Tro Tàn

Chương 51: Đối Diện Với Bão Tuyết



Chương 51: Đối Diện Với Bão Tuyết

Được lệnh trở lại nhà chính ngay lập tức. Họ không hề do dự, nhanh chóng lên xe và phóng như bay rời khỏi nơi trú ẩn cũ này. Tuy không sử dụng được nhiều nhưng vẫn giữ ấm được cho bọn họ một khoảng thời gian không bị c·hết rét.

Đường về nhà chính kéo dài hơn ba mươi cây số, mặt đường gồ ghề vì lớp dung nham dưới xe giờ cũng khiến mọi người phải giảm tốc độ vì chạy quá nhanh sẽ khiến những người khác trong xe gặp vấn đề về say xe hay chóng mặt, và gây khó chịu cho tinh thần họ. Thế nên tốc độ di chuyển rất chậm, khoảng ba mươi tới bốn mươi cây số. Tính ra thì khoảng một tiếng nữa họ mới có thể về tới nhà.

Một tiếng này đối với họ có vẻ ngắn nhưng khi treo trên đầu là cơn bão tuyết sắp kéo đến, nó có thể khiến mọi người càng mất nhiều thời gian và vùi chôn bọn họ vào tuyết, kéo chân họ không cho họ thoát ra khỏi đó. Thời gian trở lại nhà sẽ trôi cực kỳ chậm rãi. Trên đường, vì lo đối phó với cơn bão tuyết và theo dõi tình hình liên tục từ nó, Chính phải liên tục cập nhật mỗi giây mỗi phút.

Tuyết rơi ngày càng nhiều, cần gạt nước cũng đã được bật để tránh tuyết rơi làm mất tầm nhìn của người lái. Chính ngồi phía sau xe cảm nhận được tuyết rơi dày hơn, dưới mặt đường cũng ngày càng nhiều tuyết trên bảng hiển thị thông tin xe, nó đã cao tới bảy centi và vẫn còn đang liên tục được dâng lên. Xe phía sau khi tới thì cũng đã là tám centi.

Chỉ trong khoảng vài giây như vậy đã cao hơn một centi, lượng tuyết rơi như vậy có thể nhấn chìm họ trước khi họ xuất hiện trong khu vực đồi của căn cứ.

- Cậu có nghĩ mình nên đặt tên cho căn cứ không? Chính! - Cô Thanh hỏi vào trong nhóm chung của căn cứ mang tên nhà chung, nơi mà tất cả thành viên trong nhà đều đang ở và trò chuyện, thảo luận những vấn đề liên quan hệ trọng.

- Cháu nghĩ là có nhưng vẫn chưa biết nên đặt như thế nào. Mọi người có thể đề xuất thử xem liệu có tên nào phù hợp hay không? - Chính nhắn lại vào trong rồi gắn thẻ tất cả mọi người để mọi người cùng nắm được thông tin ấy.

Trong nhóm hoạt động lại sôi nổi hẳn khi mọi người bắt đầu đề cử những cái tên rất hay. Người thì Thanh Xuân, người thì Kim Quang, Đức Thắng, Đại Lạc, Hải Đăng, Bảo Khánh,… Những cái tên này cậu thấy chọn cái nào cũng được, vậy nên cậu lại tạo ra một phần bình chọn, toàn bộ cái tên của mọi người đều đặt lên trên cho tất cả cũng lựa ra những tên hay.

- Ngọc Sơn đang dẫn đầu với chín phiếu. Xếp sau là Hải Đăng, Lạc Hồng, Thanh Xuân. Những tên còn lại đều được người nghĩ ra cho một phiếu bình chọn. - Chính nhìn trong đó bỗng cảm thấy cái tên Lạc Hồng cũng khá hay nhưng nếu như trùng với những căn cứ khác. Đặc biệt là trên địa đồ quốc gia cũng có tên Lạc Hồng rồi nên cậu cũng không muốn sử dụng cái tên ấy.

Tên Ngọc Sơn đang dẫn đầu tự dưng lại thụt lùi xuống vị trí số hai nhường chỗ cho Hải Đăng, thậm chí là Lạc Hồng cũng vươn lên c·ướp lấy vị trí số hai. Nhìn ba cái tên ấy liên tục thay đổi thứ hạng. Mọi người hẳn là đang băn khoăn vô cùng trước ba cái tên ấy. Hải Đăng là một cái tên hay, nó mang ý nghĩa như ngọn hải đăng dẫn đường chỉ lối cho những tàu thuyền trên biển đi đúng hướng.

Lạc Hồng giống với dòng máu đang chảy trong huyết quản mỗi người. Ngọc Sơn là ngọn núi mà cậu đang dựng ngôi nhà chung để làm căn cứ.

Ba cái này, cái nào cũng có thể sử dụng được. Rồi Ngọc Sơn lại lên vị trí thứ hai, thứ nhất là Hải Đăng rồi cuối cùng khi chỉ còn lại hai phút trước khi đóng kết quả bình chọn. Ngọc Sơn đã lên vị trí đầu tiên.

