút ý thức bảo vệ mình. Ai cũng giơ mặt ra hít lấy hít để cái không khí bẩn thỉu.
- Cậu vừa đi đâu thế? - Vân là người dậy sớm nhất nhóm, thấy Chính vừa bước từ gara vào trong nhà thì thuận miệng hỏi cậu.
- À, không có gì đâu. Mình ra ngoài đi dạo thôi, cậu đừng ra ngoài nhé. Không khí đang không được tốt, ảnh hưởng tới hô hấp đấy.
- Bên ngoài có vẻ không ổn lắm nhỉ?
Tuấn từ bên trên nhà xuống, nói với Chính.
Bàng, phiu!!
Pháo sáng đỏ rực giữa trời, nó ở trước cổng bắn lên trên cao thu hút ánh nhìn của Tuấn và Vân. Chính cũng phát hiện ra điều đó, mang vẻ mặt khó chịu.
Cậu hạ toàn bộ cửa cuốn, tránh đám người đó làm chuyện gì quá đáng đánh vỡ tấm kính trong nhà. Ảnh hưởng tới không khí trong lành bên trong.
- Sao vậy? Sao tự nhiên lại đóng cửa thế?
Các cô các bác đang ở một bên tận hưởng những ngày yên bình bên trong căn nhà rộng rãi này cũng bất ngờ với hành động của cậu.
- Bên ngoài có người đang cần cứu sao? Mình thấy pháo sáng!
- Chính?! Cậu đâu phải người như thế! - Tuấn tức giận lớn tiếng với Chính, hai tay đặt lên vai, muốn cậu ta đối mắt trả lời, khiến Chính đã bực mình còn nổi giận thêm nữa vì chính người bạn thân thiết nhất lại nói nặng lời.
- Đúng là có người bên ngoài. Nhưng quá đông và chúng ta sẽ không thể nào sống tiếp nếu nhận vào. - Chính lớn tiếng với Tuấn, rồi chỉ tay vào phía tủ lạnh. - Nếu để họ tiến vào, cậu nghĩ đống lương thực tích trữ đó chống chịu được bao lâu?
- Không phải cậu có trí tuệ nhân tạo sao? Nó không thể giúp ta tìm ra phương án tốt hơn sao? - Tuấn dần bình tĩnh lại.
- Nhưng nó không phải vạn năng. Dù có thể tính toán, nhưng nó vẫn có xác suất nhỏ dẫn tới sai lầm. Và nếu mọi người quá phụ thuộc vào trí tuệ nhân tạo nhiều như vậy. Sớm muộn cũng sẽ bị nó thay thế. Nếu cậu coi Doya là vạn năng thế thì nơi này chỉ cần hai đứa mình là có thể sống sót khỏi tận thế. - Chính bực dọc nói động chạm tới trong lòng nhiều người, họ im lặng nhìn cậu.
Lòng họ giờ nghĩ rằng mình chỉ là người thừa, công cụ làm việc cho cậu ta.
- Nhân lực chúng ta cũng không thiếu tới mức phải kết nạp thêm người bên ngoài vào. Chưa kể bọn họ không hề có đồ bảo hộ. Ai mà biết họ sẽ c·hết bất cứ khi nào khi hít phải cả đống tro bụi từ núi lửa như thế. - Không ai lên tiếng thì Chính lại tiếp tục nói ra suy đoán.
Đưa cho họ xem bằng chứng về mức độ ô nhiễm của lượng tro bụi bên ngoài kèm theo hình ảnh trên trời đang đen kịt.
- Chính nói đúng. Nhưng chúng ta vẫn nên ra ngoài đó xem và hỏi thăm họ có cần giúp đỡ. Ta chỉ cần làm trong khả năng là được. - Cô giúp việc của Khoa, cô Lan lên tiếng nói với mọi người và Chính.
- Đúng, nên quan sát tình trạng của họ như thế nào. Nếu có thể thêm được một vài người có chuyên môn về một lĩnh vực cần thiết cho sự sống sót này thì đều rất đáng quý. - Bố của Vân đồng tình với quan điểm của Chính, cũng đồng ý với cô Lan.
- Cậu cũng không nên nói những lời như thế. Cậu đâu phải là loại người vô tâm như vậy. Cậu nghĩ sao nếu cậu muốn giúp đỡ người khác hay người khác giúp đỡ cậu với cái thái độ ấy. Họ sẽ đối xử lại với cậu y như những gì cậu đối xử với họ. - Khoa khoanh tay đứng một bên.
Chính suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng phải thuận theo ý họ.
- Không cần ra bên ngoài đâu. Ở đây cũng có thể quan sát họ rồi. - Sau đó bật lên màn hình chiếu hình ảnh những người bên ngoài.
Bọn họ trông ngóng vào trong nhà, người thi ngồi bệt, người thì ôm ấy con cái. Người thì quan sát xung quanh, rồi ném một vài đồ vật vào trong. Điều này chẳng khác nào đang đối đầu trực tiếp với cậu. Nhìn cách bọn họ cư xử xem.
Doya chỉ quét qua khuôn mặt của họ, thông tin cơ bản của người đó hiện lên dưới dạng căn cước công dân, chỉ là không có số. Một số nghề nghiệp trước đây đều được thu thập thông qua các hoạt động trên mạng của bọn họ trong nhiều năm liên tiếp và thành tựu nổi bật.
Trông giống như đợt tuyển dụng nhân viên vào công ti.
Nhưng những bậc phụ huynh trong nhóm thì lại không để ý tới lợi ích họ mang lại. Họ vẫn thiên hướng về tình cảm nhiều hơn khi thấy bọn họ khổ cực ra sao để đặt chân tới đây.