- Như vậy là kết quả đã định rồi nhé. Ngọc Sơn sẽ là tên căn cứ mới. Mình cũng nên thông báo cho những người khác biết và chuyện này cũng sẽ dễ hơn nhiều vì có người từng ở trong địa bàn gần Ngọc Sơn sẽ dễ nhận biết hơn khi nói đến hai chữ ấy.

- Được, chốt vậy đi. - Tất cả đều nhất trí với cái tên này, dẫu sao thì nó cũng mang ý nghĩa tốt đẹp.

- Chính, trong xe bắt đầu lạnh hơn rồi, có một số người bắt đầu thấy ốm và thân nhiệt của họ hạ xuống rồi. Cô cần xe chạy nhanh hơn.

Cô Thanh đang ở trong thùng xe phía sau, chiếc van này cũng không hề có khả năng cách nhiệt hay giữ ấm cho bên trong. Có một số người bắt đầu sổ mũi, khụt khịt liên tục và run rẩy, hai hàm răng v·a c·hạm vào nhau. Họ dần hoảng loạn nhìn về phía cô Thanh, hi vọng duy nhất có thể cứu sống họ khi họ bắt đầu bị bệnh.

- Mọi người yên tâm, xe bắt đầu chạy nhanh hơn rồi. Để giữ cho mọi người được an toàn trong thời tiết này thì chúng ta nên bắt đầu áp sát lại gần nhau để cùng tỏa thân nhiệt và giữ ấm cho nhau.

Cô bình tĩnh đưa ra lời khuyên. Họ chẳng quan tâm tới nam nữ gì cả, chỉ cần có thể ấm hơn sống sót được trong hoàn cảnh này thì đây là điều quan trọng nhất với bọn họ.

Chính nhận được tin, cũng không dám khinh thường vì tuyết bắt đầu trắng xóa cả một vùng trời phía trước, tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều, cậu lệnh cho tất cả xe bật hết đèn pha và bật cả đèn cảnh báo nguy hiểm, tốc độ tăng lên sáu mươi cây số. Thời gian cũng phải rút ngắn.

Tuyết dày tới nửa chiếc bánh xe, vẫn còn có thể lăn bánh và cậu cũng lường trước được tuyết sẽ cản đường mình nên cậu đã lắp cho nó phần cản tuyết trước khi cho ra khỏi căn cứ.

Gần đây hơn có khu căn cứ của Long, có thể họ sẽ dừng lại ở đó trước khi trở lại Ngọc Sơn. So sánh đường về nhà và tới Khu Mười Ba thì Khu Mười Ba vẫn gần hơn. Chỉ hi vọng họ có thể đảm bảo được lượng lương thực và củi để giữ ấm cho cả nhóm tránh trú qua cơn bão tuyết này. Dù sao thì có một nơi trú ẩn an toàn vẫn hơn là cắm trại ngoài trời.

- Cháu nghĩ là chúng ta nên đổi hướng rẽ qua bên Khu Mười Ba. Và đặc biệt là cần thông báo cho họ cho chúng ta tránh trú qua cơn bão tuyết lần này.

- Được, chỗ đó cũng gần hơn, mình rẽ qua đó trước đi.

Sau khi quyết định được đưa ra, cả ba chiếc xe đổi hướng qua Khu Mười Ba. Khoảng cách từ vị trí hiện tại qua đó vào khoảng bảy cây số. Chỉ vài phút đi đường thẳng họ đã tới nơi. Lượng tuyết rơi không giảm mà nó còn nhanh và mãnh liệt hơn. Trước mui xe đã phủ đầy tuyết trắng, nhưng động cơ cũng đã làm giảm đi phần nào độ dày của nó.

- Mình nhắn cho bên họ rồi, cậu cứ tới đi. Bên ấy cũng có người của mình vừa mới giao xe và đổi một phần lương thực nhưng cũng bị kẹt vì cơn bão tuyết. - Linh nhắn vào trong nhóm.

- Cảm ơn cậu. - Vừa nhắn xong, khoảng vài phút họ đã tới nơi. Xung quanh vì bão tuyết nên khá vắng vẻ, trong tòa nhà đều được thắp lửa hồng để sưởi ấm và tất cả mọi người đều tụ tập lại nói chuyện với nhau.

Khi thấy ba chiếc xe ghé tới, những người không biết tưởng là kẻ địch. Nhưng những người trong nhóm Chính đều rõ là người của mình, vội vàng giải thích cho họ hiểu. Khi thấy Long mặc đồ lông thú tiến ra, họ cũng bình tĩnh hơn.

Ba chiếc xe dừng ở trong góc tránh trú bão tuyết làm ảnh hưởng tới chiếc xe. Chính từ cửa bước xuống nhìn thấy Long, diện mạo mới của anh ta khiến cậu vô cùng bất ngờ, không nhịn được cười mà hỏi.

- Anh kiếm đâu được bộ đồ này vậy? Trông buồn cười thật.