Giữa không khí ngột ngạt và nặng nề bên ngoài, tro bụi cuồn cuộn che lấp ánh sáng mặt trời khiến không gian trở nên u ám và đầy ám ảnh. Khung cảnh thiên nhiên khắc nghiệt, xung quanh họ là biển hồ dung nham nóng chảy, tựa như một ngôi nhà cao tầng đang b·ốc c·háy ở tầng trệt và dần dần dâng lên cao.
Những người trong nhóm có trẻ con và có cả người lớn tuổi, phụ nữ chiếm số nhiều trong nhóm mười bảy người ấy. Lo âu và mệt mỏi hiện đầy lên trên vẻ mặt của họ. Hy vọng duy nhất có thể giúp được họ là sự đồng ý. Nó như một sợi dây thừng, cứu trợ thả xuống cứu họ giữa hố sâu đói khát và tuyệt vọng.
Một người phụ nữ ôm chặt đứa con nhỏ trong tay tựa vào tường, đôi mắt ngấn lệ nhìn lên cánh cửa sắt đóng chặt và đầy nguy hiểm bởi dòng điện ù ù bên tai, lòng cầu nguyện cậu ta dang tay đón nhận. Đứa trẻ sợ hãi núp vào lòng mẹ kêu ư ư.
- Chính, con không thấy tội lỗi và thương cảm với bọn họ sao? Họ còn cả trẻ con và người lớn tuổi. - Bác gái, mẹ của Nam nói.
- Cháu rất muốn cứu, nhưng không thể đặt tình cảnh của mọi người vào nguy hiểm. Nếu cháu không báo tin, thì giờ mọi người sẽ giống như họ. - Chính không tỏ ra thái độ quá nặng nề với cô ấy, nhẹ giọng lại rồi nói. - Lang thang, không còn nơi nào để đi và chờ đợi sự đồng ý từ những nơi như thế này cứu giúp. Cháu không muốn mọi người phải chịu cực, cũng không muốn đặt mọi người vào hiểm cảnh. Nếu để cho họ vào trong, nhìn cái lý lịch trong sạch vừa nãy. Nhưng họ muốn đòi hỏi nhiều hơn là nơi trú ẩn thì bọn họ làm ra chuyện gì? Đâu ai dám khẳng định họ sẽ tốt mãi như vẻ ngoài!
- Vậy chúng ta để một số người vào trong, như trẻ nhỏ và phụ nữ, hoặc người lớn tuổi không còn sức lao động. Mỗi ngày chúng ta chia một phần ăn của mình cho họ. - Khoa có đôi phần kinh nghiệm sống còn khi từng chơi rất nhiều trò chơi đặt nặng các vấn đề ấy, cậu tính toán ra phần lương thực sẽ chia cho họ.
- Cậu nghĩ chia cho họ rồi thì bao lâu nữa bọn họ sẽ làm việc đáp trả? Hay chỉ phụ thuộc vào mình? - Chính nói. - Nếu mọi người đồng ý, cháu chỉ cho họ đủ để duy trì sức sống. Bọn họ không thể đặt chân vào trong nhà hay bất kỳ yêu cầu nào khác.
Chỉ chờ đợi câu này của cậu, Vân cùng những bạn khác và một số người lớn đã vội vàng muốn ra bên ngoài. Chào đón họ. Chính có phần không vui, mở cánh cửa cuốn rồi mặc đồ bảo hộ bước theo phía sau.
Cánh cổng lớn vừa mới mở ra một đoạn nhỏ, những người tị nạn bên ngoài tỏ ra bất ngờ. Cứ ngỡ nó sẽ rộng mở toàn bộ đón chào họ, nhưng không. Cánh cửa ấy chỉ vừa đủ cho một người lọt qua và khung cảnh bên trong khiến họ chùn bước.
Bảy người mang chiếc mặt nạ phòng độc tiếp cận như những nhà khoa học coi họ là thứ nguy hiểm, cảm giác như ghét bỏ họ và không muốn tiếp xúc với họ nhiều.
- Chỉ có trẻ con mới được vào trong. - Giọnng Chính nói với bọn họ.
Nghe vậy. Người có con thì vui vì con của mình có cơ hội sống tiếp. Nhưng cũng buồn khi không được vào trong đó và phải rời xa con của mình. Họ đều quyết định đưa con của mình đi dù chúng đang rất sợ hãi khi xa người thân duy nhất còn lại trên đời. Mẹ là nơi nương tựa cho tâm hồn yếu đuối và mong manh của đám trẻ.
- Mọi người yên tâm. Mỗi ngày chúng tôi sẽ chu cấp cho các bạn một phần thức ăn. Nhưng đổi lại, các bạn sẽ phải ở ngoài này. - Cô Lan nói thông qua chiếc mặt nạ, giọng bị biến đổi khá kỳ.
Bọn họ rơi vào suy tư. Nhưng những người mẹ đều đồng ý với những yêu cầu Chính đưa ra. Chỉ cần con mình được sống, họ tình nguyện chẳng cần ăn, chỉ cần con họ được gửi vào nơi tốt hơn.
Trong nhóm, có người đứng ngoài thảo luận, gã nhìn về phía cánh cửa ấy. Giữa việc ở lại và được chu cấp thức ăn, hoặc không có gì. Ai cũng biết chọn thế nào. Còn hắn thì chẳng thích bị coi như động vật lúc nào cho ăn thì ăn.
- Xông lên!! - Một người trong đám đông chớp thời cơ khi những đứa trẻ đi vào. Xô đẩy tới phía trước, chen vào hàng ngũ ấy. Tuy họ rất mệt, nhưng vì cuộc sống tốt hơn, họ không còn lựa chọn khác.